Đồ Thần Chi Lộ

Chương 206: Chiến đấu cùng Mãi Mãi Đề




Lúc ba người từ trong bụi cỏ thò đầu ra nhìn, lập tức bị cuộc chiến tàn khốc trước mắt làm cho khiếp sợ.

Đây tuyệt đối là một trường chiến tranh dị thường tàn khốc!

Cuộc chiến ảnh hưởng đến cả ngọn núi chính, còn có cả con đường quốc lộ dưới chân núi, trên con đường quốc lộ đỗ hơn mười chiếc xe việt dã đã bốc cháy, trong đó có vài chiếc đã nổ tung, ngọn lửa hừng hực cũng cháy lan sang cả mấy đám cây cối cỏ dại bên đường, trên con đường, nằm vật vờ sáu bảy cỗ thi thể.

Thanh âm xả đạn kịch liệt, một vài viên đạn lao qua vùn vụt, vài viên khác pằng pằng chíu chíu bắn lên cây cối, đá tảng.

Trong khói súng bập bềnh trôi nổi dày đặc, không ngừng có người vất những vũ khí không có đạn dược xuống đất, chạy đến chỗ an toàn, những người khác thì chạy đến vài chỗ che chắn ở xung quanh con đường quốc lộ.

Trên đường, thỉnh thoảng lại có người trúng đạn ngã xuống…

Căn bản không thể phân biệt rõ ràng ai là địch nhân ai là thủ hạ của Mãi Mãi Đề, lúc này hỏa lực hai bên đều rất cường đại.

Rất nhanh chóng, Trương Dương đã biết rõ ràng phe cánh nhân mã hai bên, người dưới núi hiển nhiên là thủ hạ của Mãi Mãi Đề, mà trên núi chắc hẳn là phần tử Cương Độc phục kích Mãi Mãi Đề. Text được lấy tại Truyện FULL

Tuy nhiên, phần tử Cương Độc vũ khí rõ ràng không tốt bằng vũ khí mấy thuộc hạ của Mãi Mãi Đề, mặc dù chiếm được ưu thế về địa lý, nhưng cũng bị làn đạn tựa như mưa đá bắn cho không dám ló đầu, chỉ có thể thỉnh thoảng bắn vài viên đạn tới ngăn cản người bên dưới xông lên.

Thủ hạ Mãi Mãi Đề có vài tay bắn tỉa, chiếm cứ những vị trí có lợi không ngừng bắn vào mục tiêu, áp chế hỏa lực đối phương.

Hiện tại, chiến tranh đang rơi vào trạng thái giao tranh, phía trên cũng không cách nào chạy thoát, phía dưới cũng không thể xông lên, trong đó uy hiếp lớn nhất chính là đến từ bazooka trên núi, có vài vị trí tương đối bí mật đang trông chờ vài tay bắn bazooka, mỗi lúc thủ hạ Mãi Mãi Đề có dị động, bazooka lập tức phát huy uy lực cực đại của nó.

Hiện tại, uy hiếp lớn nhất của thủ hạ Mãi Mãi Đề ngược lại không phải là những phần tử Cương Độc trên núi, mà là vài chiếc xe việt dã đang bùng cháy bên cạnh người, những chiếc xe việt dã này tùy lúc đều có thể mang đến nguy hiểm cháy nổ, chỉ cần những chiếc xe này nổ, tuyệt đối sẽ tạo thành thương vong cực lớn đối với họ.

Cùng vì có sự uy hiếp cháy nổ của những chiếc xe này mà mấy người vệ sĩ đang mai phục ở phụ cận xe không thể không ngừng thay đổi vị trí, ở dưới cơn mưa đạn dày đặc như thế, di chuyển thân thể không khác nào đùa với tính mạng.

Trên núi hiển nhiên cũng có bắn tỉa, nếu không phải bắn tỉa dưới chân núi lợi hại hơn, loại di động này có thể tạo thành thương phong càng đáng sợ hơn.

Ngó không thấy Mãi Mãi Đề, hoàn cảnh đã quá hỗn loạn, căn bản không cách nào nhìn thấy diện mạo cụ thể, mọi người đều mai phục ở trong bụi cây ven đường, sau cây, sau mương nước…

Khiến cho Trương Dương khiếp sợ chính là, thuộc hạ Mãi Mãi Đề mặc dù rơi vào thế hạ phong nhưng lực chiến đấu vẫn khá cường hãn, gần như không thấy có ai chạy trốn hoặc bất động, dường như mỗi người đều đang thử kiềm chế hỏa lực địch nhân, hơn nữa phối hợp hỗ trợ lẫn nhau cũng tương đối thành thạo.

Đây không giống một đội ngũ bảo vệ lưu manh, lại càng giống như một đội quân đã huấn luyện đầy đủ!

Trương Dương tin rằng, nếu không phải nói hoàn cảnh địa lý quá bất lợi, thủ hạ Mãi Mãi Đề muốn tiêu diệt địch nhân quả thật quá dễ dàng, bất kể là chiến lược chiến thuật hay là tố chất tâm lý đêug thấy, bọn họ so với phần tử Cương Độc ở trên núi đều phải mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Không hổ là vua của Tân Cương!

Đột nhiên!

Trương Dương cả người chấn động, bởi vì hắn nhìn thấy một chiếc xe, một chiếc xe jeep Bắc Kinh cũ nát, đây chính là chiếc xe jeep bọn hắn thuê, chiếc xe jeep đỗ dựa vào một bên phía dưới ngọn núi chính, cách đội xe phía sau ước chừng hơn hai trăm mét và không chịu ảnh hưởng của cuộc chiến tranh.

Nhưng không thấy Lưu Bưu A Trạch và tài xế kia, hết thẩy hiện lên quỷ dị vô cùng.

Với tính cách Lưu Bưu, không có khả năng im lặng như thế.

Chẳng nhẽ lên núi rồi?

Trương Dương đột nhiên phát hiện một vấn đề kỳ quái, đội xe của Mãi Mãi Đề không ngờ đỗ ở ngọn núi thấp, mà chiếc jeep cũ nát lại đỗ dưới ngọn núi cao hơn.

"Tại sao đoàn xe của Mãi Mãi Đề lại đỗ ở dưới ngọn núi này?" Trương Dương hỏi.

"Con trai hắn vốn được mai táng ở trên ngọn núi này, tại sao không đỗ ở đây?" Vương Phong kỳ quái nói.

"A…Tại sao hắn không mai táng trên ngọn núi đó, chẳng nhẽ Mãi Mãi Đề cho rằng phong thủy ngọn núi này phải tốt hơn phong thủy ngọn núi kia sao?" Trương Dương không khỏi sửng sốt, đây tuyệt đối là chuyện bất ngờ.

"Không biết, ta nghĩ chỉ cần là con người, đều biết phong thủy ngọn núi đó phải tốt hơn phong thủy ngọn núi này, nghe nói Mãi Mãi Đề vì thu phục lòng người, đã đặc ý nhường ngọn núi đó cho thuộc hạ."

Đồng tử Trương Dương không khỏi co chặt một hồi, lần đầu tiên sản sinh hứng thú với nhân vật Mãi Mãi Đề này, vẫn luôn tưởng rằng, Mãi Mãi Đề chỉ là một nhân vật thô lỗ điên cuồng có chút bối cảnh thế lực, mãi đến vừa rồi, cách nhìn đối với Mãi Mãi Đề trước kia cũng bị lật đổ, chí ít Mãi Mãi Đề có một đám thủ hạ nguyện ý hi sinh tính mạng vì hắn, từ cuộc đấu súng đã có thể thấy Mãi Mãi Đề có một sự ủng hộ đầy đủ, kỹ lưỡng, thuộc hạ tác chiến dũng mãnh, đương nhiên quan trọng nhất chính là, những bộ hạ này hình như đối với Mãi Mãi Đề đều khá trung thành…

Đem mộ phần tổ tiên mai táng dưới nghĩa trang thuộc hạ, điều này cần biết bao dũng khí?

Nên biết rằng, người Đông Quốc xem trọng nhất chính là vị trí nghĩa trang tổ tông, từ xưa đến nay vô số lần vì nghĩa trang mà phát sinh chiến tranh, mà Mãi Mãi Đề hoàn toàn đi ngược lại con đường, nhường nghĩa trang cho thuộc hạ, điều này không chỉ đơn giản là lôi kéo nhân tâm.

"Vương Phong, vách núi kia có biện pháp nào trèo lên không?"

Trương Dương sau khi nhìn đạn bazooka thỉnh thoảng bắn ra trên núi, nếu như nói là uy hiếp thì điểm bắn của bazooka là uy hiếp lớn nhất, để áp chế điểm bắn, đại bộ phận bắn tỉa của Mãi Mãi Đề không thể không đặt súng ngắm đến vị trí đó, chỉ có như vậy, xạ thủ mới không thể bắn bazooka liên tiếp, dù sao uy lực bazooka quá lớn, nếu để cho nó bắn không chút kiêng nể thì bọn họ cho dù giành được thắng lợi cuối cùng, có lẽ người còn sống cũng dư lại không được bao nhiêu người.

"Có thể, chỉ có điều, nếu trèo lên vách núi tập kích Cương Độc trên đó, thuộc hạ của Mãi Mãi Đề chắc chắn sẽ nổ súng về phía chúng ta, nguy hiểm quá lớn, bọn họ lại có vài tay bắn tỉa a." Vương Phong nhíu mày nói. " Ân, thuộc hạ của hắn không biết ta, như vậy đi, ta tới báo cho cấp dưới của Mãi Mãi Đề." Trương Dương nói.

"Nhưng ngươi và Mãi Mãi Đề có thù oán…"

"Để ta đi ta đi, Mãi Mãi Đề đại thúc biết ta…" Trương Vân tung tăng nhún nhảy, phảng phất như gặp một chuyện vô cùng kích thích vậy.

"Không được!"

Trương Dương và Vương Phong đồng thanh nói.

"Tại sao?"

"Không tại sao cả, ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây đi, nếu ngươi dám loạn động, ngươi sau này cũng đừng gọi ta là Phong ca nữa!" Vương Phong vẻ mặt nghiêm khắc.

Đối với Vương Phong mà nói, hắn có chức trách bảo vệ sự an toàn của Trương Vân, mà Trương Dương thì vì Trương Vân tuổi còn quá nhỏ, mặc dù thoạt nhìn cũng rất lợi hại, nhưng độ tuổi trước sau vẫn là một vấn đề.

"…." Trương Vân há mồm không nói nên lời, hiển nhiên hắn biết chuyện đã không thể thương lượng nữa rồi.

"Hành động đi!"

"Ân, Trương Dương, ta hỏi chút, ngươi tại sao phải mạo hiểm?" Vương Phong đối với cử chỉ của Trương Dương rất khó hiểu.

"Vách núi kia ta trèo không nổi, Trương Vân tuổi quá nhỏ, chỉ còn lại ta báo tin thôi."

"Điều này ta biết, ngươi tại sao phải cứu Mãi Mãi Đề?" Đôi mắt Vương Phong phảng phất nhưu muốn nhìn xuyên qua lục phủ ngũ tạng Trương Dương.

"A a, hiện tại Mãi Mãi Đề không phải cừu nhân của ta, mà là một chiến sĩ đang cùng phần tử ly khai Cương Độc chiến đấu, Trương Dương ta tuy không phải người tốt, nhưng đúng sai phải trái vẫn thấy được rõ ràng, nếu ta lúc này ném đá xuống giếng, vậy cùng phần tử Cương Độc có gì khác biệt? Nếu ta bây giờ ném đá xuống giếng, ta nghĩ cả đời này của ta cũng ngủ không yên." Trương Dương lãnh đạm nói.

"Ân, như vậy thì tốt, ta ủng hộ ngươi báo thù nhưng ta lại càng ủng hộ cách nghĩ của ngươi hiện tại, cứ như ta và Trương Vân, chúng ta đều chán ghét Mãi Mãi Đề, nhưng chúng ta lại không thể không bảo vệ hắn, Tân Cương cần một Mãi Mãi Đề kiên cường cứng cỏi, được, hành động thôi!"

"Hành động!"

Nhìn Vương Phong giống như thạch sùng trèo trên vách núi, cả người Trương Dương đột nhiên đứng dậy rồi lại táo bạo chạy ra ngoài….

Khoảng cách giữa Trương Dương và Mãi Mãi Đề khoảng trăm thước, đây là đoạn nước rút, bất kể là thế lực Cương Độc hay là vài thuộc hạ của Mãi Mãi Đề đều chưa có phản ứng lại, Trương Dương đã chạy đến cách khoảng năm mươi thước, dù sao ai cũng không nghĩ tới trong bụi cây lại có người chạy ra.

Là thuộc hạ của Mãi Mãi Đề nổ súng về phía Trương Dương, vài tích tắc ngay trước khi nổ súng, Trương Dương đã ngã sấp người giữa một đống loạn thạch, đợt chạy hồng hộc vừa rồi là kết quả hắn tính toán chuẩn xác, con người lúc gặp chuyện bất ngờ, sẽ có một khoản thời gian chần chừ, khoảng thời gian lớp vỏ não phát mệnh lệnh đến tay nổ súng đã đủ cho Trương Dương chạy ra một quãng rồi.

"Ta là Trương Dương, ta muốn nói chuyện với Mãi Mãi Đề!" Trương Dương nấp ở sau đống loạn thạch hét lên.

Tiếng súng ngưng lại trong nháy mắt.

"Nói!" Một thanh âm ồm ồm vang lên, người nói chính là Mãi Mãi Đề.

"Vương Phong Trương Vân kêu ta đến, ta có chuyện nói cho ngươi!" Trương Dương hét.

"Vương Phong, Trương Vân…." Mãi Mãi Đề đang nấp ở dưới con mương cạn đột nhiên cả người chấn động. "Lại đây, bọn họ sẽ không nổ súng…."

"Được…"

Đột nhiên, Trương Dương cảm thấy một cỗ khí tức cực độ nguy hiểm đang lan tràn quanh thân thể, không kịp suy tư, cả người đột nhiên đứng dậy rồi điên cuồng chạy….

"Oanh!" Một tiếng vang lên, chỗ Trương Dương vừa rồi nằm lập tức bị nổ tan tành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.