*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
================
Suốt đường về nhà hai người không ai nói với nhau câu nào, Đoàn Triết vừa đỗ xe vào vị trí Lâm Nhất đã nhanh nhẹn nhảy xuống, lưu loát kéo cửa sau ôm đàn cello ra khỏi xe.
Lúc này Đoàn Triết mới cởi dây an toàn, bước xuống theo.
Lâm Nhất vác hộp đàn lên vai, thấy hắn chưa tắt máy xe cũng không nói gì, chỉ xã giao một câu "Đi đường cẩn thận" rồi xoay người rời đi dưới ánh nhìn chăm chú của Đoàn Triết.
Sau khi vào nhà anh lập tức vào phòng tắm tắm rửa, thời điểm bước ra di động cũng đúng lúc kêu vang, là Dương Khoan gọi.
Dương Khoan nói đã gửi email ý kiến về những đoạn cần sửa chữa trong ca khúc mới, sau đó hẹn anh chiều mai lên phòng thu thu âm lại phần nhạc đệm lần trước bỏ dở.
Lâm Nhất đáp ứng.
"Đừng luyện tập quá sức, phải chú ý nghỉ ngơi." Trước khi cúp máy Dương Khoan còn đặc biệt dặn dò.
Lâm Nhất nói anh ta đừng bận tâm.
Anh giam mình trong phòng làm việc đến 4 giờ chiều, gửi bản demo đi xong lại bấm điện thoại đặt cơm tối, sau đó mới cầm thuốc lá và bật lửa đi ra ngoài, chuẩn bị hút điếu thuốc thư giãn trong lúc chờ cơm giao tới.
Cơm hộp chưa tới, Đoàn Triết đã tới trước.
Hắn thay bộ quần áo khác, trong tay ôm một cái thùng giấy cỡ đại, trông thấy Lâm Nhất cũng không thèm chào mà vô tư đặt thùng xuống góc sân.
"Cái gì đấy?" Lâm Nhất đến gần, ngậm điếu thuốc lên miệng để rảnh cả hai tay đảo đảo thùng lên xem.
Đoàn Triết giật nửa điếu thuốc bên môi anh hút ké một hơi.
"Khoảng sân này của anh để không lãng phí quá." Hắn gạt tay Lâm Nhất ra, đóng nắp thùng dụng cụ làm vườn lại, nói rất tự nhiên, "Mùa xuân năm nay chúng ta trồng thêm mấy cây hoa đi."
Lâm Nhất nhìn hắn giữa màn sương khói lượn lờ.
Mùa xuân.
Ba tháng nữa mới đến mùa xuân.
Người này lại làm lơ những lời anh nói ở bờ biển sáng nay rồi.
"Trồng hoa gì thì tốt nhỉ?" Đoàn Triết xem xét kỹ càng khoảng sân trụi lủi rồi móc di động ra tra cứu như thật.
Lâm Nhất đang muốn mở miệng nói thì nghe tiếng cửa sắt bị đẩy ra. Hai người cùng nhau ngẩng đầu, lúc này là cơm hộp được giao tới.
Lâm Nhất nhận túi đồ ăn đặt tạm lên bàn gỗ.
Đoàn Triết hút xong hơi thuốc cuối cùng, tiếp tục nhìn màn hình xem kết quả tìm kiếm, nhân tiện quay sang thương lượng với Lâm Nhất: "Trồng nguyệt quý được không? Kỳ ra hoa của tường vi ngắn quá."
Lâm Nhất yên lặng một lát mới nói: "Đừng bảo là cậu định thực hành hết số nội dung tôi đăng lên mạng đấy nhé."
"Muốn cũng không làm được." Đoàn Triết lắc đầu, dụi tắt tàn thuốc xuống mặt đất rồi nắm lại vào lòng bàn tay, "Dù sao tôi chỉ là loại thanh niên thất học thất nghiệp nhà có chút tiền thôi."
Lâm Nhất bị những lời này làm nghẹn họng, nhìn hắn không nói gì.
"Hồng leo có nhất thiết phải trồng dưới đất không nhỉ?" Đoàn Triết ngồi xổm xuống góc tường nghiên cứu một phen, quay đầu nghiêm túc hỏi, "Tôi cạy gạch lát sân nhà anh lên nhé?"
Thời gian Lâm Nhất trầm mặc càng lâu, cuối cùng quyết định lờ đi đề tài nhảm nhí này.
"Tùy cậu." Anh nhấc hộp cơm trên bàn lên, vừa nói vừa đi vào nhà, "Tôi ăn cơm đã."
"Anh chờ tôi một chút." Đoàn Triết gọi anh lại.
Hắn xoay người ra khỏi sân, khoảng một phút sau mới quay trở về. Lâm Nhất đứng trước cửa chính nhìn đồ vật trong tay hắn, ánh mắt lóe lên một tia cảnh giác: "Lại là gì nữa?"
"Hành lý của tôi." Đoàn Triết xách túi du lịch đến gần, bấm sáu số 1 vào ô mật mã.
Cửa bật mở.
"Muốn ở nhà tôi luôn à?" Lâm Nhất dựa lưng vào cửa, không có ý định dịch chân.
Đoàn Triết không trả lời trực tiếp mà kéo nhẹ Lâm Nhất ra một phen: "Từ nhà anh đến bệnh viện chỉ mất nửa tiếng đi xe."
Dưới chân Lâm Nhất vẫn không nhúc nhích, lưng lại dán chặt lên cửa giơ tay đẩy vai hắn.
Đoàn Triết thả túi du lịch xuống, đè lại cánh tay Lâm Nhất trên vai mình, cụp mắt nhìn anh: "Tôi biết anh không muốn giẫm lên vết xe đổ."
"Không nên đánh giá cao bản thân như thế." Lâm Nhất rút tay về, "Đừng nói cậu nghĩ là tôi sẽ có cảm tình..."
"Nhưng tôi cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ." Đoàn Triết ngắt lời anh.
Không thể hiểu nổi.
Lâm Nhất bực bội: "Cậu nói gì thế, tôi nghe không hiểu."
Đoàn Triết cố gắng nói chậm hơn, không hùng hùng hổ hổ như ban nãy nữa: "Lâm Nhất, tôi không quan tâm cảm giác anh đối với tôi là gì, tôi chỉ muốn chữa khỏi cho anh thôi."
"Chữa khỏi?" Lâm Nhất bật cười như đang trào phúng, "Cậu ba hoa kỳ tích y học gì thế."
Thời điểm anh nhận được chẩn đoán chính xác, có khi thanh niên này vẫn còn nghịch bùn ngoài sân.
Đoàn Triết cũng không để bụng lời cười nhạo của anh, chỉ bình tĩnh nói: "Tôi sẽ tìm một biện pháp giúp anh ổn định trong thời gian thật dài."
Ánh mắt hắn quá trầm ổn bình tĩnh khiến Lâm Nhất chợt nhớ lại ngày đầu tiên xảy ra xung đột với hắn ở bệnh viện Hòa An.
"Ba ngày trước, anh đứng ở vị trí này đưa cho tôi hai con dao." Đoàn Triết nói, "Tôi không cho rằng trạng thái hiện tại của anh đã đủ ổn định, trước khi xác nhận anh thật sự an toàn, tôi sẽ ở lại nhà anh."
Lâm Nhất mím môi.
"Cậu nói giống y như anh trai tôi vậy." Anh hơi cúi người một chút, lên tiếng nhắc nhở, "Anh trai tôi thường xuyên ghé nhà tôi lắm đấy."
"Tôi đâu nói là không cho anh ta đến."
"Anh ấy biết tôi là gay."
"Thì làm sao?"
"Ảnh sẽ cho rằng cậu cũng là gay."
Đoàn Triết sửng sốt, không nhịn được phải bật cười thành tiếng. Không ngờ sau mười mấy năm mà hắn còn nghe thấy luận điệu cũ rích thế này.
Hắn cười đến mức ho khan mấy cái, hỏi lại Lâm Nhất: "Hiểu lầm thì làm sao?"
Lâm Nhất mở miệng mà không nói được gì.
"Ba mươi mấy tuổi đầu mà tư tưởng còn không cởi mở bằng tôi năm mười mấy tuổi nữa." Đoàn Triết lại lay anh một phen, lúc này Lâm Nhất đã chịu nhượng bộ.
"Đủ cho hai người ăn không?" Hắn nhìn hộp cơm trong tay Lâm Nhất.
Lâm Nhất lạnh mặt đáp: "Không đủ."
"Vậy để tôi đặt một đơn khác." Đoàn Triết nhập mật mã cửa một lần nữa, giở giọng oán thán, "Nhờ phúc của anh mà nguyên một tuần rồi tôi chưa ăn được mấy bữa cơm đàng hoàng."
Cửa bật mở, Đoàn Triết xách túi bước vào nhà.
Phía sau không vang lên tiếng bước chân, hắn quay người lại kéo Lâm Nhất một phen rồi đóng cửa.
"Còn nữa, sáng mai cùng tôi đi chạy bộ buổi sáng." Đoàn Triết vừa thay giày vừa nói, "Ra đường chạy."
- -------------------
Lời tác giả:
Bác sĩ Đoàn luôn tỉnh táo không hề phát hiện ra rằng anh ta vừa giẫm lên vết xe đổ tức thì.
- --
Thẩm Hòe Tự tìm lối tắt: "Mày đổi bác sĩ điều trị cho người ta là được rồi."
Đoàn Triết thật sự suy xét khả năng một phen, cuối cùng nói: "Thôi vậy."
Thẩm Hòe Tự hỏi: "Sao lại thôi?"
"So với chuyện hẹn hò..."
Đoàn Triết ngửa đầu nhìn trần nhà, lại thở một hơi thật dài, nghiêm túc nói: "Tao càng muốn chữa khỏi cho cô ấy hơn."
—
*Sổ tay trồng hoa của bác sĩ Đoàn:
Tường vi (蔷薇): còn gọi là hồng nhiều hoa, tường vi Nhật, dã tường vi, là loài thực vật có hoa trong họ Hoa hồng, tên khoa học: Rosa multiflora (tiếng Anh: multiflora rose), đây là một giống hồng cổ, hoa nhiều, có mùi thơm dịu dàng, hoa nở từ tháng 2 đến tháng 5 hằng năm.
Nguyệt quý (月季): Hồng Trung Hoa, hồng Trung Quốc, hường Trung Quốc, tường vi Trung Hoa, nguyệt quý hoa (danh pháp hai phần: Rosa chinensis) là một loại cây có hoa thuộc chi Hoa hồng, loài bản địa của một số tỉnh miền Trung Trung Quốc như Quý Châu, Hồ Bắc và Tứ Xuyên. Thời gian ra hoa từ tháng 4 đến tháng 9 hoặc từ tháng 6 đến tháng 11.
Hồng leo (藤本月季): (tên tiếng Anh: Climbing Roses, tên khoa học Latin: Morden cvs. of Chlimbers và Ramblers) là một loại cây bụi dây leo thuộc phân họ Rosaceae. Thân cây khỏe và phát triển nhanh, có thể leo lên giàn hoặc khung của các vật thể khác. Mặc dù ra hoa bốn mùa nhưng số lượng hoa nhiều nhất chỉ vào cuối mùa xuân hoặc đầu mùa hè, sau đó nở rải rác từ mùa hè đến mùa thu.