*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
================
Năm đó chuyện ly hôn giữa Trác Vân và Lâm Húc Bình rất ầm ĩ huyên náo, mất hơn một năm trời mới có phán quyết chính thức từ tòa án.
Tuy cả hai người con trai đều kiên quyết muốn sống cùng mẹ, Lâm Húc Bình cũng thừa nhận bản thân từng có quan hệ ngoài giá thú, nhưng lúc đó trạng thái tinh thần của Trác Vân cực kỳ không ổn định, hơn nữa đã xin thôi việc ở dàn nhạc mình đang công tác. Suy xét đến những nhân tố khách quan có khả năng ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của hai đứa trẻ, cuối cùng quyền nuôi nấng Lâm Thâm và Lâm Nhất vẫn được trao cho người cha.
Lúc ấy Lâm Thâm đang theo học trường trung học cơ sở có ký túc xá nội trú, thế là một mình Lâm Nhất được đưa về nhà mới của Lâm Húc Bình.
Thời gian sống chung của hai cha con cũng không kéo dài quá lâu, Lâm Nhất luôn xem Lâm Húc Bình như không khí, thời gian có mặt ở nhà rất ngắn, về sau thậm chí cả đêm cũng không quay về ngủ. Anh không nhận điện thoại của Lâm Húc Bình, cũng không đi học, ông ta đành phải ra đồn công an báo án, cuối cùng phát hiện anh lén chạy về ngôi nhà cũ mà Trác Vân đang ở.
Sau đó Lâm Húc Bình còn qua nhà Trác Vân bắt người thêm vài lần, nhưng tần suất trốn nhà của Lâm Nhất ngày một thường xuyên hơn, ông ta mất hết kiên nhẫn đành ngầm đồng ý cho Lâm Nhất dọn hẳn về nhà mẹ.
Sau ngày mẹ qua đời, Lâm Thâm dẫn theo Lâm Nhất hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Lâm Húc Bình, hai anh em không qua lại với cha mình nữa.
Không giống ngôi trường âm nhạc mà Lâm Nhất đang theo học, trường của Lâm Thâm là một trường trung học nội trú bình thường, năm Trác Vân qua đời đúng vào thời điểm việc học hành của anh ta đang ở trong giai đoạn nặng nề nhất —— Lâm Thâm chuẩn bị thi đại học.
Anh ta rất ít khi có cơ hội về nhà, Tần Chính Hoa lo lắng Lâm Nhất sống một mình gặp bất tiện nên thường xuyên sai cháu gái Sở Ninh ghé qua nhà xem xét tình hình, họ hàng bên ngoại của Trác Vân thỉnh thoảng cũng qua thăm một chuyến để bổ sung nhu yếu phẩm hàng ngày cho Lâm Nhất.
Nhưng kỳ thật Lâm Nhất càng hưởng thụ cuộc sống một mình hơn, bởi vì thời điểm không có người lớn ghé nhà thăm mom, Bạch Nghiên Sơ sẽ ở lại nhà anh lâu thêm một chút.
Sau kỳ thi đại học, thời gian rảnh rỗi của Bạch Nghiên Sơ dần dần nhiều lên, nhưng thời gian dành cho Lâm Nhất cũng không vì thế mà thêm dư dả. Vào một ngày tháng tư ánh nắng tươi đẹp cỏ cây xanh tốt, Lâm Nhất nhận ra Bạch Nghiên Sơ có chút thay đổi rất vi diệu.
Bạch Nghiên Sơ mười ngón tay không dính nước xuân bắt đầu đùa nghịch hoa cỏ. Vì phải thay chậu cho hoa nên đôi tay sinh ra chỉ để đánh đàn kia vô tư cắm thẳng vào trong đất, da tay dính phải mùi phân bón tan chậm rất ngái mũi, kẽ ngón tay bám đầy bùn đen dơ bẩn.
Đáp án được đương sự nhanh chóng tiết lộ, Bạch Nghiên Sơ không có ý định giấu giếm nên Lâm Nhất vừa hỏi đã biết ngay: Anh ta chuẩn bị tặng chậu hoa này cho một cô gái tên Trương Tình.
"Không có phần em sao?" Lâm Nhất cầm cây kem ốc quế ngồi trên tay vịn ghế sô pha nhà Bạch Nghiên Sơ, nhìn anh ta luôn tay bận việc ngoài ban công.
Hoa phong lữ* trong chậu đã nhú ra mấy chùm nụ đỏ, Bạch Nghiên Sơ vừa cắt cành tỉa lá vừa nói: "Em đâu có thích hoa."
*Phong lữ (Quỳ thiên trúc) 天竺葵:
"Ai nói là em không thích?"
"Chỉ có bọn con gái mới thích trò ủy mị này thôi." Bạch Nghiên Sơ cẩn thận ngắt đi một phiến lá khô vàng.
Thấy Lâm Nhất không nói nữa, Bạch Nghiên Sơ quay đầu lại nhìn anh một cái, đành thỏa hiệp: "Mai kia anh trồng một chậu khác cho em."
Lâm Nhất từng lén tra cứu trên mạng, ngôn ngữ loài hoa của phong lữ là —— Hạnh phúc khi ở bên bạn, người yêu quý trong lòng, luôn khao khát được đồng hành. Hoa phong lữ màu đỏ có ngôn ngữ càng lãng mạn hơn —— Bạn luôn tồn tại trong tâm trí tôi.
"Em muốn chậu này cơ." Giọng điệu Lâm Nhất trở nên ương bướng, "Anh trồng cho cô ta loại hoa khác đi."
"Không được." Bạch Nghiên Sơ kiên quyết từ chối, "Không kịp tặng sinh nhật cô ấy đâu."
Lâm Nhất cắn một miếng kem, nói chậm rãi: "Cũng sắp đến sinh nhật em rồi kìa."
Thấy anh bắt đầu càn quấy, Bạch Nghiên Sơ cạn lời vạch mặt: "Sắp đâu mà sắp, sinh nhật em tận tháng 7."
Lâm Nhất nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh ta, yên lặng ăn hết cây kem trong tay.
Sinh nhật năm ấy cuối cùng Trương Tình cũng không nhận được chậu phong lữ màu đỏ kia như kế hoạch. Đúng vào lúc cành lá nó tươi tốt nhất, nụ hoa vừa chớm nở đẹp nhất, Lâm Nhất thừa dịp Bạch Nghiên Sơ không chú ý mà dội nguyên một bình nước sôi vào chậu hoa.
Sau sự kiện đó, suốt một tháng trời Bạch Nghiên Sơ không nói với Lâm Nhất một câu nào. Anh ta không nhận điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn xin lỗi của Lâm Nhất, anh đành phải ra cửa hàng hoa chọn một chậu phong lữ màu đỏ hoa nở rực rỡ, ôm sang nhà Bạch Nghiên Sơ.
Bạch Nghiên Sơ vẫn không chịu mở cửa cho anh.