Đồ Hoa

Chương 17:




================
Lâm Nhất không nói thêm tiếng nào nữa, anh lê bước về hướng cửa phòng mình, nâng một tay lên xòe ra trước mặt Đoàn Triết.
Đoạn Triết đút hai tay vào túi, khẽ nhún vai: "Tôi không cầm thẻ phòng của anh."
Tư thế Lâm Nhất vẫn không thay đổi, chỉ bật ra một chữ: "Đàn."
Tư thế của Đoàn Triết cũng không thay đổi, không có ý định trả lại đàn.
Lâm Nhất nhìn hắn thêm một cái, lẳng lặng móc thẻ phòng ra mở khóa cửa. Đoàn Triết vặn tay nắm kéo cửa lách người đi trước vào phòng, tìm một góc trống đặt hộp đàn xuống rồi quay đầu lại dò hỏi ý Lâm Nhất: "Như thế này được chưa?"
Chuông báo trên khóa cửa điện tử kêu vang không ngừng.
"Cậu bước vào phòng ai cũng tùy tiện như thế à?" Lâm Nhất chống một tay lên cửa, thân thể vẫn không nhúc nhích.
Đoạn Triết quay trở ra, dùng ngữ khí lịch sự nhìn Lâm Nhất hỏi: "Vậy xin hỏi, tôi có thể vào không?"
Lâm Nhất đáp: "Không thể."
Đoàn Triết làm như không nghe thấy, rút thẻ phòng từ trong tay anh cắm vào chốt mở điện. Sau một tiếng "tích", toàn bộ căn phòng bị ánh đèn trần màu trắng bao phủ.
Đoàn Triết nhìn lướt qua cách bài trí trong phòng, cuối cùng đi đến cạnh bàn TV cầm một chiếc hộp đựng thuốc hình vuông màu trắng lên, mở ra xem xét lại đặt câu hỏi: "Tối nay đã uống thuốc chưa?"
Lâm Nhất điều chỉnh hơi thở, dùng sức đóng sầm cánh cửa ầm ĩ lại. Anh đi thêm vài bước giật lấy hộp thuốc trong tay Đoàn Triết, dốc toàn bộ thuốc trong hộp vào lòng bàn tay. Đoàn Triết nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cổ tay anh lại, nhắc nhở: "Không được uống hết trong một lần."
Lâm Nhất không thèm đôi co với hắn, lựa ra mấy viên trong đó ném vào miệng nuốt ực một phát.
Đoàn Triết vừa cầm bình nước khoáng lên đành phải thả xuống lại mặt bàn.
Lâm Nhất ném số thuốc còn lại vào trong hộp, đóng nắp rồi tiếp tục im lặng giằng co bằng mắt với đối phương. Đoàn Triết làm ngơ ý đồ đuổi khách của anh, nhấc chân đi đến bên cửa sổ, ngồi xuống ghế.
"Tôi muốn đi ngủ." Lâm Nhất nói.
"Ngủ đi." Đoàn Triết móc điện thoại ra mở Anipop, điều chỉnh âm lượng về 0, chuẩn bị một công hai việc, "Anh ngủ rồi tôi sẽ về."
Lâm Nhất nhắm chặt mắt lại, sức lực toàn thân dường như đã bị rút cạn, anh suy sụp ngồi xuống đuôi giường.
"Bác sĩ Đoàn." Lâm Nhất gục đầu chống khuỷu tay lên đùi, hai tay rũ tự nhiên, giọng nói khàn khàn vì mệt mỏi cực độ, "Lời... đừng nên nói bậy."
Đoàn Triết sửng sốt buông di động xuống, hắn chăm chú nhìn anh một lát, thái độ dần trở nên nghiêm túc: "Lâm Nhất, hiện giờ anh đang cần sự trợ giúp của tôi, đừng nên cự tuyệt giúp đỡ."
"Cậu có phức cảm cứu rỗi nhân loại à?" Lâm Nhất hỏi.
Đoàn Triết đáp: "Cứ coi như tôi có đi."
Lâm Nhất cong khóe môi mỉm cười, thả lời thật chậm: "Cậu không giúp được tôi đâu, trên thế giới này chỉ một người là có thể giúp tôi." Anh yên lặng một lát rồi chậm rãi quay mặt về phía Đoàn Triết, hơi nhíu mày đối mắt với Trác Vân đang ngồi trên chiếc ghế còn lại cạnh hắn, "Nhưng hiện giờ thì không ai cả."
Anh dời ánh mắt xuống chân mình, yếu ớt nói: "Hôm nay tôi thật sự rất mệt, cậu để tôi ở một mình đi, được không?"
Nụ cười của anh tựa như một đóa hoa đã nở rộ, trong nét xán lạn bí mật mang theo vẻ tàn tạ thê lương.
Đoàn Triết không kiên trì nữa. Hắn đứng lên, lúc đi ngang qua bàn TV thì để lại cho Lâm Nhất một tấm danh thiếp.
Hắn duỗi tay đẩy ra cửa phòng, quay đầu lại liếc nhìn Lâm Nhất một lần cuối, yên lặng thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lâm Nhất rũ mắt nhìn tấm danh thiếp một hồi lâu, cuối cùng nhặt nó lên ném vào thùng rác bên dưới bàn TV.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.