Đồ Khốn, Em Muốn Ôm Đùi Anh

Chương 55:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba cậu: Ghi âm ok rồi. Đoạn cậu khóc nghe rất cảm động, ngược tôi chết luôn﹁_﹁
Kỳ Meo: Ừa
Ba cậu: Sao gần đây không thấy Sở thiếu xuất hiện nhỉ?
Kỳ Meo: Vốn anh ấy cũng chưa bao giờ xuất hiện trong nhóm chat mà.
Ba cậu nhắc tới Sở thiếu, Khương Tiểu Lạc lại nhấn mở danh sách bạn bè QQ theo bản năng. Bình thường vào giờ này, Sở Thiếu Tự luôn online. Vậy mà lúc này đây, avatar QQ của anh xám xịt, dường như đang diễn tả tâm trạng của Khương Tiểu Lạc trong khoảng thời gian này. Cậu lại muốn cắn ngón tay mình, nhưng phải cố gắng dời sự chú ý quay về màn hình máy tính.
Ít nhất, trước khi Sở Thiếu Tự quay về, cậu phải để cho những vết thương này lành lại và biến mất, nếu không sẽ khiến anh ấy đau lòng.
Ba cậu: Ý tôi là đã lâu không thấy Sở thiếu online.
Kỳ Meo: Anh ấy bận lắm.
Ba cậu: Bận nuôi gia đình hả(﹁” ﹁)
Kỳ Meo: Ừa ~o(* ̄▽ ̄*)o
Kỳ Meo: Tôi có việc rồi, không tám nữa.
Ba cậu: Okie.
Khương Tiểu Lạc lấy cớ, tắt khung chat, thở dài một hơi. Cậu luôn cố gắng giả vờ không có chuyện gì xảy ra, cố gắng làm nũng, tỏ ra vui vẻ như bình thường, không để người ta nghi ngờ, nhưng chuyện này thật sự quá khó. Cậu sợ bị người quen hỏi thăm, sẽ không biết phải trả lời như thế nào.
Song Mộc Lâm gõ cửa, mặc đồ đẹp đẽ đứng trước mặt cậu. Anh muốn rủ cậu đi dạo phố. Khương Tiểu Lạc cực kì không chịu phối hợp, dính chặt mông trên ghế không nhúc nhích.
Thật ra Song Mộc Lâm cũng là dụng tâm lương khổ(1), hoàn toàn chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi, bởi lẽ anh cũng là một otaku trăm phần trăm nha! Anh chỉ định nhân cơ hội tâm trạng cậu khá ổn để cậu được cảm nhận thế giới tươi đẹp này, sau đó suy nghĩ thông suốt, không còn nghĩ quẩn nữa.﹁_﹁
Song Mộc Lâm dong dài năn nỉ không ngừng, khiến Khương Tiểu Lạc thấy phiền chết đi được, dưới sự quấn riết cố chấp của anh, cậu đành phải đồng ý. Nhưng vừa đứng dậy định thay quần áo, điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên. Khương Tiểu Lạc lập tức cầm máy, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Vẻ mặt cậu không hề thay đổi, nhấn nghe máy.
“Alo?”

“Em sẽ về ngay lập tức.” Dứt lời, Khương Tiểu Lạc cầm điện thoại định chạy vọt ra khỏi nhà. Song Mộc Lâm túm cậu lại, “Có việc gì mà vội vã thế? Cậu muốn ra ngoài thì cũng phải thay quần áo đã chứ.”
Khương Tiểu Lạc xiết chặt cánh tay Song Mộc Lâm, hung tợn nhéo anh một cái. Song Mộc Lâm đau quá kêu toáng lên. “Á! Đùa gì vậy?!”
Anh đoán có lẽ Khương Tiểu Lạc lại gặp phải cái gì kích thích phát điên luôn rồi.
“Sở thiếu… Tôi… Nhà…” Cậu nói chuyện lộn xộn khó hiểu. “Sở thiếu đã quay về rồi, tôi muốn về nhà.”
Song Mộc Lâm giật mình. “Về rồi ư? Vừa rồi là anh ta gọi điện thoại tới sao?”
“Ừa.” Khương Tiểu Lạc đáp chắc nịch, lập tức buông Song Mộc Lâm ra định chạy khỏi nhà.
Song Mộc Lâm lại phải kéo cậu lại.
“Tôi lái xe chở cậu về.”
Khương Tiểu Lạc vội vàng muốn quay về nhà nên không còn tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện thay quần áo. Vậy nên Song Mộc Lâm lái xe chở cậu về cho đỡ bị người ngoài nhìn thấy. Sau khi xác nhận cẩn thận là Sở thiếu d dã quay về, Song Mộc Lâm mới yên tâm rời đi.
Tốt quá rồi, những ngày tháng chung sống với Meo thụ cuối cùng cũng kết thúc.
Khương Tiểu Lạc lấy chìa khóa ra mở cửa. Bởi vì đã lâu không có người nên căn nhà trở nên trống rỗng, lạnh lẽo lạ thường. Không đợi Sở Thiếu Tự kịp hỏi han, cậu đã chủ động giải thích: “Mấy ngày nay em ở nhà của Song Mộc Lâm, lát nữa em sẽ quét dọn nhà.”
Hai người cùng bước vào phòng ngủ, ngồi trên đệm giường mềm mại, Khương Tiểu Lạc nhào vào lòng Sở Thiếu Tự, hai tay ôm chặt cổ anh.
Có thể cảm nhận được làn da ấm áp của anh, thật tốt quá.
Khi cậu vừa lao vào lòng anh, chợt nghe Sở Thiếu Tự rên khẽ một tiếng đau đớn, cậu lập tức buông anh ra, cẩn thận nói: “Em quên mất anh còn đang bị thương.”
Trên mặt Sở Thiếu Tự vẫn còn vết bầm xanh tím nhàn nhạt chưa tan, màu da cũng trở nên trắng bệch yếu ớt, nẹp trên tay đã được gỡ xuống nhưng trên đầu vẫn còn băng bó, bởi vì Sở Thiếu Tự đội mũ nên bị che đi. Khương Tiểu Lạc đau lòng vuốt ve mặt anh, hỏi nhỏ. “Anh có đau không?”
Sở Thiếu Tự nắm tay cậu, dịu dàng cười: “Không đau.”
“Nói dối.” Khương Tiểu Lạc nhìn bộ dạng thản nhiên nhẹ nhàng của anh, biết anh chỉ không muốn làm cậu lo lắng mà thôi.
Đôi mắt cậu cay cay, sao có thể không đau cơ chứ.
“Bọn họ đồng ý thả anh ra ư?” Nếu họ có thể dễ dàng đồng ý thì lúc trước sẽ không bày ra lắm trò như vậy. Cho nên lúc Khương Tiểu Lạc nhận được điện thoại của Sở Thiếu Tự thì vô cùng kinh ngạc, đến tận khi nhìn thấy anh mới dám tin là anh đã quay về.
Sở Thiếu Tự khẽ cười, vuốt ve khoé mắt cậu, nhẹ nhàng xoa xoa. “Anh trốn về đấy.”
“Em lo cho anh lắm. Anh về là tốt rồi. Đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Anh gặp cướp à?”
Sở Thiếu Tự ngập ngừng, khẽ ừ một tiếng.
Khương Tiểu Lạc mất mát nói: “Sở thiếu, quả nhiên là anh muốn lừa em. Anh đâu phải loại người sống chết vì tiền bạc, rõ ràng anh hiểu mạng sống quan trọng hơn tiền. Anh nói thật với em đi, có phải có người cố ý hãm hại anh không?”
Mục đích chủ yếu của cướp là tiền bạc, Sở Thiếu Tự sẽ không ngốc tới mức vì tiền mà phản kháng bọn cướp.
Khương Tiểu Lạc nhìn chằm chằm anh không chớp mắt. Sở Thiếu Tự thở dài một hơi, tự nhiên nhắc tới một việc không liên quan: “Em còn nhớ tên biến thái lần trước theo dõi em không?”
Khương Tiểu Lạc gật đầu, đoán: “Chẳng lẽ là hắn trả thù anh à?”
“Là Tiếu Danh lấy tiền thuê hẳn, lần này anh bị thương cũng do Tiếu Danh.”
Thật ra Khương Tiểu Lạc cũng đoán được, nhưng cậu không ngờ sự thật lại như vậy. “Thật là quá đáng!”
Cậu bất bình, cậu tức giận, tất cả chỉ vì tên đầu sỏ kia gây nên, hại cậu và Sở Thiếu Tự phải chịu khổ.
“Anh đừng có tha cho anh ta, cho dù anh ta là anh rể của anh.” Khương Tiểu Lạc cau mày bất mãn.
Sở Thiếu Tự cười lạnh. “Rất tiếc là anh ta tính nhầm rồi. Anh ta tưởng rằng chủ động thoả hiệp với anh thì sẽ không có ai tranh giành với mình, nhưng thực chất ở công ty, anh ta chỉ là đồ vô dụng. Dù ông già nhà anh có giao công ty cho người ngoài cũng sẽ không giao công ty cho anh ta.”
Tiêu hoá hết thông tin phiền lòng này, Khương Tiểu Lạc báo cáo tin tức tốt: “Em và ba em làm hoà rồi, chờ mọi chuyện ổn định, chúng ta cùng nhau về nhà em nhé.”
“Được.”
“Anh có buồn ngủ không? Trông anh có vẻ rất mệt.”
“Vậy chúng ta cùng ngủ đi. Đúng là anh hơi mệt.”
Khương Tiểu Lạc xốc chăn lên, để Sở Thiếu Tự nằm xuống. Sau đó, cậu chui vào bên cạnh anh, vươn tay ôm chặt anh. “Em ngủ với anh.”
“Sao em lại đeo bao cổ tay?”
Sở Thiếu Tự kéo tay cậu lên xem, nhưng cậu cố gắng giữ chặt tay mình. “Đeo cái này đẹp mà. Anh đừng nói nữa, mau ngủ đi.” Khương Tiểu Lạc nói xong thì ngáp một cái.
Gần đây, cậu thường xuyên ngủ không ngon. Lần này có anh ở bên cạnh cho cậu cảm giác an toàn, Khương Tiểu Lạc vừa đặt lương xuống đã ngủ thiếp đi.
Tiếng hít thở đều đặn truyền tới, Sở Thiếu Tự chậm rãi nhích người, cẩn thận xốc một góc chăn lên. Anh nắm tay Khương Tiểu Lạc, nhẹ nhàng tháo bao cổ tay của cậu ra.
Nhìn thấy những vết thương xấu xí hỗn loạn trên cổ tay cậu, ánh mắt anh trở nên nặng nề. Khương Tiểu Lạc lầm bầm một tiếng trong mơ, anh lại lén lút đeo bao cổ tay cho cậu, đặt tay cậu về vị trí cũ.
Anh lẳng lặng nằm nhìn trần nhà, ngàn vạn suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu, thuỳ tai(2) phải nhói đau liên tục.
Khương Tiểu Lạc ngủ thẳng tới tối, lúc tỉnh lại, Sở Thiếu Tự không nằm bên cạnh. Cậu lập tức bật dậy chạy ra ngoài, thấy bóng người trong phòng khách mới nhẹ nhõm thở phào.
Hiện tại, cậu sợ nhất là tỉnh lại không thấy anh đâu nữa.
Sở Thiếu Tự đang cầm chổi quét nhà, thùng rác đã đầy ắp. Khương Tiểu Lạc chạy tới, ân cần giật cán chổi.
“Để em, để em quét cho.”
Sở Thiếu Tự cười với cậu, để cậu chủ động săn sóc mình. Cậu vừa quét vừa nói: “Mấy ngày nay anh phải chú ý nghỉ ngơi cho khoẻ, cơm thì gọi ship là được. Tóm lại là trước khi anh khoẻ hẳn, em tuyệt đối sẽ không để anh làm lụng mệt mỏi.”
Ánh mắt Sở Thiếu Tự mềm mại như hồ nước, cưng chiều nói: “Tiểu Lạc nhà chúng ta càng ngày càng ngoan.”
Khương Tiểu Lạc lè lưỡi: “Lúc nào em cũng ngoan nhá.”o( ̄ヘ ̄o#)
“Vậy mấy ngày sắp tới anh chỉ cần sung sướng hưởng thụ sự hầu hạ của em thôi.”
“Ngoại trừ hầu hạ ấy ấy nhá.” Khương Tiểu Lạc lập tức bổ sung, sợ bị anh lách luật. Cậu đã nói tuyệt đối sẽ không để anh phải mệt mỏi, tuyệt, đối, không!
Hai người gọi đồ ăn bên ngoài. Khương Tiểu Lạc giúp Sở Thiếu Tự chuẩn bị quần áo tắm rửa. Cậu nhướng mày, cười vô cùng đáng khinh, “Anh cần em tắm giúp không?”
Sở Thiếu Tự lắc đầu, cầm quần áo vào nhà tắm, đóng cửa lại.
Khương Tiểu Lạc lục lọi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy một cái quần lót nhỏ còn sót lại trong ngăn kéo nào đó của tủ quần áo. May mà còn cá lọt lưới, nếu không thì cậu phải làm phiền Song Mộc Lâm mang quần áo sang đây rồi. Lần trước, cậu tuyệt vọng cho rằng mình không được quay lại nơi này nữa, cho nên cái gì cần mang đã mang đi hết rồi. Chìa khoá cũng là cậu lén lút đánh thêm một cái, may mà có chuẩn bị trước.
Buổi tối, hai người nằm trên giường., Bởi vì ban ngày ngủ đủ, lúc này họ không cảm thấy quá buồn ngủ.
“Vết thương trên cổ tay của em là sao?”
Khương Tiểu Lạc vắt óc định bịa lí do, nhưng bị anh giành trước gạt ra. “Đừng nói dối anh.”
Cậu mím môi thành một đường thẳng, vẻ mặt rối rắm, tuy Sở Thiếu Tự không nhìn thấy. Cậu cảm nhận được bàn tay anh đang nắm lấy tay mình xiết thật chặt, đành lựa chọn nói thật: “Em… Khi đó em không khống chế được cảm xúc, dùng bút bi chọc chảy máu. Còn dấu răng là do em tự cắn.”
Sở Thiếu Tự yên lặng, không nói gì nữa. Khương Tiểu Lạc hoảng hốt, cậu không đoán được suy nghĩ của anh lúc này. Cậu nghiêng người chui vào lòng anh, ủ rũ nói: “Em xin lỗi.”
“Em khiến anh không lúc nào hết lo.”
Khương Tiểu Lạc nhẹ nhàng nở nụ cười, dúi đầu rúc vào sâu hơn. “Sau này em sẽ không thế nữa. Em thề.”
“Ừ.”
“Chỉ cần anh không rời xa em.”
“Không đâu.”

*Chú thích:
(1) Dụng tâm lương khổ: làm việc tốt cho người mà không ai biết
(2) Thuỳ tai:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.