Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 134: Phiên ngoại về Thiên Luyến (Thượng)




Vào thời điểm ta sắp chào đời, cả nước Tề Việt chìm trong mưa gió không ngừng, và theo như quẻ bói của Khâm Thiên Giám, thì chuyện này chính là điềm báo trước cho việc mà cả đất nước hiện đang trông chờ, hoàng tự sắp ra đời sẽ là một công chúa.
Cho dù là vậy thì vẫn không thể thay đổi được việc ta trở thành hoàng tự duy nhất của quốc gia này, và cũng là người kế vị duy nhất.
Thiên Luyến là danh tự của ta, được đích thân phụ hoàng cùng toàn bộ Hàn Lâm Viện và Khâm Thiên Giám chọn lựa sau ba tháng, ý nói một vị công chúa luôn dành tình cảm cho đất nước.
Ta là nữ nhi duy nhất mà phụ hoàng có được sau bao nhiêu năm, cũng vì vậy mà người đối với ta yêu thương vô cùng, thế nhưng tình cảm yêu thương mà ta nhận được này lại khác biệt hoàn toàn so với những vị công chúa của nước khác, các nàng được yêu thương, được nuông chiều, được bao bọc trong nhung lụa, còn với ta, tình yêu thương này là vì ta là người kế vị duy nhất của phụ hoàng.
Mẫu thân của ta vốn dĩ chỉ là một cung nữ bình thường, tính tình dịu dàng có phần nhu nhược, dù đã trải qua một đêm ân sủng trong lúc phụ hoàng say rượu, nhưng cũng không đủ để người thay đổi vận mệnh, chỉ khi có sự chào đời của ta, người mới trở thành nữ nhân có địa vị tôn quý nhất sau hoàng hậu Tề Việt.
Mỗi khi phụ hoàng tự mình dạy ta cách trị quốc, cách dùng binh, mỗi khi ta một mình luyện kiếm, mỗi khi ta tẩy sạch bàn tay trắng nõn để thắp hương đánh đàn, người luôn lẳng lặng đứng bên chăm sóc, ánh mắt dịu dàng mà u buồn.
Ta nghĩ, có lẽ người không hề yêu phụ hoàng, nụ cười trên môi kia chỉ để che giấu đi nỗi lòng, năm ta mười hai tuổi, người qua đời, trước lúc lâm chung, mẫu thân chỉ giữ ta ở bên cạnh, người nắm lấy tay ta mà nói, ta không phải là con của phụ hoàng.
Dáng vẻ tôn quý, kiêu hãnh trong phút chốc đã tan biến, hơi thở khó khăn nhưng mẫu thân vẫn cố sức mở miệng, người muốn ta nói một câu xin lỗi với người nam nhân kia.
Ông ấy là thái y trong cung, đó là lý do vì sao mà không hề có chút sơ hở nào.
Ông ấy là nam nhân trung hậu mà anh tài, cho nên đã nhiều năm như vậy mà mẫu thân vẫn không thể nào quên.
Thế nhưng, dù cho ông ấy yêu mẫu thân nhưng bà lại là cung nữ, dù rằng đã nói sẽ từ bỏ công danh để thành hôn, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại số mệnh, niềm vinh hạnh mang đầy đau thương.
Ta đi tìm người nam nhân kia theo lời của mẫu thân, cố tình va vào bát thuốc trong tay ông ta, bát thuốc nóng bỏng rơi lên người ta, ta nhìn thấy trong đôi mắt đó là tình yêu thương và cảm giác đau xót, chẳng khác nào ánh mắt của phụ hoàng khi nhìn ta, hóa ra ông ta biết rõ.
Ta hét ầm lên, tất cả mọi người đều hoảng sợ, ta khóc la đòi phụ hoàng phải đuổi ông ta ra khỏi cung, ánh mắt ông ta thoáng hiện nỗi niềm bi thương, mà hơn hết thảy là vẻ không đành lòng cùng lo lắng.
Ta quay đầu đi, không hề nhìn lại, cho dù là ta biết, có thể đây là lần cuối cùng được nhìn thấy.
Thật sự, ta cũng không biết có phải là vì có ta mà bất đắc dĩ ông ấy với mẫu thân mới cố tình sắp đặt ra đêm say rượu đó hay không, hay là vì chuyện đó xảy ra không ngờ, mẫu thân đau khổ chạy đi tìm ông ta, nhưng đến cùng hai người vẫn không thể làm gì, đành tiếp tục chịu đựng, tự làm khổ mình, nhưng dù cho là thế nào thì ta cũng không muốn biết.
Ta chỉ biết, hiện tại mọi thứ nằm trong tay ta, tương lai cũng sẽ như vậy, nhất định tất cả sẽ không còn tùy thuộc vào ý trời, những gì ta muốn giữ gìn, những gì ta muốn có, người mà ta có thể dựa vào, duy nhất chỉ có chính mình mà thôi.
Mà ta cũng bắt ép bản thân phải trở nên ưu tú, trở thành vị công chúa mà cả Tề Việt phải ngưỡng mộ, trở thành nữ nhi khiến phụ hoàng tự hào.
Cho nên ta phải càng ngày càng cố gắng, mọi chuyện đều hoàn thành tốt nhất, không có một chút oán trách hay kêu than.
Cho nên ta bắt đầu từng bước mua chuộc lòng người, cũng không từ bỏ bất kỳ thứ gì mang lại lợi ích cho ta.
Cho nên khi Thượng tướng quân Nam Triều Mộ Dung Liễm lần lượt dâng từng sớ tấu chương tới tay ta, đến lần thứ ba thì ta tự nói với mình, không nên bỏ qua cơ hội lần này.
Ta biết rất rõ, đến cùng thì Tề Việt và Nam Triều vẫn khó tránh khỏi một trận chiến, cho nên ta tính toán bí mật ẩn thân vào quân doanh của hắn, nghĩ rằng cho dù không thể chiêu hàng, cũng không thể lấy được tin tức bày binh bố trận từ hắn, nhưng chỉ cần hiểu rõ hắn, nắm giữ nhược điểm của hắn thì đối với trận chiến sau này của chúng ta sẽ có lợi.
Lục Tụ từng khuyên ta, công chúa ngày thường làm việc luôn có chừng mực, vì sao lần này lại cố tình mạo hiểm như vậy?
Ta mỉm cười nói, ngươi không cần lo lắng, đến lúc đó, chỉ cần dùng con Bạch Hổ ngoan ngoãn mà ca ca ngươi nuôi dưỡng hành sự là được.
Sau này ngẫm lại, ta mới nhận ra, có lẽ từ thời khắc đó, ta đã yêu hắn, có lẽ tất cả đều là cái cớ, ta chỉ muốn nhanh chóng tận mắt nhìn xem, vị tướng quân thiếu niên đã khiến cho mấy viên đại tướng của Tề Việt đều phải kiêng kị là người thế nào.
Cho nên mới có lần đầu tiên trong đời ta gạt phụ hoàng, cũng lần đầu tiên tùy hứng như vậy.
Hết thảy đều dựa theo vở kịch mà ta dựng sẵn, hắn ra tay cứu ta và Lục Tụ dưới móng vuốt của Bạch Hổ, Lục Tụ vì lo lắng mà khăng khăng muốn đi theo ta, còn ta thì cũng cố ý làm cho mình bị thương, để khiến vở kịch càng thêm giống, cũng để có cơ hội cùng hắn trở về.
Ta dùng trăm phương ngàn kế để hắn không nhận ra ta cố tình thân thiết với hắn, khiến hắn dần có thiện cảm với ta, những điều này đối với ta thật ra không khó.
Ta biết dáng vẻ của mình rất xinh đẹp, cũng biết mình có đủ tài hoa, học thức khiến người trong thiên hạ phải thán phục, nhưng kết cục là, người bị vây hãm trong vũng bùn là ta, còn hắn đối với ta, chỉ giống như một kẻ đơn giản muốn thưởng thức cái đẹp trong thiên hạ.
Có lẽ cũng vì như thế mà ta bắt đầu ghen tỵ với Nhị tỷ của hắn, Tam vương phi Nam Triều Mộ Dung Thanh, ngay đến cả ta cũng cảm thấy bản thân nực cười như thế nào.
Nhưng mà, cái loại cảm giác ghen tỵ này thật sự tồn tại, khi hắn không ngại phiền hà tự mình tìm kiếm, thậm chí tự tay làm không ít Tần tranh, khi hắn nhận được thư của nàng thì gương mặt hiện ra vẻ vui mừng như đứa trẻ, khi hắn nghe thấy ta tấu lên vài âm phù của khúc “Tư Quy” kia thì hắn lập tức nổi trận lôi đình, ta thật sự ghen tỵ với nàng.
Ta âm thầm sai người tìm bức họa của nàng, nàng thực sự xinh đẹp, nhưng không xinh đẹp đến nỗi khiến người khác vừa nhìn đã không thể quên, nét đẹp thanh nhàn như vậy ở Nam Triều và Tề Việt không hề thiếu, ta thật không hiểu vì sao nàng lại có thể khiến hắn trở nên như vậy, vì sao nàng ở trong mắt trong lòng của hắn lại gần như hoàn mỹ như vậy.
Lục Tụ và Thừa tướng cứ không ngừng thúc giục ta, ta biết mình cần phải trở về, trong lòng vừa không muốn lại không cam tâm, đang lúc ta đang phân vân không biết có nên nói với hắn biết tất cả, Lục Tụ lại mang đến một tin tức động trời, Mộ Dung gia của Nam Triều, cử binh mưu phản.
Nàng cúi đầu nói nhỏ với ta: “Công chúa, không bằng chúng ta nhân cơ hội này cử binh tương trợ Mộ Dung gia, góp sức lật đổ hoàng đế Nam Triều, như vậy đối với Tề Việt cũng có lợi, còn có thể khiến Mộ Dung Liễm nhớ tới ân tình này.”
“Hiện tại xuất binh còn chưa phải lúc, chẳng qua chỉ là đổi người ngồi trên ngai vàng, Nam Triều vẫn vững vàng như cũ, tội gì phải lộ diện để rồi tự tổn tại đến nguyên khí.” Ta chậm rãi lên tiếng: “Tề Việt không cần phải giao hảo hay quy thuận, mà phải chân chính có được toàn thiên hạ. Đối với Mộ Dung Liễm cũng như vậy, ta không muốn chỉ có ân tình với hắn, mà là muốn hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vĩnh viễn ở bên cạnh ta. Chắc chắn sẽ có một ngày như vậy.”
Ta cũng không hề thể hiện một chút ý tứ gì ở trước mặt Liễm, chỉ im lặng chờ đợi, mãi đến khi Nam Triều phái người đến Nam Cương bắt người, mãi đến khi hắn chống lại lệnh bắt, trốn thoát.
Thật ra ta đã an bài mọi chuyện, không hề có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng hắn lại không biết, vẫn nghĩ đây là con đường sống duy nhất, mà hắn cũng không bỏ ta lại.
Hắn dắt ngựa đến cho ta và Lục Tụ, con đường này đi thẳng về hướng Tề Việt, ta giật mình kinh sợ, không hề cử động, vì thế hắn lên tiếng thúc giục: “Đi nhanh lên, một hồi truy binh đến sẽ rất phiền phức, hiện tại ta không thể bảo vệ hai người.”
“Ngươi biết ta là người Tề Việt?” Ta vẫn thử thăm dò hắn.
“Bằng không người nghĩ xem vì sao ta lại đưa người trở về, sao lại để mặt cho tỳ nữ của người cứ ba lần bốn lượt lẻn ra ngoài vào ban đêm, Thiên Luyến công chúa.” Hắn tránh không nhìn thẳng vào đôi mắt của ta, lời nói ngắn gọn, lại bất chợt khẽ cười: “Nhưng hiện tại đã không còn cần thiết.”
Lục Tụ sợ đến mức không nói nên lời, mà ta cũng không nhìn hắn: “Thì ra, ngươi đã sớm biết, chẳng thể trách, cách thức bày binh bố trận trong quân doanh lại thay đổi theo từng ngày, thậm chí vào ngay cả thời điểm luyện binh ta cũng không có cơ hội đến gần, chẳng thể trách, lúc trước khi ta muốn rời đi, ngươi liền giữ lại, nếu lúc đó ta thật sự muốn rời đi, có phải ngươi sẽ ra tay bắt ép ta ở lại?”
Hắn bình tĩnh nhìn ta: “Là do công chúa tính kế trước, không thể trách Mộ Dung Liễm ta tương kế tựu kế, trong khoảng thời gian này, nếu công chúa không gây chuyện khiến Mộ Dung Liễm phải khó xử, thì hiện tại ta cũng không muốn công chúa xảy ra chuyện, huống hồ, hiện tại cũng không còn cần thiết cho nên người đi đi.”
“Từ lúc nào thì ngươi đã biết? Ngay từ đầu sao? Vì biết ta là công chúa Tề Việt nên ngươi mới ra tay cứu ta, có phải không?” Biết rằng câu hỏi này vô nghĩa như thế nào nhưng ta vẫn không thể kiềm được lòng mình, dù rằng trong lòng cảm thấy chán nản nhưng sau khi bình tỉnh lại, thậm chí còn có cảm giác ái mộ.
Đúng vậy, nếu hắn dễ dàng bị ta lừa như vậy sẽ không phải là Mộ Dung Liễm, cũng không phải là nam nhân đáng để ta coi trọng, càng khiến ta muốn cam tâm tình nguyện chia đôi Tề Việt hay toàn bộ thiên hạ này.
“Là sau khi xuất thủ thì ta mới nhận ra có chỗ bất thường.” Ánh mắt của hắn vẫn thẳng thắn như trước: “Ta từng săn qua Bạch Hổ, Bạch Hổ vốn tính hoang dã mà hung hãn, mà con vật tổn thương người lại có vẻ như đã được thuần hóa, mà thời điểm lại vừa khéo trùng hợp như vậy, khi đó ta chỉ biết sự việc hẳn không đơn giản, nhưng cũng không xác định thân phận của công chúa, chỉ là bỗng nhiên ta nhớ lại một câu chuyện cũ trước đây, mặc dù biết rằng rất vô căn cứ, nhưng bằng trực giác ta vẫn quyết định đưa người trở về, sau khi tìm hiểu, thật không ngờ thân phận của người lại giống như dự đoán của ta.”
Ta đang định lên tiếng đã thấy từ phía xa một bóng người đang vội vàng chạy tới, là tên thư đồng của hắn, gọi là Thanh Hạnh, hắn vừa thở không ra hơi vừa nói với Liễm: “Thiếu gia, ngựa đều đã chuẩn bị xong, là Dương tướng quân, Tư Đồ tướng quân và Lư tướng quân, các vị đều muốn cùng chúng ta trở về.”
Liễm nhíu mày nói: “Hồ đồ, chưa có ý chỉ đã tự tiện lãnh binh về kinh, không phải thật sự muốn mang tội mưu phải sao? Hiện tại ta không rõ tình hình ở Thượng kinh thế nào, nhưng vì không thể bỏ mặc phụ mẫu cùng huynh tỷ, nhất là Nhị tỷ, cho nên ta không thể cam tâm để bị xử tử ngay tại đây, ta phải quay về kinh, nhưng chỉ một mình ta quay về, còn bọn họ, kể cả ngươi cũng không được, nghe rõ không?”
Thanh Hạnh vội nói: “Các vị tướng quân đã để lại lệnh bài từ quan, họ nói thiếu gia có ơn với họ, lần này quay về kinh là lấy danh nghĩa huynh đệ đưa người một chuyến, không can hệ đến triều chính, lại càng không có ý mưu phản. Kể cả Thanh Hạnh, thiếu gia đi đâu, Thanh Hạnh sẽ đi theo đến đó, cho dù có chết cũng không rời khỏi thiếu gia!”
Ta thật sự không thể nghe tiếp, lên tiếng: “Hoàng đế Nam Triều đã tịch thu tài sản, lệnh phải xử tử cả nhà Mộ Dung, ngay cả ngươi, nếu hiện tại không trốn thoát thì cũng đã sớm mất mạng, người còn muốn trở về làm gì? Chịu chết sao? Hay trong lòng vẫn còn hy vọng hão huyền?”
Sắc mặt hắn cứng đờ, không nói gì.
Còn ta hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, nói từng lời: “Trong khoảng thời gian ở cùng nhau, tuy rằng giữa chúng ta đều có chuyện che giấu, nhưng cái gì giả, cái gì thật, chúng ta đều hiểu rõ, Mô Dung Liễm, ta không tin ngươi không nhìn thấy, ta thích ngươi.”
Dường như hắn muốn nói điều gì đó, nhưng ta không cho hắn cơ hội mở lời hay cự tuyệt, nhanh một bước cướp lời: “Ta biết hiện tại ngươi không thích ta, nhưng ít nhất cũng không ghét bỏ, ta sẽ không để mặc cho ngươi xảy ra chuyện, cho nên, hiện tại, ngươi theo ta quay về Tề Việt, từ nay về sau ngươi sẽ có một cuộc sống mới.”
Hắn nhìn ta thật lâu, sau đó mới lên tiếng: “Một khi đã như vậy, Mộ Dung Liễm có việc muốn nhờ.”
Ta gật đầu: “Ngươi cứ nói.”
“Từ nhỏ Thanh Hạnh đã cùng ta lớn lên, cũng không còn ai là người thân, sau khi ta đi Thượng kinh, xin công chúa thay ta quan tâm đến hắn, nếu ta có thể trở về, ta sẽ đến đón hắn, còn nếu ta không thể trở về, hãy để hắn đi theo công chúa.”
Thanh Hạnh nghe thấy như vậy thì vô cùng kích động: “Không, Thanh Hạnh muốn đi theo thiếu gia…”
“Ngươi đi theo ta làm gì? Muốn mang theo phiền toái cho ta sao?” Liễm lạnh lùng hất tay hắn ra, lời nói cứng rắn: “Võ nghệ cũng như khả năng cưỡi ngựa của người đều kém, ngươi đi theo ta, chẳng những không thể giúp đỡ mà còn có thể liên lụy đến ta, việc lần này nguy hiểm, ta còn phải tự lo cho mình, không có thời gian để quan tâm đến ngươi, đừng có gây thêm phiền hà cho ta nữa!”
Lời nói tuy nặng nề như vậy, nhưng ai cũng hiểu rõ là vì hắn quan tâm đến Thanh Hạnh, Thanh Hạnh mặc dù không muốn nhưng cũng không tiếp tục kháng cự, hắn cũng hiểu được, mỗi lời Liễm nói đều là sự thật.
“Công chúa?” Liễm khẽ nhíu mày chờ câu trả lời của ta.
Ta liền lên tiếng: “Ta có thể đảm bảo sự an toàn cho hắn, nhưng như ngươi vừa nói, việc lần này nguy hiểm, phụ mẫu người thân của ngươi rất có thể đều đã chết, vì sao người còn nhất mực phải đi về phía con đường cùng đó?”
Tầm mắt của hắn chậm rãi hướng về phía chân trời: “Đến cùng thì ở Thượng kinh xảy ra chuyện gì, ta muốn đích thân điều tra rõ ràng, cho dù Hoàng thượng muốn Mộ Dung gia phải chết, nhưng tỷ tỷ của ta mang thai Hoàng tự, trước lúc đứa trẻ ra đời sẽ tạm thời không xảy ra chuyện, ta cần phải trở về một chuyến.”
Hắn nhắc đến tỷ tỷ của hắn, ta nhìn vào dáng vẻ này, thật sự không thể nói thêm một lời nào, bởi vì ta hiểu, dù nói thế nào cũng vô dụng.
Ta chỉ tháo xuống ngọc bội ở bên người trao cho hắn: “Nếu ngươi có thể trở về, hoặc sau khi nghĩ thông suốt muốn quay trở lại, cầm vật này đến tìm ta.”
Lục Tụ thấy hắn thúc ngựa rời đi, chần chừ lên tiếng hỏi ta: “Công chúa, cứ để hắn rời đi như vậy sao?”
Ta không hề rời mắt, chỉ là khẽ mỉm cười: “Nói thật, hắn dù biết rõ là con đường chết nhưng vẫn khăng khăng rời đi như vậy khiến ta rất thất vọng. Nhưng, nếu hắn là người không quan tâm đến người thân mà cố giữ mạng sống của mình, như thế lại càng khiến ta thất vọng, có phải là ta rất mâu thuẫn không?”
“Công chúa…” Lục Tụ lo lắng gọi ta một tiếng.
Ta bình tĩnh lên tiếng: “Ngươi cứ hồi cung trước, truyền ý chỉ của ta đến Phụng tướng quân, để ông ta âm thầm an bài người đi theo Mộ Dung Liễm, nhưng đừng để lộ thân phận, ta chỉ muốn Mộ Dung Liễm bình an, hiện tại còn chưa phải lúc trở mặt với Nam Triều.”
Kỳ thật ta biết, chỉ với hơn mười người, cho dù võ nghệ có cao tới đâu cũng không thể chống lại quân đội của một quốc gia.
Cho nên, khi ta biết hắn bị phản bội, sau đó lại bị áp giải vào thiên lao, cũng không hề có chút ngạc nhiên, chỉ là trong lòng thật sự không yên.
Ta bắt đầu cho người đối phó với Lư Minh Huy, ta biết Liễm một mình rời đi, nhưng là do bọn chúng đuổi theo, sau đó bán đứng hắn.
Vì vậy, ta liền muốn hắn không được chết yên lành.
Ta thậm chí không để ý đến lời khuyên can của Thừa tướng và Phụng tướng quân, khăng khăng cho người đi Nam Triều, khi cần thiết sẽ lấy danh nghĩa của Tề Việt đi đàm phán với Nam Triều, thậm chí là lén cướp pháp trường.
Chuyện này cũng không thể giấu được phụ hoàng, ông nhìn ta thật lâu, trong mắt không giấu vẻ thất vọng mà thương xót.
Khi đó, ông nói với ta rất nhiều rất nhiều chuyện, nội dung cụ thể thế nào ta không còn nhớ rõ, ta chỉ nhớ mình đã đau đớn, tuyệt vọng thế nào, còn có cái ôm áy náy thương yêu của phụ hoàng.
Người mà ta lệnh đi Nam Triều đã trở lại, khi đó ta cũng nhận được tin tức, Liễm ở trong ngục sợ tội tự vẫn.
Ta biết hắn không phải là người như thế, nhưng ta bắt buộc mình phải tin rằng hắn đã chết, ta không dám cho mình có một chút hy vọng gì, bởi vì ta không có cách nào chấp nhận thêm một lần đả kích, ta thật sự chịu không nổi.
Khi Phụng tướng quân đến phục lệnh, ta hờ hững lên tiếng trọng thưởng cho mọi người, Phụng tướng quân nhìn thấy bộ dạng của ta thì do dự nói: “Công chúa, có lẽ Mộ Dung Liễm chưa chết, hắn cũng không phải là người coi thường mạng sống của mình, huống hồ, Ngụy Đông sau khi từ Nam Triều trở về có nói cho thần biết, trong lúc bọn họ chuẩn bị cướp pháp trường thì nhận ra hình như không hẳn chỉ có chúng ta muốn cứu Mộ Dung Liễm. Những người đó hành động rất bí ẩn, cho nên Ngụy Đông cũng chỉ suy đoán mà không thể tra ra là ai, chỉ biết kẻ cầm đầu hình như họ ‘Nhạc’, ngay đến Ngụy Đông cũng không thể dò la thì xem ra kẻ đó thật không đơn giản, có lẽ hắn có bản lĩnh cứu được Mộ Dung Liễm, sợ tội tự vẫn chỉ là một cái cớ, cho nên công chúa không cần quá thương tâm, phải bảo trọng thân thể của mình.”
Ta thản nhiên gật đầu: “Được rồi, ta đã hiểu, không còn việc gì thì tướng quân lui xuống trước đi, ta còn tấu chương muốn xem.”
Sức khỏe của phụ hoàng càng ngày càng yếu, hiện tại gần như toàn bộ mọi chuyện lớn nhỏ đều do ta xử lý, mà ta, cũng lợi dụng việc ngày đêm quan tâm chính sự để cố mê hoặc bản thân quên đi hiện thực.
Mãi cho đến khi hắn thực sự đứng trước mặt ta, tiều tụy như vậy, có thể trong lúc đó gương mặt ta đã không thể giấu đi tình yêu với hắn.
Ta vẫn không hề cử động, một chữ cũng không dám nói, sợ rằng đây chỉ là mơ.
Hắn lấy ngọc bội trao cho ta: “Không biết hiện giờ công chúa còn muốn Tề Việt giữ lại một Mộ Dung Liễm thấp kém này không?”
Ta vươn tay ôm lấy hắn: “Ta sẽ cho ngươi một gia đình.”
Thân thể của hắn đột nhiên cứng đờ, ta nghĩ chẳng qua là hắn nhất thời kinh ngạc, nhưng không ngờ hắn lại từ tốn đẩy ta ra, lên tiếng nói: “Thực xin lỗi, Mộ Dung Liễm không thể gánh vác nổi sự ưu ái của công chúa, vì có thể ta đã có người mình thích.”
Câu nói sau cùng này có lẽ ngay đến hắn cũng không ngờ, nhưng mà ngay lập tức ta có thể nhận ra vẻ chần chừ mà say mê trong giọng nói của hắn, vì thế ta liền hiểu rõ, người hắn nói đến là ai.
Khi đó ta còn không biết, nàng thật ra không phải là tỷ tỷ ruột của hắn, nếu như ta biết, có lẽ sẽ không có đủ tự tin và dũng khí đánh cược, cược hắn cuối cùng cũng hiểu rõ tình yêu và thân tình khác nhau, cược rằng đến một ngày hắn sẽ toàn tâm toàn ý yêu ta.
Nhưng vì ta cái gì cũng không biết, nên ta chỉ mỉnh cười nhìn hắn: “Không có vấn đề gì, chỉ cần người sau này ngươi thích là ta là được.”
Hắn như muốn nói thêm điều gì, nhưng ta vẫn chặn trước lời hắn: “Ta không biết người ngươi thích là ai, nhưng ngươi cũng nói, chỉ là có thể. Mà ta vốn dĩ là người trong hoàng thất, ta hoàn toàn có thể hiểu được, nếu sau này ngươi muốn nữ tử này làm thiếp hay làm phi, ta sẽ không hề khắc khe.”
Hắn nghiêm mặt nói: “Nếu ta thích một người, tuyệt đối sẽ không khiến nàng chịu uất ức, cho nên ta sẽ không……”
Lòng ta càng đau đớn càng không muốn để hắn nói tiếp, gần như có phần thất lễ, kịch liệt ngắt lời hắn: “Tha lỗi cho ta nói một câu thật lòng, ngươi bây giờ nếu không ở lại Tề Việt, có lẽ sẽ không còn nơi nào có thể cho ngươi, kể cả nữ tử mà ngươi yêu một cuộc sống an bình. Còn khi đã ở Tề Việt mà ngươi lại chỉ muốn một vị trí nhỏ nhoi thì thật đáng tiếc, ở đây không có vị trí nào giá trị hơn việc ở bên cạnh ta, vị trí này có thể giúp ngươi làm rất nhiều chuyện, ví như báo thù, hay như cứu tỷ tỷ của ngươi. Mà ngươi cũng biết ta yêu thích ngươi, nếu như đã không thể gả cho ngươi, vậy ta thật sự không biết lòng ghen ghét có thể hay không ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của mình, ta sẽ không bắt ép ngươi, nhưng ta chỉ muốn cho ngươi biết, thật ra chính ta cũng không muốn như vậy, nhưng đến cùng ta vẫn là nữ nhân, ta không biết mình có thể khống chế được bản thân phải luôn chính trực hay không.”
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, ta đã nghĩ có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn không lên tiếng nữa, nhưng hắn lại giương mắt nhìn ta, ánh mắt khôi phục vẻ âm u tĩnh mịch: “Có lẽ cả đời ta cũng không thể yêu công chúa như người mà ta yêu, như vậy, công chúa vẫn không để ý sao?”
Ta biết hiện tại mình không thể nắm giữ hắn thật chặt, ta biết bản tính hắn vốn dĩ luôn chính trực mà cao ngạo, cho nên ta chỉ nhìn hắn khẽ dịu dàng mỉm cười lên tiếng: “Không có vấn đề gì, ta muốn ngươi trao cả thiên hạ này cho ta để đền bù, cả Tề Việt cũng sẽ ủng hộ ngươi, ta tin là ngươi làm được, tựa như ta tin vào đôi mắt của mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.