Edit&Beta: Miêu
Người ở trong thôn gần đây đều luôn nghe nói đến một chuyện.
Nữ nhi của trưởng thôn, không biết đi đến nhà của Trương đồ tể để nói cái gì, kết quả liền bị Trương đồ tể tìm đến tận nhà.
Đứng trong sân nhà thôn trưởng, Trương đồ tể ồn ào nói.
“Trưởng thôn, ta hiện tại không vào nhà được, ngài ra đây làm chủ cho ta a! Ngài không biết là tức phụ của ta từng được đi học sao, nhưng mà thật ra mắt nhìn người của y rất kém, lần trước nữ nhi của ngài đến nhà ta để tìm ta, hôm đó ta cũng không được nằm trên giường rồi, ngài đến đây mà nhìn xem, mấy vết thương này đều là do tức phụ cào ta a, vừa rát vừa đau. Nhà của ta hiện tại đều sống nhờ vào việc dạy học của y, ngày thường ta muốn ăn thêm nửa chén cơm cũng là cầu xin y đến nữa ngày, bây giờ mỗi ngày chỉ có thể uống nước trừ cơm. Nếu như ngài thật sự đồng ý hôn sự của ta cùng với nữ nhi ngày, vậy thì ta liền đến để ở rể có được không? Tuy rằng ta làm việc ít nhưng ăn nhiều, nhưng mà ta có thể tạo đứa nhỏ a, nữ nhi nhà ngài nhất định sẽ sinh còn nhiều hơn là heo nái, hai năm ôm ba đứa…… Trưởng thôn! Ngài đừng có đuổi ta đi mà! Đồng ý hay không thì nói một câu đi chứ! Tức phụ ra còn đang tức giận ở nhà kia kìa!”
Cái mặt già của trưởng thôn đều mất hết cả rồi, cố tình lại là nữ nhi ông tìm đến nhà người ta, chỉ có thể khuyên người đi.
Nhưng mà, ở cùng một thôn thì làm gì có bí mật, ngày hôm sau liền truyền đi khắp thôn nữ nhi nhà thôn trưởng cho không người ta.
Tiểu người què không sao hiểu được mình lại được người trong thôn an ủi, còn có người nói y hung dữ quá sẽ thành quả phu, y như lạc vào sương mù mất hơn nữa ngày mới biết được là xảy ra chuyện gì, dở khóc dở cười mặt đỏ bừng.wattpadtien161099
“Tức phụ, ta về rồi”
Trương đồ tể đi làm về vừa vào nhà, liền nhìn thấy tức phụ đang xoa tay trừng hắn.
“Sao thế, ai chọc ngươi tức giận? Ta sẽ đi đánh hắn.”
“Ngươi đó……” Tiểu người què bị ôm vào lòng, khí thế lập tức mất đi phân nữa, “Ai cho ngươi nói bừa như thế chứ. Danh tiếng sau này của ngươi ở trong thôn mất hết rồi.”
“Ta sợ tức phụ của mình là thật mà, có cái gì đâu mà khó nghe.” Trương đồ tể không thèm quan tâm, “Hơn nữa, mấy vết bầm trên người của ta còn không phải là do ngươi gây ra sao.”
“Ngươi là đồ không biết xấu hổ!” Tiểu người què duỗi tay gõ đầu hắn, ngay cả mặt hắn cũng không muốn nhìn đến, đúng là trên người hắn không còn chỗ nào lành lặn, nếu mà còn đánh nữa chắc là thành đánh nhau mất, “Sau này trưởng thôn nhất định sẽ làm khó dễ ngươi!”
“Sợ gì chứ……” Trương đồ tể hôn hôn gương mặt đỏ bừng của Tiểu người què, “Chúng ta hiện tại có tiền rồi, chờ tháng sau ta sẽ dẫn ngươi đi xem nhà mới ở trên trấn, sau này sẽ cho ngươi hưởng phúc.”
“Đến trấn trên?” Tiểu người què cũng vui vẻ lên, “Vậy sau này ngươi không cần thức sớm để mở quầy nữa, buổi trưa ta cũng có thể đến để đưa cơm cho ngươi, mỗi ngày ngươi cũng không cần ăn lương khô nữa, nếu như nhà gần, còn có thể ngủ đến trưa đó.”
“Đúng thế……” Trong lòng Trương đồ tể mềm đến nhũn ra, hắn liền ôm tức phụ lên đi vào trong phòng, “Ngủ thôi.”
Bảo bối lớn của hắn a.
Tác giả có lời muốn nói:
- --*---
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.