Đồ Thần Chi Lộ

Chương 210: Phong thủy ngọn núi chính tứ chi phát triển




"Bồng!" một tiếng, Trương Vân né tránh không kịp, lại bị một quyền của Lưu Bưu đánh úp mặt xuống đất.

Lập tức, Trương Vân lại bò dậy, ánh mắt của Trương Vân cũng biến thành đỏ như máu, xem ra, hắn cũng bị đánh tới thực sự bốc hỏa, có chút mất đi lý trí, sau khi đứng lên lại giương nanh múa vuốt đánh về phía Lưu Bưu, căn bản quên hết chiêu thức trong sách võ thuật.

Tình hình chiến đấu bắt đầu trở nên vô cùng thê thảm, Trương Vân không ngừng bị Lưu Bưu đánh ngã sau đó lại đứng dậy rồi lại bị đánh ngã …….

Không thể không nói, năng lực kháng cự của Trương Vân là độc nhất vô nhị, mặc dù không ngừng bị Lưu Bưu đánh ngã trên đất, thế nhưng, mỗi lần đều là lập tức bò dậy lại cùng Lưu Bưu đánh thêm lần nữa.

Về sau, Lưu Bưu cũng đã không dám để cho Trương Vân tới gần, bởi vì, Trương Vân đã bắt đầu dùng răng gia nhập chiến đấu ……

Rốt cục!

Tốc độ bò dậy của Trương Vân chậm dần, mà tinh thần Lưu Bưu vẫn mạnh mẽ hiên ngang như trước, một quyền so đấu một quyền mạnh mẽ, cái loại quấy rầy dây dưa đánh loạn của Trương Vân căn bản không tạo thành một chút thương tổn nào đối với Lưu Bưu, nếu Lưu Bưu không phải hạ thủ lưu tình, Trương Vân sớm bị đánh tới mức răng rơi đầy đất rồi.

"Bồng!" Một tiếng nổ vang lên, Trương Vân bị một quyền của Lưu Bưu đánh bay lên một tảng đá sau đó lại ngã xuôgns.

Lần này, Trương Vân không đứng lên, mà là ngồi trên đất, vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt đáng thương nhìn Vương Phong.

"Kêu Bưu đại gia!" Lưu Bưu thích nhất là đánh chó rớt xuống nước ( đánh kẻ sa cơ thất thế ), tuyệt đối sẽ không bởi vì đối phương đáng thương mà buông tha, đi đến chỗ ngồi của Trương Vân rồi đá một cước vào vị trí giữa Trương Vân, hình như sợ Trương Vân sẽ chạy trốn. "Không gọi, sĩ khả sát bất khả nhục (1)!" Trương Vân trợn mắt nhìn, mang bộ dạng thề không cúi đầu, khí phách cứng rắn.

"**, Ngươi còn biết sĩ khả sát, bất khả nhục ư? Là ngươi sỉ nhục đại gia trước, được rồi. Bây giờ đánh không thắng thì nói một câu sĩ khả sát, bất khả nhục, đây là đạo lý chó má gì chứ?"

Lưu Bưu giận dữ, xông tới tay đấm chân đá một trận, đánh cho Trương Vân ôm đầu kêu thảm thiết không ngừng.

"Ngươi……… ngươi ………. Ngươi bắt nạt trẻ con…….. Phong ca, cứu mạng a ……."

"Lúc đầu không phải rất oai phong, rất lợi hại sao? Bây giờ đã biến thành con nít rồi…."

"Phong ca. cứu mạng a!"

"Ngươi gọi, ta cho ngươi gọi, hôm nay cho dù cha ngươi đến đây ta cũng phải đánh ngươi …. Vẫn còn gọi ….."

Vương Phong mặt đỏ bừng, vội vàng quay đầu lại nói với Mãi Mãi Đề: "Mãi Mãi Đề đại thúc, chúng ta lên trên núi trước đi ….." Nói xong, đi trước lên trên núi.

Nhìn Trương Vân bị Lưu Bưu đánh tàn bạo đến mức kêu cứu mạng thảm thiết, Mãi Mãi Đề và thủ hạ đều là trợn mắt há mồm, đây còn là đại nam hài võ công ban đầu rất cao sao?

Mọi người thấy Vương Phong và Mãi Mãi Đề trèo lên núi, cũng vội vàng bước nhanh theo ……

Còn Trương Dương lại giả vờ không nhìn thấy, cũng theo nhóm người đi lên trên núi, duy nhất lưu lại chính là con gái của Mãi Mãi Đề. vẻ mặt lo lắng nhìn Trương Vân ôm đầu kêu thảm thiết trên mặt đất.

Ngoại trừ con gái của Mãi Mãi Đề thì không ai biết Lưu Bưu và Trương Vân rốt cục giải quyết mâu thuẫn như thế nào. "Khụ khụ …. Vì sao ngươi không cứu Trương Vân?

Trương Dương rất nghi hoặc đối với hành vi của Vương Phong.

"Vì sao ta phải cứu hắn?" Vương Phong sửng sốt.

"……" Trương Dương không biết nói gì.

"Trương Vân không biết giữ mồm giữ miệng, bản thân làm sai thì phải chịu trách nhiệm, hơn nữa, thằng nhãi đó từ nhỏ đã quen bị đánh rồi, nếu mà Lưu Bưu không ra tay tàn nhẫn, đánh hắn không bị thương, yên tâm đi, hơn nữa, hắn kêu cứu mạng mất mặt như vậy, làm gì có ai còn không biết xấu hổ chạy tới giúp, đáng đời!" Vương Phong nói đến câu sau một cách hung dữ.

Dần dần, đại đội nhân mã chầm chậm leo lên đỉnh núi. Tiếng kêu thảm thiết của Trương Vân dần dần nhỏ đi, cuối cùng, đã biến mất, hình như, âm thanh nói chuyện còn nghe được hẳn là đang thương lượng ……

Lúc này, thủ hạ của Mãi Mãi Đề đều đã sớm đem cả ngọn núi chính tìm tòi một lần, cách một khoảng lại có một người canh gác. Mà ở xung quanh của Mãi Mãi Đề và Vương Phong, mỗi một góc đều đứng một ngươi, để tránh bị bắn tỉa phục kích.

"Mãi Mãi Đề đại thúc, vì sao không xây dựng một con đường ở chỗ này?" Vương Phong thấy rất khó hiểu, nếu nơi này đã là nghĩa trang gia tộc thì bình thường đều sẽ xây dựng đường lên núi. Trên đường còn thiết lập một vài tòa miếu thờ, mà nơi này. Căn bản nhìn không ra một chút dấu vết nghĩa trang gia tộc, phảng phất như rừng núi hoang dã vậy.

"Chúng ta chỉ là gia tộc bình thường mà thôi, không phải hoàng thân quốc thích, không cần phô trương lớn như vậy, hơn nữa, phong thủy nơi này vốn là cũng không tệ, hà tất gì phải động thổ phá hỏng." Mãi Mãi Đề cười nhạt.

"Cây to đón gió." Trương Dương nói xen vào một câu. Mãi Mãi Đề nhìn thoáng qua Trương Dương nhưng không nói gì, yên lặng leo lên núi, đoạn đường núi này vô cùng dốc, quái thạch nhiều như nấm, hoàn cảnh như thế căn bản là không thích hợp cho bắn tỉa phục kích, bởi vì độ cao mấy tảng đá còn cao hơn so với mọi người, che cản tầm mắt nghiêm trọng, Trương Dương rốt cục hiểu được vì sao phần tử Cương Độc muốn chọn lựa thời điểm phục kích trên đường quốc lộ, bởi vì vị trí ấy căn bản là bọn Mãi Mãi Đề không có địa phương ẩn núp.

Trương Dương không nhịn được thở dài một tiếng, dưới loại địa hình có lợi phục kích đều đã thất bại, tuy không tách đội ngũ vệ sĩ cường đại với Mãi Mãi Đề nhưng cũng không thể tách thế lực lượng Cương Độc ra được. Nếu thế lực Cương Độc có đủ vũ khí, trong thời gian cực ngắn cũng rất dễ dàng tiêu diệt Mãi Mãi Đề, không nói vũ khí tiên tiến, chỉ cần hai khẩu súng máy hạng nặng, thì hôm nay Mãi Mãi Đề đừng nghĩ đến việc còn sống đi trở về……

Xem ra, sự đàn áp của quốc gia với thế lực Cương Độc vẫn có chút hiệu quả, sự khống chế đối với vũ khí hạng nặng vô cùng nghiêm ngặt, vũ khí hạng nặng duy nhất bazooka của phần tử Cương Độc cũng là sản phẩm kém chất lượng, độ chuẩn xác vô cùng kém, nếu là bazooka tối tân, kết cục có thể cũng không phải như bây giờ.

Rốt cục, đã leo lên đỉnh núi.

Sau khi lên đỉnh núi, Trương Dương lập tức có cảm giác sảng khoái tinh thần, gió hiu hiu thổi, đưa mắt nhìn xa, cảnh đẹp thu hết vào trong tầm mắt.

Đương nhiên, khác biệt lớn nhất chính là, đỉnh núi được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, không có loạn thạch lởm chởm, mặt đất dùng thiết bị cắt kim loại cắt vào nham thạch làm nền đường, hai bên đường đi, đều là mộ phần, mộ phần rất bình thường, cũng không một chút xa hoa, nhưng dọn dẹp cũng tương đối tốt, không chút cỏ dại, trải một thảm cỏ, tại một đầu khác, là dãy tùng bách xanh biếc, tô vẽ thêm cho nghĩa trang và thêm vào đó một chút sinh khí và trang nghiêm.

Nghĩa trang này ước chừng chiếm khoảng chừng ba mươi mẫu, nhìn thấy dấu hiệu đầu rồng ở lòng chảo phía dưới, quả nhiên là nơi phong thủy trù phú.

Nhìn vị trí lên xuống của long đầu, Trương Dương không nhịn được thầm tán thưởng. Trương Dương lúc còn rất nhỏ học thư pháp đối với phong thủy từng có nghiên cứu qua một chút, mặc dù không phải phong thủy đại sư gì, nhưng vẫn nhìn ra được, ngọn núi này quả thực có thế rồng bay, nếu nói chỗ thiếu duy nhất trong cảnh đẹp thì đó chính là một đường long mạch còn lớn hơn ở bên cạnh áp trụ lại nên không còn loại thần vận và uy thế độc nhất vô nhị nữa. nguồn TrumTruyen.vn

Gió nổi lên!

Đã có người ngồi trước một ngôi mộ mới còn chưa có bia đặt sẵn đồ cúng, hương hỏa, nến đều châm rồi, hiển nhiên đó là phần mộ của Nhiệt Địch Lực.

Mãi Mãi Đề đứng ở trước ngôi mộ mới, gió thổi quần áo bay phất phới, mọi người đều có thể cảm giác rõ ràng thân thể Mãi Mãi Đề đang run rẩy, một cỗ sát khí vô biên đang lan tràn trong không khung ……

Đột nhiên trong lúc này, vệ sĩ chung quanh dường như cũng cảm giác được không khí khẩn trương, vẻ mặt lạnh lùng của từng người nhìn vào Trương Dương.

Lúc này Trương Dương mới phát hiện, bản thân phạm phải một chuyện cực kì ngu xuẩn.

"Mãi Mãi Đề đại thúc, hôm nay chúng ta là tới thăm Nhiệt Địch Lực đại ca, ta hy vọng, mặc kệ ân ân oán oán gì, đều quẳng sang một bên sau này nói tiếp." Vương Phong đi tới vài bước đến bên cạnh Mãi Mãi Đề nói.

Mãi Mãi Đề quay đầu lại, ánh mắt sắc bén quét lên trên mặt Trương Dương, nhẹ nhàng gật gật đầu, trong nháy mắt, cỗ sát khí ngập trời vừa rồi lập tức biến mất vô hình, Trương Dương không nhịn được thở ra một hơi thật sâu.

Không riêng gì Trương Dương thở dài, ngay cả một đám vệ sĩ của Mãi Mãi Đề cũng thở dài một hơi, bởi vì, bọn họ cũng cảm giác được một cỗ nguy hiểm cực độ, khí tức nguy hiểm là phát ra từ một người thiếu niên đứng ở phía sau Trương Dương không xa, trong tay hắn cầm một thanh yêu đao sáng loáng.

Không ai dám coi thường chuôi đao này!

Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là, vị trí thiếu niên này đứng trước sau vẫn ở chỗ vô cùng thuận tiện cho chạy trốn, mỗi một người ở đây đều tin rằng, chỉ cần thiếu niên này chạy trốn, hậu quả tạo thành tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng nổi, bởi vì, vừa rồi chính mắt bọn họ nhìn thấy thiếu niên này dùng yêu đao trong tay giết chết phần tử Cương Độc, thủ đoạn tàn nhẫn thiết huyết khiến đám vệ sĩ kiếm sống trên mũi đao nhọn đều lo lắng.

Thực ra, mọi người đều xem nhẹ Trương Dương, vị trí Trương Dương trước sau vẫn bảo trì khoảng cách trong vòng năm thước với Mãi Mãi Đề, hơn nữa, Trương Dương cố gắng đứng ở phía bên phải Vương Phong, các manh mối đều đã chứng minh rằng mọi người ở đây sẽ không thương tổn Vương Phong, chỉ cần tiếp giáp Vương Phong, vệ sĩ của Mãi Mãi Đề cũng không dám tùy tiện nổ súng, hơn nữa, tùy lúc đều có thể bắt cóc Mãi Mãi Đề làm con tin.

Vương Phong cũng đốt vài nén hương, khi Trương Dương đang chuẩn bị đi lên thắp vài nén hương, cô gái mặt tuôn đầy lệ đột nhiên nhào tới phần mộ khẽ khóc rên rỉ, mà Lưu Bưu đang cười lớn đi lên thấy mọi người đang thắp hương, âm thanh thô lỗ điên cuồng kia lập tức như một con vịt bị cắt tiết.

Trương Vân lại trốn ở sau lưng Lưu Bưu lén la lén lút, dường như rất xấu hổ.

"Lưu Bưu, đến đây, đốt nén hương cho Nhiệt Địch Lực đại ca, nếu đại ca Nhiệt Địch Lực không ra đi sớm, tuyệt đối sẽ trở thành bằng hữu của chúng ta." Trương Dương thở dài một tiếng, đưa cho Lưu Bưu vài nén hương, Trương Vân cũng chạy tới cầm vài nén hương trong tay.

Mọi người đi lên vài bước, cầm hương cắm lên trên mộ.

Đột nhiên!

Lông tóc toàn thân Trương Dương vỡ ra, hắn cảm thấy được một cỗ nguy hiểm cực độ đang lan tràn, cảm giác nguy hiểm này vượt xa bất cứ cảm giác lần nguy hiểm nào trên đường chạy trốn…….

(1): sĩ khả sát bất khả nhục: kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.