Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 47:




Xưa nay khi khởi binh công thành, vũ khí tốt nhất chính là tên, nhưng mà hiện tại Đổng Địch lại kẹp chặt phụ nữ và trẻ em của Nghiệp Thành ở trong tay, với người mưu trí như Nam Thừa Diệu, hắn sao lại không nhìn thấu ý đồ của Đông Cung. Cho nên, hắn ra nghiêm lệnh, người nào tuỳ tiện dùng cung tên sẽ trảm.
Ta biết là hắn kiêng dè, ngoại trừ những phụ nữ trẻ em của cả thành, còn có những binh sĩ từng sát cánh, không hẳn là hắn thật tâm để ý đến tính mạng của bọn họ, nhưng những người này dù gì cũng là con dân Nam Triều, nếu bị giết hại quá mức, thì ở trong mắt của hàng vạn hàng nghìn dân chúng vùng biên giới, hắn phải mang theo cái danh là người có lòng dạ độc ác.
Một trăm năm sau, hoặc là ngắn hơn, chỉ cần vài chục năm thậm chí là mấy năm, nguyên nhân cho việc hắn phải công thành ngày hôm nay sẽ dần dần phai nhạt, nhưng trận chiến gây thương vong đến binh sĩ Nam Triều trong khung cảnh Nghiệp Thành ngập đầy tuyết trắng thế này, sẽ trở thành một kí ức không phai trong lòng mọi người, hơn nữa tâm của các binh sĩ sẽ luôn níu giữ nó không buông.
Cho nên, dù rằng hắn muốn tính mạng của một nhà Đổng thị, thì cũng không phải ở đây, không phải trong tình cảnh này.
Huống chi, nếu muốn lật đổ Đông Cung, Đổng Địch còn sống so với chết đi sẽ lợi hơn rất nhiều.
Mặc dù binh lực của Nam Thừa Diệu mạnh hơn Đổng Địch, nhưng một bên kiêng dè, còn một bên lại không chút kiêng kỵ, tư thế hoàn toàn liều mạng, lại vừa có lợi thế chiếm giữ Nghiệp Thành hiểm trở, nên trong khoảng thời gian ngắn, liền trở thành một cuộc chiến vô cùng ác liệt, khó phân thắng bại.
Ta nhìn mũi tên như mưa, từ trên cổng thành, dày dặt bay về phía những binh sĩ đang công thành, tuy có giáp chắn mở rộng bảo vệ, nhưng dù sao cũng không thể chu toàn mọi mặt, cứ một mũi tên lại tiếp nối một mũi tên, quân sĩ ngã xuống, tử thương vô số.
Không ngừng có người mạo hiểm mưa tên dày đặc mà liều chết leo lên tường thành, bị đao kiếm nhẫn tâm sát hại, những bàn chân trùng điệp ngã xuống, nhưng chỉ thoáng trong giây lát, lại có một gương mặt mới lọt vào tầm mắt của ta.
Bọn họ cùng lắm chỉ nhiều hơn ta vài tuổi, nét ngây thơ vẫn chưa kịp rời khỏi khuôn mặt nhưng lại bởi vì chiến tranh mà vươn đầy vết rách cùng tang thương, máu đen rơi xuống, từng đôi mắt kia vô cùng kiên nghị sáng ngời.
Tầm mắt lại trông thấy một binh lính tuổi còn trẻ ra sức leo lên cổng thành, khoảng cách gần như thế, thời điểm hắn đưa mắt nhìn lên còn ngượng ngùng mỉm cười với ta, nhưng nụ cười kia còn chưa hoàn toàn hiện ra, liền vĩnh viễn ngưng lại dưới màn trời xanh biếc của Nghiệp Thành.
Một ánh đao lạnh lùng, liền dứt khoát vung xuống trước mặt ta, dòng máu nóng tuôn ra, từng chút từng chút, nhiễm lên quần áo cùng khuôn mặt của ta.
Ta gian nan nhắm mắt lại, nhưng mà, âm thanh gió tuyết phẫn nộ điên cuồng, âm thanh mũi tên xé rách không trung réo gọi, âm thanh xương cốt thay nhau vỡ nát, tiếng rên rĩ của tướng sĩ trước khi chết, tiếng khẩu lệnh xung phong….Không ngừng trộn lẫn vào nhau, chạm vào vành tai ta.
Khi mở mắt ra, nhìn xuống cổng thành có chút mù mịt. Một cảnh hỗn loạn, Nam Thừa Diệu thân chinh chỉ huy, bóng dáng vẫn oai hùng hơn người như trước, mỗi một mệnh lệnh đều trầm ổn mạnh mẽ, mỗi một tư thế đều kiên quyết hoàn mỹ, trời đất to lớn, nhưng lại giống như chỉ dung nạp một mình hắn.
Liễm và Tần Chiêu, cũng lập tức thúc ngựa, vung kiếm giết địch, từng chiêu đều sắc bén mà hung ác, tuyệt không có nửa phần do dự và mềm lòng.
Ở trên chiến trường, sinh mệnh mỏng manh như chỉ mành treo chuông, bọn họ làm như vậy cũng không có nửa phần không đúng, thiếu niên anh hùng, phong thái tiêu sái, có điều, lại làm cho ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Đây là bọn họ sao, ta chưa từng thấy qua nét mặt này, đây cũng chính là nét mặt tàn khốc của chiến tranh, nhất tương công thành vạn cốt khô! *Một tướng thành danh hàng vạn người thiệt mạng*
Bất chợt trong lúc này, ta cảm giác bản thân không thể tiếp tục nhìn xuống, ánh mắt rời đi, dư quang trong khoé mắt đảo qua trên tường thành, người trước ngã xuống người sau đứng lên, binh lính không ngừng liều chết leo lên.
Chịu không được mà lắc đầu, ta muốn ngăn cản bọn họ, giọng nói lại nghẹn nơi cổ họng, không thể mở miệng được.
Nhắm mắt lại, dùng sức hít vào, thở ra, lại tiếp tục hít vào, tiếp tục thở ra, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo, sau đó ta hơi mở miệng, nhớ lại giai điệu từ trong kí ức, chậm rãi khẽ hát —-
“Phu xuất nghiệp thành thiếp tại gia, sơn trọng thủy trường vọng nhãn khô.
Nhất hành thư tín thiên trúc lệ. Tịch liêu không thủ trường đăng cô.
Nhi ức phu hề thiếp ức phu, từ gia kiến nguyệt kỷ hồi viên.
Mạc bắc biên mã hữu quy tâm. Đái ngã phu quân tẩu quy đồ. . .”
*Phu thoát Nghiệp Thành thiếp tại gia,
Núi cao biển rộng chờ khô mắt.
Một dòng thư tín nghìn dòng lệ.
Lẻ bóng cô liêu nến đợi chờ.
Trẻ nhớ phụ thân thiếp nhớ chàng,
Xa quê tính đã mấy mùa trăng.
Ngựa miền Mạc Bắc có thương nhớ.
Mang phu quân ta quay trở về…* (Phỏng dịch: Bạch Liên)
Đây là một khúc ca dao được truyền hát từ lâu ở Nghiệp Thành, thời gian ta ở lại “Bán Khê” đã từng nghe mọi người hát qua, trong lúc bi ai cô quạnh nghe thấy khúc hát u oán này đã lưu lại cho ta ấn tượng rất sâu nặng, lần này hát lên, mặc dù không thể diễn tả hết được sự thê lương trong đó, nhưng cũng có thể nói lên tình cảm của khúc hát, cứ thế đem cả ca khúc hát lên, một lần lại một lần.
Sự run rẩy khô rát lúc ban đầu qua đi, giọng hát của ta dần dần nhu hoà uyển chuyển, nhè nhẹ mà ngân nga, không hề ngừng lại.
Nữ tử đứng bên cạnh, vốn đã mềm nhũn, cả người tựa vào tường thành, nhưng lúc này nước mắt cũng đã ngừng lại, chậm rãi nương theo giọng hát của ta mà nhẹ nhàng cất lên.
Lúc ban đầu khó tránh khỏi bị đứt quãng, sau khi hát lên, giọng của nàng cũng dần bình ổn lại, chầm chậm đứng thẳng thân mình, cùng ta đưa tầm mắt vượt qua những quân sĩ đang chém giết, một lần lại một lần hát vang bài ca dao.
Có người đầu tiên, hiển nhiên sẽ có người thứ hai, người thứ ba, thứ tư…Đợi cho tất cả nữ tử trên cổng Nghiệp Thành đều cùng ta hát lên ca khúc này thì ta đã thấy sát ý đang hiện rõ trong đôi mắt Đổng Địch.
Ngay lập tức có chút chết lặng, nhưng lại đưa tầm mắt trở về phía những bông tuyết đang tung bay trên khoảng không của Nghiệp Thành, tiếp tục một lần nữa lên tiếng hát: “Phu xuất Nghiệp Thành thiếp tại gia, sơn trọng thuỷ trường vọng nhãn khô…”
Ta biết, quân lính canh giữ Nghiệp Thành, hơn phân nửa là không có ý định làm phản, lần này phải liều chết giữ thành, thứ nhất là vì đi theo Đổng Địch, thứ hai là vì đâm lao thì phải theo lao, vì giữ tính mạng, mà không thể không sa vào.
Nhưng mặc dù là như vậy, phải đối mặt với ba nghìn tinh binh của Nam Thừa Diệu, là đại quân chỉ trong vài hôm đã khải hoàn trở về, thật sự mỗi người đều thấy sợ hãi mà chột dạ.
Dân vùng Mạc Bắc trời sinh tính tình hào sảng, bọn họ bắt giữ những phụ nữ và trẻ em của cả thành đem ra làm bia ngăn tên, thực ra cũng thẹn ở trong lòng, dù sao đó cũng là đồng hương của bọn họ, từng cùng nhau uống rượu vui đùa, gắn bó thân thiết.
Cho nên hiện giờ, khi nghe thấy khúc hát tương tư này cứ không ngừng vang lên, càng làm cho lòng hiếu chiến đang sôi trào của bọn họ phải giảm đi vài phần.
Còn những chiến binh quyết tử dưới cổng thành, khi nghe ca khúc này, hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại, vì một khúc ca dao này, đã kích thích khát vọng giành chiến thắng trở về nhà của bọn họ.
Bất chợt, đã có binh sĩ đầu tiên vượt lên công thành, ta hơi nhắm mắt lại, hiểu rõ tinh thần chiến đấu của quân canh giữ Nghiệp Thành đã rối loạn, trong khi sĩ khí của những binh sĩ công thành lại đang dâng cao.
“Ba” một tiếng, Đổng Minh dùng một cái tát thật mạnh đánh lên mặt ta, sức lực rất lớn, nhất thời ta đứng không vững, liền té ngã xuống đất. Vết thương trên cổ đã dần khô miệng nhưng một lần nữa lại chảy ra vết máu. Còn ấm lò ở trong tay, cũng vỡ tan, những mảnh vở gim thật sâu vào trong lòng bàn tay ta, ẩm ướt một mảnh.
“Các ngươi dựa vào đâu mà đánh người?!” Một giọng nói quen thuộc tức giận vang lên. Ta đưa mắt nhìn tới, không ngờ chính là lão bản nương của khách điếm “Bán Khê”
Ta khẽ cười, nhìn nàng lắc đầu, tầm mắt của nàng đối diện với ta, thoáng giật mình, lập tức mỉm cười, lại ngạo nghễ khinh thường: “Nơi này có nhiều người như vậy, nhiều người há mồm như vậy, lão nương muốn nhìn xem các ngươi quản được bao nhiêu!”
Nàng cũng không nói thêm lời vô ích, trực tiếp xoay người, mặt hướng về phía ngoài của cổng thành, nhìn về nơi xa, tiếng ca lại một lần nữa vững vàng vang lên: “Mạc bắc biên mã hữu quy tâm. Đái ngã phu quân tẩu quy đồ. . .”
Đổng Minh đưa lưng về phía ta, nhìn Đổng Địch vội vàng nói: “Cha, nữ nhân này nếu tiếp tục ở lại chỗ này chỉ biết rối loạn lòng quân, trước tiên hãy để con kéo nàng xuống giam lại!”
Đổng Địch lạnh lùng nhìn ta một lúc lâu, lại nhìn Đổng Minh, cuối cùng nhắm mắt lại, giọng nói mang theo vài phần đoạn tuyệt: “Con nhanh chóng mang nàng rời khỏi Nghiệp Thành, đi càng xa càng tốt, dù là ở đâu trong thiên hạ, kể cả trên đất hoàng tộc, chỉ cần có nàng trong tay, cũng nhiều hơn một tấm bùa hộ mạng!”
“Cha!”
Đổng Minh hoảng sợ nghẹn ngào, nhưng Đổng Địch cũng không để ý đến hắn, vung đao lên, xông vào trận chiến.
Bóng lưng Đổng Minh cho dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng cũng không khắc chế được sự run rẩy, cuối cùng hắn chỉ cắn răng, nắm chặt bờ vai của ta, đem ta từ trên mặt đất đứng dậy, không nói một lời chạy xuống cổng thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.