Đồ Thần Chi Lộ

Chương 222: Nhân loại sáu ngàn vạn năm trước




Càng tiến vào, loại dục vọng khó hiểu này càng thêm mãnh liệt.

Đây là một loại dục vọng không thể dùng lời nói để hình dung, hình như trong mơ hồ có một lực lượng rất lớn đang gọi Trương Dương vậy.

Lúc này, trong mắt mọi người Trương Dương đang ngây ngốc đi về trước với tốc độ càng lúc càng nhanh. Bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn thấy, Trương Dương hình như đang tăng cước bộ lên một cách có mục đích.

Gần!

Gần nữa!

Trương Dương có dự cảm, cỗ lực lượng cường đại đang gọi mình về ở rất gần.

Đột nhiên bước chân Trương Dương chậm lại, không gian ngoằn ngoèo phía trước trở nên sáng ngời. Ánh sáng này khác với hào quang hôn ám mà lưu huỳnh phát ra lúc đầu, rất thuần khiết, rất sáng làm cho người ta thêm dễ chịu.

Không biết tại sao, Trương Dương lại sinh ra một tâm trạng hướng thánh.

Là thứ gì mà làm cho mình sinh ra tâm trạng này?

Mọi người hình như cũng cảm nhận thấy có một cảm giác không bình thường. Cảm giác này không thể nào dùng ngôn ngữ để miêu tả. Nhưng đng là nó thật sự tồn tại, ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ.

Sau khi đi qua một chỗ ngoặt vào trong động rộng rãi, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.

Đây là một động rất rộng lớn, trong động hiện ra màu trắng thuần khiết, gần như không hề có bất cứ khoáng thạch tạp chất nào ở bên trong. Toàn động đều do huỳnh thạch tạo thành, như một tòa cung điện xa hoa.

Làm cho người ta kỳ quái chính là động này có hình chữ nhật, vách động bóng loáng bằng phẳng. Vừa nhìn sẽ biết là không phải do thiên nhiên hình thành. Nhưng làm cho người ta cảm thấy khó tin là bên dưới vách động có một hành lang dài hơn một trăm thước, một bãi đá cao trên một mét. Trên bãi đá có hơn mười bức tượng người đang đứng thẳng. Bởi vì xếp thành một hàng trong bãi đá nên mặc dù chỉ có mười mấy bức tượng nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nhìn không tới cuối.

Những bức tượng làm thành các loại động tác, nhìn động tác của các bức tượng, trong đầu Trương Dương đột nhiên chấn động. Những động tác này hắn rất quen thuộc. Quen thuộc đến độ dù nằm mơ cũng mơ thấy những động tác này. Bởi vì đây là những đồ án võ công trong quyển Tiên Đạo Mạn Mạn mà tiểu hòa thượng đưa cho hắn.

Rốt cuộc, Trương Dương hiểu được vì sao mình lại có dục vọng mãnh liệt đó. Tất cả bởi vì những động tác võ học này.

"Không có khả năng… không có khả năng" Đột nhiên, cô gái biến sắc nhìn những bức tượng trước mặt, trong mắt đầy vẻ khó có thể tin.

"Sao không có khả năng?"

Mấy người đồng thanh hỏi. Bọn họ thấy sự kinh ngạc của cô gái này rất không đúng. Phải biết rằng ở bên trong Tiền Hà Lưu này đã chứng kiến rất nhiều chuyện kỳ lạ. Bây giờ nhìn thấy vài bức tượng căn bản không có gì đúng để kinh ngạc cả. Mọi người tin rằng, cho dù nhìn thấy căn cứ của người ngoài hành tinh, mấy người ngoài hành tinh dùng vũ khí Laser chỉ vào bọn họ, bọn họ cũng cho rằng đó chỉ là một chuyện bình thường.

"Mấy người xem vách động hiển nhiên không phải do tự nhiên hình thành. Hơn nữa huỳnh thạch cũng đã được gia công. Đương nhiên đây không có gì kỳ quái cả, mấy người xem" Cô gái chỉ vào lên một viên thạch nhũ trên đỉnh động, thạch nhũ gần như sắp rơi xuống đất. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Ồ. Thạch nhũ, trong động này sao lại ít có thạch nhũ như vậy? Có gì kỳ lạ đâu?" Lưu Bưu tùy tiện chạy đến bên cạnh thanh thạch nhũ đó, một cước đá gãy đoạn thạch nhũ kia.

"Không… không…." Cô gái lắp bắp, dường như nàng vẫn trong trạng thái sợ hãi, nên năng lực sắp xếp từ ngữ vẫn còn rất kém.

"Mấy người đừng xen miệng vào, để Tuyết Liên cẩn thận nói ra coi" Trương Dương ngăn không cho những người khác lên tiếng. Hắn cũng cảm giác được có điều không ổn, nhưng hắn lại không tìm ra được không ổn ở chỗ nào.

Cô gái đi đến bên cạnh vách động, cẩn thận dùng kính lúp quan sát một lúc, hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng lấy lại bình tĩnh.

"Từ chiều dài của những thạch nhũ này, thạch nhũ bên trong hang động ít nhất cũng có vài vạn năm. Nếu như tôi suy đoán không sai, hang động này ít nhất có lịch sử hơn sáu ngàn vạn năm. Vừa nãy mấy người nhìn thấy thanh thạch nhũ đó, vị trí sinh trưởng lại là sau khi huỳnh thạch bị bào mòn. Nói cách khác, huyệt động này đã được tạo ra từ hơn sáu ngàn vạn năm trước" Cô gái rất nghiêm túc nói.

Mọi người thất vọng, đều tưởng rằng cô gái phát hiện ra một bí mật kinh người. Nhưng chỉ là suy đoán ra niên đại của huyệt động này. Ở nơi đây đều có một ít mãnh thú kỳ quái, cho dù là hàng tỷ năm mọi người cũng tin. Dù sao, rất nhiều sinh vật đã sớm tuyệt chủng trên trái đất.

"Cái gì? Sáu ngàn vạn năm trước?" Trương Dương chấn động, đột nhiên quay đầu nhìn cô gái.

"Đúng vậy, sáu ngàn vạn năm trước, không sai. Thạch nhũ này dù tốc độ sinh trưởng nhanh đến đâu, tuyệt đối cũng phải trong khoảng thời gian sáu đến bảy ngàn vạn năm. Khi học môn khảo cổ, tôi rất hứng thú với sinh trưởng của nham thạch, đặc biệt là cấu tạo của các hang động. Tôi dám khẳng định, hang động này đã tồn tại hơn sáu ngàn vạn năm, kể cả những bức tượng kia…"

"Sáu ngàn vạn năm" Trương Dương không khỏi hít vào một hơi. Cô gái này nói không sai. Nếu như tuổi của thạch nhũ thật sự lâu như vậy. Như vậy những bức tượng này cũng đã có từ lúc đó. Bởi vì rất nhiều bức tượng gắn liền với thạch nhũ.

"Sáu ngàn vạn năm có gì kỳ lạ chứ?" Lưu Bưu có chút khó hiểu tại sao cả Trương Dương và cô gái kia đều có vẻ khiếp sợ. Trên thực tế những người khác cũng cảm thấy khó hiểu.

"Tôi hỏi anh, sáu ngàn vạn năm trước có loài người sao?" Trương Dương ngơ ngác nhìn hơn mười bức tượng đang thể hiện các động tác võ học trước mặt.

"A…"

Gần như ngay lập tức, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn những bức tượng đã và thạch động rộng rãi này.

Cho dù là người thiếu học cũng biết lịch sử loài người mới được ghi lại có mấy nghìn năm. Sáu ngàn vạn năm trước, loài người vẫn là động vật nhuyễn thể dưới biển, đến rất nhiều năm sau mới từ biển bò lên trên bờ, tiến hóa thành vượn, từ vượn tiến hóa thành loài người, đã trải qua vô số năm tháng.

Cho dù là các nhà khảo cổ học tìm được thời kỳ sớm nhất của loài người, thông qua các hóa thạch lưu lại thì cũng chỉ có thể kết luận loài người xuất hiện được ba trăm vạn năm. Hơn nữa khi đó loài người không khác gì động vật. Căn bản không thể nào kiến tạo hang động khổng lồ như vậy. Huống hồ là huyệt động tinh xảo đến thế này.

Bảo sao cô gái kia và Trương Dương không khiếp sợ.

Hang động này, gần như đã phá vỡ lịch sử tiến hóa của loài người.

Nếu như có người nào bây giờ nói sáu ngàn vạn năm trước đã có loài người, có lẽ sẽ bị tất cả mọi người cho là kẻ điên. Phải biết rằng, không có một chứng cứ nào biểu hiện sáu ngàn vạn năm trước đã có loài người.

"Nghỉ ngơi ở đây thôi" Trương Dương hạ ba lô xuống.

Tất cả mọi người đều đồng ý. Ở nơi đây, huyệt động này có hoàn cảnh tốt nhất. Có nước, có thực vật, không có mãnh thú, ánh sáng đầy đủ. Đương nhiên càng quan trọng hơn là có dấu chân loài người, làm cho người ta sinh ra một cảm giác thân thiết trong tiềm thức.

Trải một ít quần áo lên mặt đất, đặt Mãi Mãi Đề đang bị hôn mê xuống, mọi người bắt được một con cá nặng hơn ba mươi cân dưới mạch nước. Loài cá này thân thể mềm nhũn, bán trong suốt, vào miệng rất ngon, còn có một tia như trở về chỗ cũ. Ngay cả Tuyết Liên cũng ăn rất nhiều.

Sau khi ăn no bụng, mọi người chia nhau uống một chút nước suối. Bây giờ mọi người còn không dám dễ dàng uống nước trong thạch động. Dù sao quáng vật ở đây rất phong phú, không ai dám khẳng định trong nước có chất độc hay không. Không đến lúc bất đắc dĩ, tất cả mọi người sẽ không uống.

Có thể ở dưới lòng đất không có vi khuẩn bên ngoài nên vết thương của mấy người hồi phục rất nhanh. Chưa đầy hai mươi mấy tiếng một ít vết thương nhẹ đã lên sẹo, ngay cả căn bệnh sốt của cô gái cũng đã giảm bớt không ít.

Bây giờ làm cho người ta lo lắng nhất chính là Mãi Mãi Đề. Hắn hôn mê không tỉnh, hắn nước thì không uống nhưng lúc cho hắn ăn cá lại biết nhấm nháp. Trương Dương hoài nghi, Mãi Mãi Đề đã khôi phục tri giác nhưng Trương Dương cũng chẳng thèm để ý đến hắn. Giả vờ hôn mê cũng tốt, tỉnh lại tất cả mọi người đều xấu hổ.

Sau khi an bài cho mấy người bệnh, Trương Dương bắt đầu cùng cô gái cẩn thận quan sát hơn mười bức tượng kia. Trương Dương kinh ngạc phát hiện, động tác của những bức tượng này có điểm khác rất nhỏ so với Tiên Đạo Mạn Mạn của tiểu hòa thượng. Điểm khác này mặc dù rất nhỏ nhưng lại có thể rõ ràng cảm nhận được. Bởi vì những điểm khác này làm cho động tác các bức tượng càng thêm lưu loát.

Cô gái cầm kính lúp cẩn thận nhìn những bức tượng này.

"A…"

Đột nhiên, cô gái kêu lên một tiếng sợ hãi, liên tục lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống.

"Sao vậy?" Trương Dương vội vàng chạy đến bên cạnh cô gái. Bây giờ hai người đã xem từng bức từng bức, đã nhìn đến bức tượng cuối cùng.

"Những thứ này… Những thứ này là người" Cô gái mở to mắt nhìn bức tượng.

"Là người…"

Trương Dương không khỏi có chút hoài nghi. Hắn đã sớm nhìn ra cấu tạo của những bức tượng này, hình như là do tinh thể không biết cấu thành, tuyệt đối không phải là huyết nhục. Huống chi dù là thân thể loài người hóa thạch cũng không có khả năng đầy đủ như vậy. Dù sao, xương cốt của loài người có thể trở thành hóa thạch, nhưng huyết nhục dù ở trong hoản cảnh này cũng sẽ bị thối rữa, cho dù là không thối rữa cũng sẽ bị héo rút.

"Anh xem chỗ này đi" Cô gái vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình. Động tác nhỏ này làm cho Trương Dương hoa cả mắt.

Đi theo phía sau cô gái, đi đến bên trên bãi đá.

"Ừm, vị trí này, anh nhìn xem" Cô gái rất chăm chú không hề phát hiện ra bởi vì hành lang trước bãi đá rất hẹp hòi nên hai người đã đứng sát cạnh nhau.

"Tốt…."

Trương Dương cầm lấy kính lúp của cô gái. Cô gái nói chính là chân của một bức tượng, Trương Dương trước hết bật lửa lên, làm cho ánh sáng càng thêm sáng ngời, rồi đưa kính lúp xuống cái chân đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.