Khi Khương Tiểu Lạc tỉnh lại đã là mười một giờ đêm. Cậu choàng mở mắt, bị ánh sáng chói loá khiến cho phải nhắm tịt mắt lại ngay lập tức.
Tay cậu sờ soạng bên cạnh theo bản năng.
Trống trơn, lạnh lẽo.
Khương Tiểu Lạc lập tức bật dậy, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức.
Mười một giờ đêm.
Quá trễ rồi, vậy mà Sở Thiếu Tự vẫn chưa về. Khương Tiểu Lạc luống cuống lấy di động của mình, giờ mới biết máy đã hết pin. Cậu hoảng loạn mò dây cắm dưới ngăn tủ, liên tục ấn vào nút khởi động. Lo lắng chờ đợi mấy chục giây, hệ thống điều hành của di động mới sáng lên, Khương Tiểu Lạc vội vã bấm dãy số quen thuộc.
Giọng nữ lạnh lùng vang lên trong tai nghe khiến cậu vô cùng khó chịu, nhưng cậu không từ bỏ, liên tục gọi lại mấy lần, vẫn không có ai nghe máy.
Nỗi bất an cuồn cuộn dâng trào trong lòng, Khương Tiểu Lạc đứng dậy mặc quần áo, cầm ví tiền rồi chạy ra ngoài.
Khi đi ngang qua phòng khách, cậu còn cố ý nán lại xem một chút, hoàn toàn không có dấu hiệu có người về.
Khương Tiểu Lạc run rẩy chạy ra ngoài, bởi vì quên mặc áo khoác, gió lạnh đêm tối khiến cậu lẩy bẩy. Khương Tiểu Lạc tự an ủi mình thì thầm: Sở Thiếu Tự, anh đừng xảy ra chuyện gì nhé!
Ra ngoài lâu như vậy, không thể nào có chuyện anh không về, cho dù gặp phải chuyện gì níu chân cũng sẽ gọi điện thoại báo cho cậu. Khương Tiểu Lạc không dám nghĩ tới trường hợp xấu nhất, nhưng tất cả những gì trước mắt cứ ép cậu liên tưởng tới nó.
Khương Tiểu Lạc đứng đợi hơn mười phút mới có một chiếc taxi. Vừa lên xe, Khương Tiểu Lạc lập tức đọc địa chỉ. Bác tài xế là một người nhiệt tình, thấy Khương Tiểu Lạc ăn mặc phong phanh mới quan tâm hỏi: “Bạn nhỏ này, nửa đêm trời lạnh lắm, cẩn thận kẻo bị cảm, đừng ỷ mình trẻ mà coi thường sức khoẻ!”
Khương Tiểu Lạc yếu ớt đáp một tiếng, thúc giục tài xế đi nhanh hơn.
Khi chờ đèn đỏ, hai mắt Khương Tiểu Lạc đau đáu nhìn bên ngoài, trên mặt tràn ngập lo âu khiến tài xế tò mò.
“Bạn nhỏ, đừng nóng vội, sắp tới rồi.”
Có lẽ lúc này cậu rất cần sự an ủi, Khương Tiểu Lạc nói với bác tài: “Anh trai cháu đến giờ này vẫn chưa về nhà, cháu lo anh ấy gặp phải chuyện không may, lo chết mất.”
“Đừng nóng vội, bình tĩnh đã. Có lẽ chỉ gặp phải chuyện gì trì hoãn thôi.” Đèn xanh sáng lên, tài xế tăng tốc nhanh hơn.
Chờ mãi đợi mãi cuối cùng cũng đến đích, Khương Tiểu Lạc bảo tài xế chờ cậu ở bên ngoài, rồi chạy vọt vào trong cửa hàng bánh ngọt. May mà đây là cửa hàng 24/7, Sở Thiếu Tự biết cậu thích ăn bánh ở đây, nhất định anh đã tới đây mua bánh.
Hỏi chủ cửa hàng mới biết, một tiếng trước Sở Thiếu Tự đã lấy bánh kem đi rồi.
Cõi lòng Khương Tiểu Lạc tuyệt vọng, một tiếng đủ để anh về nhà.
Sở Thiếu Tự, anh đừng chơi trò trốn tìm với em.
Bóng đêm không thể che lấp được dáng hình cô đơn quạnh quẽ của cậu, ai cũng có thể thấy rõ được sự bất lực của cậu lúc này. Khương Tiểu Lạc che mắt, chậm rãi bước về vị trí của xe taxi, muốn ngăn nước mắt đừng chảy ra.
Sở Thiếu Tự…
Tiếng chuông di động vang lên, Khương Tiểu Lạc dừng bước, run rẩy rút điện thoại ra, mong chờ nhìn màn hình.
Một dãy số xa lạ, cậu thất vọng vô cùng, nhưng vẫn nhấn nghe máy.
…
Khi nghe tới hai từ “bệnh viện”, Khương Tiểu Lạc chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này. Người gọi là Sở Uyển, lời ít ý nhiều bảo với cậu rằng Sở Thiếu Tự đang ở bệnh viện rồi lập tức cúp máy.
Khương Tiểu Lạc không ngừng an ủi bản thân, có lẽ anh chỉ trầy da mà thôi, có lẽ tình cờ bị hỏng điện thoại nên không trực tiếp gọi cho cậu được.
Nhưng ở bệnh viện có điện thoại công cộng mà…
Có lẽ anh không muốn làm cho cậu lo lắng, có lẽ anh định để chữa thương xong mới lén lút về nhà.
Nhưng đã khuya như vậy, chẳng lẽ anh không biết chờ lâu sẽ khiến cậu càng lo lắng hơn sao?
Cố gắng tìm lí do sứt sẹo để an ủi bản thân, lại dễ dàng bị chính mình phản bác. Bất kể kết luận thế nào, cậu sẽ được biết ngay bây giờ.
Lảo đảo leo cầu thang chẳng may bị quẹt trầy tay, Khương Tiểu Lạc cũng chỉ xoa xoa tay rồi tiếp tục đi về phía trước, lên thẳng tầng ba.
Màu đỏ bắt mắt vô cùng, màu sắc rực rỡ làm người ta tỉnh táo hơn. Khương Tiểu Lạc đi lên tầng ba, tìm từng phòng tránh bỏ sót, chợt thấy Sở Uyển đang ngồi trên ghế.
Khương Tiểu Lạc tiến tới, đứng ở trước mặt Sở Uyển. “Sở thiếu bị làm sao vậy?” Giờ phút này, Khương Tiểu Lạc ở trước mặt Sở Uyển trông thật hèn mọn.
Sở Uyển xoa quần mắt thâm, bình thản đáp: “Đang phẫu thuật, chưa biết nguyên nhân. Đm tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bệnh viện chỉ gọi điện thoại thông báo cho người thân. Cái bánh ngọt kia hẳn là tặng cho cậu, được mang vào bệnh viện luôn.”
Khương Tiểu Lạc im lặng ngồi ở cái ghế góc trong cùng gần cửa, trên đùi đặt một hộp bánh kem, tuy rằng vỏ hộp bị bẹp nhưng không ảnh hưởng tới mùi vị của nó.
Là bánh ngọt sô cô la tình yêu, có sáu miếng sô cô la nhỏ, mặt trên bánh còn có chữ viết bằng kem bơ.
Tiểu Lạc, sinh nhật vui vẻ.
Sở Uyển ngồi bên cạnh nhìn bộ dạng kỳ quái của Khương Tiểu Lạc, lơ đễnh cười khinh một tiếng.
Người vẫn còn đang phẫu thuật, Khương Tiểu Lạc không biết ca mổ này đã kéo dài bao lâu, chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo tới mức khó chịu, cõi lòng cũng lạnh toát. Rõ ràng đèn trong hành lang sáng trưng, nhưng trước mắt cậu thật tối, bóng đêm kỳ quái, thăm thẳm vô tận như muốn nuốt sống cậu.
Cậu dựa vào vách tường chợp mắt, cậu mơ thấy Sở Thiếu Tự mang bánh ngọt về nhà để ngày mai cậu ăn, nhưng cậu lại lén lút ăn vụng một miếng cho đỡ thèm, bị Sở Thiếu Tự bắt quả tang, cười mắng cậu thật hư, không chịu nghe lời.
Cậu những tưởng đây không phải giấc mộng, cho tới khi bị y tá gọi tỉnh.
“Ai là người nhà bệnh nhân, mau ký tên!”
Khương Tiểu Lạc giơ tay, vừa định đứng dậy thì bị Sở Uyển giành trước.
“Tôi là chị nó.” Cô mau chóng ký tên.
“Y tá, Sở thiếu bị làm sao vậy?” Khương Tiểu Lạc căng thẳng nắm chặt tay mình, hình như chỉ khi bệnh tình nguy kịch mới cần người nhà ký tên, nếu như cậu không nhớ nhầm.
Y tá vội vàng, hớt hải quăng lại một câu ngắn gọn rồi quay về phòng phẫu thuật.
“Phần não của bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng, còn đang cấp cứu.”
Khương Tiểu Lạc ngã ngồi tại chỗ.
Cậu khó mà tiếp thu được biến cố xảy ra bất ngờ, rõ ràng chỉ mấy tiếng trước đó, hai người còn đang vui vẻ show ân ái trên YY, vui vẻ mừng sinh nhật. Vì sao chỉ ngủ một giấc tỉnh dậy, Sở Thiếu Tự đã trở nên như vậy?
Biến cố này khiến cậu trở tay không kịp, không thể kiếm chế được biết bao suy nghĩ tiêu cực đang dâng lên trong đầu, nghĩ tới những trường hợp xấu nhất.
Khương Tiểu Lạc hít hít mũi, run rẩy lau nước mũi. Cậu không khóc đâu, cậu chỉ bị cảm lạnh mà thôi.
Nhưng thân thể vẫn không ngừng run lẩy bẩy vì sợ hãi.
“Khóc cái gì mà khóc, khóc tang à? Em trai tôi chưa chết đâu. Ngoài khóc ra cậu còn có thể làm được gì hả? Đúng là đồ vô dụng, nhìn phát bực. Thế mà em tôi cứ đâm đầu thích cậu, không thể hiểu được…”
Sở Uyển nói gì, Khương Tiểu Lạc không còn nghe rõ. Cậu mặc kệ cô mắng mình, cứ mắng thoải mái.
Khương Tiểu Lạc chỉ chờ đợi kết quả mà cậu muốn. Cậu hoảng hốt, thấp thỏm ngồi chờ cho tới khi đèn xanh sáng lên, cửa bị mở ra.
Phẫu thuật thành công, tình huống cụ thể còn phải xem tình trạng phục hồi sau khi phẫu thuật của bệnh nhân. Trái tim được thả lỏng một nửa.
Khương Tiểu Lạc muốn trông đêm, Sở Uyển cũng không ngăn cản, chỉ nói ngày mai sẽ mời chuyên gia tới khám.
Cậu thật sự rất mệt, cả thân thể và trái tim đều mỏi mệt, nhưng cậu không dám nhắm mắt lại. Trên đầu Sở Thiếu Tự quấn băng trắng, cánh tay còn bị bó thạch cao, khoé miệng, mặt mũi đều bầm dập.
Đây không phải là tai nạn xe cộ, anh bị người ta đánh, bộ phận bị thương nặng nhất là não. Bác sĩ nói rằng nguyên nhân do bị vật nặng đập vào. Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng điện tâm đồ tích tích, Khương Tiểu Lạc giơ tay lên, chậm rãi vươn qua, muốn đụng vào băng vải trên đầu anh nhưng không dám.
Sở Thiếu Tự, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này thì em thà không cần quà sinh nhật. Lúc anh bị đánh có phải rất đau hay không? Khương Tiểu Lạc hít hít mũi, nước mắt lẳng lặng tuôn rơi. Dù sao trong phòng cũng không có người khác, sẽ không có ai chê cười cậu.
Khương Tiểu Lạc nắm chặt tay Sở Thiếu Tự.
Sở Thiếu, anh có biết anh đã làm em sợ tới mức nào không? Anh mau tỉnh lại đi!
Khương Tiểu Lạc lấy di động còn đúng 5% pin trong túi áo ra, chụp một tấm hình bánh kem sô cô la, làm mờ tên mình rồi đăng lên weibo.
Kỳ Meo: Quà sinh nhật người nào đó tặng, rất thích, em yêu anh, Sở Lạc *cầu bình an*
Khương Tiểu Lạc nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, cuối cùng vẫn không chịu nổi mà gục đầu ngủ bên cạnh giường.
Sáng sớm, bình minh ló dạng, mí mắt cậu giật giật. Khương Tiểu Lạc chậm rãi tỉnh lại, sủng sốt một chút rồi lập tức quay sang xem người trên giường.
Tiếng hít thở đều đều và nhịp tim chậm rãi mang theo dấu hiệu của sinh mệnh, làn mi khẽ run như muốn tỉnh lại.
Khuơng Tiểu Lạc đợi mãi, cuối cùng đành thở dài, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi định ra ngoài ăn sáng. Nếu cậu bỏ bữa sáng, chắc chắn Sở Thiếu Tự lại mắng cậu hư, không có anh nhắc nhở, cậu cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
Khương Tiểu Lạc mua thêm cho Sở Thiếu Tự một phần bữa sáng, tránh cho anh tỉnh dậy mà đói bụng. Nào ngờ, trong phòng bệnh có người khác. Y tá đưa lưng về phía cửa dọn dẹp ga giường. Khương Tiểu Lạc bước vào, không thấy người trên giường đâu.
Cậu còn tưởng anh đã chuyển phòng bệnh.
“Người nhà anh ấy đã đón anh ấy đi rồi.”
“Đón đi đâu?!”
Y tá hoang mang lắc đầu, dọn dẹp xong thì đi ra, bỏ lại một mình Khương Tiểu Lạc đứng sững tại chỗ, trên ga giường còn lưu lại hơi ấm của anh mà.
Cậu cầm lấy hộp bánh ngọt bị bỏ ở một bên, chạy nhanh ra ngoài.
Cậu đi thẳng tới nhà họ Sở.
Ấn chuông cửa thật lâu vẫn không có ai đáp lại, Khương Tiểu Lạc không biết có phải bọn họ cố ý tránh không gặp cậu hay không, chỉ có thể chờ ở ngoài cửa.
Ban đầu, cậu còn có thể đứng, lâu dần, chân không chịu nổi, Khương Tiểu Lạc đành phải ngồi xuống đất, dựa lưng vào cửa sắt lạnh lẽo, trong lòng ôm chặt hộp bánh ngọt.
Ánh mắt buồn bã nhìn vào trong nhà qua khe cửa sắt, cửa vào nhà bị hòn non bộ ngoài vườn che khuất, trong sân cũng không có ai đi lại.
Bởi vì nhiệt độ hạ thấp, Khương Tiểu Lạc chỉ mặc áo mỏng, bị gió thổi lạnh không chịu nôti. Cậu hà hơi vào lòng bàn tay, cẩn thận quan sát xung quanh.
Biệt thự tư nhân, xung quanh vắn vẻ yên tĩnh, chẳng có tiếng động nào, dù chỉ là tiếng chim. Khương Tiểu Lạc xiết chặt hai tay thành nắm đấm, cậu không biết mình đã đợi bao lâu, cậu chỉ biết mặt trời đang dần khuất bóng.
Không chịu nổi cơn đói, cậu ăn mấy miếng bánh ngọt. Hương vị vốn dĩ phải rất ngọt ngào, Khương Tiểu Lạc chỉ thấy càng ngày càng đắng ngắt.
Miếng bánh ngọt còn chưa ăn xong rơi xuống đất, lăn một vòng, lăn ra rất xa. Khương Tiểu Lạc vòng hai tay ôm chân, đầu chôn giữa hai đầu gối.
Một giọt, hai giọt, dần dần rơi xuống hoà cùng nước mưa tí tách.
Trả Sở thiếu cho tôi.
Khương Tiểu Lạc ngây ngốc lầm bầm vô số lần.