Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 56:




Giống như ta đang rơi vào giấc mộng thật dài, trong mộng, có thuỷ tạ đài cao, có Tam sơn Ngũ nhạc, có sáo trúc ngọc cầm, cũng có thiết mã kim qua. *ngựa sắt lưỡi mác*
Thời gian như một con sông dài, chậm rãi chảy qua trước mắt, giữa sóng nước nhẹ nhàng, một tiểu cô nương phấn trang ngọc trác từ từ lớn dần, y phục đỏ thẵm, điểm trang nồng nàn, ngồi trên kiệu hoa, một lần quay đầu nhìn lại, không ngờ cuộc đời lại dài như vậy.
Ta biết hình ảnh trong nước chính là mình, nhưng lại không thể tiến lên phía trước, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn kiệu hoa đỏ rực hân hoan kia càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong màn sương dày đặc.
Đợi khi tầng tầng sương mù đã tan hết, dưới tàng cây hải đường lay động theo gió, thanh sam nhẹ nhàng, tĩnh lặng mà đứng, chỉ để lại cho người đời một bóng lưng vắng lặng thanh khiết, hoặc ngưỡng mộ, hoặc ao ước, nhưng không thể tới gần, trong sinh mệnh của hắn, không chấp nhận có quá nhiều ràng buộc.
Ta đứng nhìn hắn từ xa, lẳng lặng chờ đợi màn sương mù mịt mùng lại nổi lên, mang hắn rời đi, biết rằng vẫn sẽ như trước đây.
Nhưng mà lúc này, hắn lại từ từ đi về phía ta, càng ngày càng gần, mang theo mùi hương dược thảo đã lâu không nghe thấy, còn có hơi thở quen thuộc đó.
Hắn chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay lạnh lẻo nhẹ chạm lên gương mặt của ta, khẽ run.
Có lẽ bởi vì cảnh tượng trong mơ này quá chân thật, làm ta cảm thấy bi thương, dịu dàng mà đau xót, ấm áp mà nguội lạnh, sự cô quạnh đau thương trong đáy lòng mặc dù rất nhạt nhưng vẫn mãi ương bướng không chịu rời đi.
Không biết có phải bởi vì như vậy, cho nên, từ trong tiềm thức, ta cố kháng cự, không muốn mở mắt, không muốn sau khi ta tỉnh dậy lại bị vây quanh bởi những phiền muộn trống rỗng không thể tiêu tan, vì thế, ta liền để mặc cho bóng tối khôn cùng, mềm mại tỉ mẩn quấn lấy ta.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bản thân mới hoàn toàn tỉnh táo, mở mắt ra, đập vào mắt chính là bức tường đá cứng rắn phủ khắp bốn phía, sau đó là giọng nói lạnh như băng của một nữ tử vang lên: “Ngươi đã tỉnh?”
Giọng nói kia cũng không xa lạ gì với ta, bởi thế lại càng khiến ta không dám tin cùng ngập ngừng, vô cùng chậm chạp đưa mắt nhìn nàng, vẫn là nét mặt không hề trang điểm, váy trắng, khuôn mặt mỹ lệ lấn át đi nét lạnh lùng kiêu ngạo, tựa như dáng vẻ ở trong trí nhớ của ta.
Ta có chút giật mình nhưng vẫn mở miệng nói: “Li Mạch cô nương?”
Bừng tỉnh từ giấc mộng, hay là, ta vẫn chưa tỉnh lại.
Nàng lại không để ý đến sự ngơ ngác của ta, lập tức trao cho ta bát thuốc nóng bỏng, trong lúc nhất thời ta không có đủ sức lực, bát thuốc kia suýt nữa trượt khỏi tay, gắng gượng dùng sức mới giữ được.
Nàng không hề che giấu vẻ giễu cợt, thản nhiên lên tiếng nói: “Tự mình uống hết, ta không có thời gian hầu hạ ngươi.”
Vừa nói xong, liền xoay người đi về phía ánh sáng, đi được vài bước, bỗng nhiên dừng lại, lạnh lùng quay đầu nhìn ta: “Thanh tiểu thư thật có duyên với Tà Y cốc, hai lần rớt vực đều gặp phải, thay vì phải hứng chịu nhiều chuyện rắc rối như vậy, tại sao ngươi không dứt khoát chọn cách chết đi, ở lại trên đời này cũng chỉ tăng thêm tai vạ — bản thân ta muốn hỏi ngươi một chút, như vậy rất vui vẻ sao?”
Câu hỏi này của nàng, vốn cũng không cần ta trả lời, vừa dứt lời, nàng liền xoay người rời đi, trong lòng nôn nóng, cũng không kịp cân nhắc quá nhiều, buột miệng hỏi: “Hắn thế nào?”
Khoé môi xinh đẹp của Li Mạch vẽ ra một đường cong lạnh lùng như băng, cái gì cũng không nói, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Ta nhìn khắp bốn phía, lúc này mới phát giác, bản thân đang ở trong một hang động thiên nhiên, dưới thân lót một tấm da hổ thật dày, người được bọc trong chiếc áo hồ cừu ấm áp, trong hang động còn đốt thêm mấy đống lửa, nên không hề cảm thấy một chút lạnh.
Ta hơi ngửa đầu, đem bát thuốc uống một hơi cạn sạch, sau đó liền nóng lòng muốn đứng dậy ra ngoài, nhưng khi vừa dùng lực, tức khắc đau đớn liền truyền đến tứ chi bách hài *bách hài: trăng xương*, không ghìm mình nổi liền nặng nề ngã xuống, không còn nửa phần sức lực.
Trong nội tâm tuôn trào cảm giác mệt mỏi, còn có những đau buồn phiền muộn đang chờ đón ta.
Mặc dù trong lúc ngủ say, ta vẫn có thể cảm thấy một ánh mắt chăm chú mát lạnh, thì ra, không phải là mộng.
Suốt ba ngày, ta cũng không thể đứng dậy, chỉ nhìn thấy dung mạo lạnh lùng của Li Mạch.
Nàng không hề nói với ta một câu, nhưng mỗi ngày đều châm cứu trị thương cho ta, một ngày ba lượt, chưa từng gián đoạn.
Trừ lúc châm cứu, những lúc đưa thuốc và cháo nàng mới bước vào hang, vẫn không nói một câu như trước, để xuống rồi bước đi, càng không quan tâm xem ta có sức lực cầm được bát thuốc, hoặc là có ăn hay không
Mỗi một lần, cho dù ta không còn đủ sức lực nhưng cũng bắt buộc chính mình phải gắng gượng ngồi dậy, uống cạn bát thuốc cùng chén cháo mà nàng đưa tới, ta không thể tiếp tục phí sức cho những việc vô ích, cũng không hỏi thêm nàng điều gì, ta biết, hiện tại việc duy nhất ta có thể làm, chính là điều dưỡng khí lực, sau đó, ta mới có thể ra khỏi cái hang này, khi đó ta sẽ biết rõ mọi chuyện và nhìn thấy người mà ta muốn gặp.
Ta hơi nhắm mắt lại, ba ngày, hắn không hề xuất hiện dù chỉ một lần.
Đến sáng sớm ngày thứ tư, sau khi Li Mạch vừa châm cứu xong liền không nói một lời mà rời đi, ta thử tựa mình vào vách đá đứng lên, sau đó từng bước một chầm chậm ra khỏi cửa động.
Bên ngoài hang, một vùng trắng tinh như bạc bao phủ lấy trời đất, bất chợt bước ra từ trong hang động u tối, nên nhất thời có phần không thích ứng với luồng ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện, ta khó chịu nhắm mắt lại, sau lại mở mắt ra, nhìn chăm chú về phía trước, trước mặt là một rừng cây khô, không hề có nửa bóng người, trên mặt tuyết chỉ còn trơ lại những dấu chân, kéo dài vào sâu trong rừng cây.
Ta đi theo dấu chân kia, chậm rãi bước theo, tiến vào khu rừng khô cằn đó, vẫn chưa đi được bao xa liền nhìn thấy ở phía trước là vô vàn những tảng đá với muôn hình vạn trạng đang chất thành đống, nhưng khi nhìn kỹ sẽ nhận ra đó là một trận pháp đơn giản mà tinh diệu.
Cũng may là do điều kiện hiện tại có hạn nên Tô Tu Miễn cũng không bày ra trận pháp quá khó khăn, nếu không thì cho dù hôm nay ta có nhìn thấy, e rằng cũng không có khả năng ra ngoài.
Cẩn thận đem cách xếp đặt của những tảng đá kia lưu vào trí nhớ cùng tâm trí, lại nhìn xem phương hướng di chuyển, lúc này mới từ từ nhập trận, từ cửa trận, trước tiên chuyển sang hướng li vị *Quẻ Li: thuộc phương Nam*, đi về trước năm bước, lại tìm Khôn vị tiếp Tốn Vị *Quẻ Khôn: Đất ; Quẻ Tốn: gió*, về sau bảy bước, qua Chấn vị *Quẻ Chấn: hướng Đông*, thoát ra theo sinh môn. *Ta không biết về Bát trận đồ với Kinh Dịch gì đấy nên phần này chỉ là tương đối thôi nhé, mặc dù đã thử tìm hiểu nhưng hem có đủ khả năng lĩnh ngộ ^^*
Thật ra ta cũng không tốn bao nhiêu công sức, có lẽ bởi vì không thể ngừng lại bước chân nên đợi cho đến khi xuất trận, mồ hôi đã hơi thấm ướt tóc mai, thân thể yếu ớt đến nỗi ngay chính ta cũng không dám tin.
Ra khỏi thạch trận, ta hơi ngừng lại một chút, điều hoà nhịp thở, tiếp tục đi về phía trước, thình lình trước mắt xuất hiện một đầm nước sâu, trong tiết trời thiên hàn địa đống thế này mà hồ nước vẫn chưa đóng băng, một hồ nước xanh màu ngọc bích, giống như Thương Ngọc trên đỉnh núi Côn Lôn. (1)
Bên bờ đầm màu ngọc bích lặng yên một bóng thanh sam, Tần tranh trong lòng, đưa lưng về phía ta, tĩnh lặng nhìn về phía mặt hồ u bích, thuỷ chung không hề quay đầu lại.
Li Mạch một thân bạch y, trong vắt tươi đẹp như sương, đứng yên phía sau hắn, xem như ta không hề tồn tại, ngay cả nửa cái nhìn cũng tiếc rẻ trao cho ta, toàn bộ ánh mắt đều lặng im tìm đến bóng lưng vắng lặng thanh khiết kia, dịu dàng mềm mại.
Lại một lần nữa nhìn thấy hắn, mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng lại sợ rằng đây chỉ là giấc mộng.
Bất giác dừng lại bước chân, với khoảng cách gần như vậy nhưng vẫn chần chờ thật lâu không thể tiến lên.
Còn hắn thì vẫn như trước không hề quay đầu, chỉ có giọng nói hờ hững theo gió truyền đến: “Sau khi ngươi rớt xuống từ vách đá, liền rơi vào hồ nước này, cho nên mới may mắn nhặt về một mạng.”
Vành môi của ta chậm rãi hiện ra ý cười thản nhiên mà tự giễu, tất nhiên là ta hiểu rõ và cũng luôn biết rằng, một khi đã quá lưu luyến sẽ không thể từ bỏ, cũng như ta chưa bao giờ có ước vọng quá xa vời không thực tế.
Từ trước đến nay ta vẫn luôn thả trôi suy nghĩ của chính mình, nếu có ngày gặp lại sẽ như thế nào.
Bởi vì ta biết, toàn bộ những suy đoán mà ta tự xây dựng ra, một khi gặp lại hắn sẽ hoàn toạn bị sụp đổ.
Giống như chưa bao giờ rời xa, cũng như, chưa bao giờ gặp mặt.
——— ————–
(1) Dãy núi Côn Lôn nổi tiếng trong thần thoại Trung Quốc và người ta tin rằng nó là thiên đường của những người theo Đạo giáo. Theo truyền thuyết, người đầu tiên đến thiên đường này là Chu Mục Vương (976-922 TCN) của nhà Chu. Ông ngẫu nhiên phát hiện ra cung điện bằng ngọc của Hoàng Đế, vị hoàng đế thần thoại và là người sáng tạo ra nền văn hóa Trung Hoa, và đã gặp Tây Vương Mẫu, mà đỉnh cao sự sùng bái tôn thờ bà đã diễn ra vào thời nhà Hán, nơi ở thần thoại của bà cũng nằm trong dãy núi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.