Đồ Thần Chi Lộ

Chương 281: Lừa dối cả tướng quân




"Ngài không biết tới Phạn Đào Tiểu Ái?" Vẻ mặt Lưu Bưu đầy kinh ngạc nhìn tướng quân, phảng phất như nhìn một con quái vật.

"Vì sao ta cần biết cô ta?" Tướng quân bị ánh mắt đầy kinh ngạc của Lưu Bưu nhìn, hắn vắt óc cũng không nghĩ ra người gọi là Phạn Đào Tiểu Ái này là người phụ nữ thế nào, là chính khách hay là minh tinh mới nổi?

"Ài, hóa ra còn có người không biết tới Phạn Đào Tiểu Ái!" Vẻ mặt Lưu Bưu tỏ vẻ vô cùng đáng tiếc, thấp giọng đọc một bài thơ: "Diễm danh tằng truyện tứ hải nghiễm, huyết lệ chú tựu hồng trần thống, tối thị tịch mịch tiêu hồn xử, thiên nhai phản tư thương tâm cộng. Ngọc thể tầm thường kinh phan an, thủ đoạn phiên tân bách chiến cường, hương tiêu ngọc vẫn tịnh ảnh tồn, tong thử thiên nhai khốc quần lang" (Danh nổi như cồn truyền tứ hải, Giọt huyết lệ tại hồng trần thổn thức, vô cùng tịch mịch như cô linh. Mọi người ai nấy mong kề sát. Ngọc thể tầm thường khinh phan an, trăm trận chiến thủ đoạn thành thục, hình ảnh tươi đẹp luôn còn mãi. Từ nay về sau đành khóc than)

Mấy câu này là do Lưu Bưu bỏ công sức rất nhiều để thu thập trên các diễn đàn, vì bài thơ này hắn đã tốn đến mấy ngày, từ nhỏ tới giờ hắn chưa từng làm việc gì chăm chú như thế. Lúc ấy, Trương Dương từng giễu cợt hắn, nói rằng nến hắn đọc sách cũng chăm chú như vậy thì đã sớm có thể so sánh với nhà bác học Edison... Đọc Truyện Online mới nhất ở TrumTruyen.vn

Thanh âm Lưu Bưu khàn khàn, đầy thương cảm, khiến cho trong lòng Tướng quân cũng trào dâng cảm xúc. Hắn đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với cô gái có tên Phạn Đào Tiểu Ái, người này như thế nào? lại có thể làm cho một tên thô kệch như Lưu Bưu nổi thâm tình, lại còn làm thơ để hoài niệm, quả không dễ dàng.

"Phạn Đảo Tiểu Ái là một người làm nghệ thuật xuất sắc nhất thời nay, mặc dù nàng đã chết nhưng hình bóng nàng vẫn sống mãi trong trái tim tôi, tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ nàng, tới Nhật Bản tôi nhất định phải tới tế bái nàng, làm hương hồn nàng có thể thanh thản nghỉ ngơi tại Thiên Quốc, mong rằng kiếp sau tôi cùng nàng có thể quen ở cạnh nhau". Giọng Lưu Bưu tràn đầy sự cố chấp, làm cho người ta không hề nghi ngờ cảm tình của hắn dành cho Phạn Đảo.

"Người làm nghệ thuật vô cùng nổi tiếng?" Tướng quân nhìn ánh mắt của Trương Dương và A Trạch đều có gì đó không đúng, chung quy vẫn cảm giác có chút gì đó không thích hợp.

"Nổi danh, khẳng định là nổi danh, tám mươi phần trăm đàn ông Trung Quốc đều biết, mặc dù không biết tên nhưng đều đã nhìn qua nàng." Lưu Bưu lớn tiếng nói.

"Nổi danh như vậy sao ta lại không biết?" Tướng quân có chút buồn bực, những tám mươi phần trăm đàn ông Trung Quốc biết lận, vậy mà hắn lại không biết, cái này quả thực là khó chịu.

"Ông hỏi bọn Trương Dương xem bọn họ có biết không? Mà đúng rồi, còn có anh, anh có biết không?" Lưu Bưu quay về phía Trương Dương cùng A Trạch, thậm chí còn không buông tha cả vệ binh đang đứng kia.

"Tôi biết" Trương Dương tuy rất muốn nói là không biết, nhưng hắn vẫn không dám nói dỗi, sợ bị Lưu Bưu khinh bỉ, mà bị Lưu Bưu khinh bỉ thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

"Tôi...tôi... tôi có xem qua một lần..." A Trạch chưa tới mười bảy tuổi, nên nói năng có chút ấp a ấp úng, quả thực lần đầu tiên hắn xem qua AV Nhật Bản cho tới bây giờ hình ảnh vẫn vô cùng sinh động trong đầu hắn, tất nhiên là sẽ không quên.

"Còn anh?" Hai tròng mắt Lưu Bưu nhìn thẳng về phía vệ binh.

"Tôi biết tôi biết, chỉ là trước khi tôi làm vệ binh đã biết, từ khi vào làm vệ binh tôi đã không có tin tức của nàng, nàng đã chết rồi sao?" Nét mặt vệ binh đỏ bừng, cúi đầu khẽ liếc về phía Tướng quân rồi biện bạch.

"Tất cả đều biết?" Tướng quân trợn tròn mắt.

"Khẳng định biết!" Lưu Bưu đắc ý nói.

"Nói qua nói lại, vậy rốt cuộc người phụ nữ kia là ai mà tất cả các cậu đều biết cô ta?" Tướng quân hướng về phía vệ binh gật đầu hỏi.

"Người... người phụ nữ kia là người chuyên chụp ảnh cấp ba..." Vệ binh vẫn cúi đầu lắp bắp đáp, căn bản không dám nhìn Tướng quân.

"Khụ khụ khụ..."

Tướng quân bỗng nhiên ho khan liên tiếp, vội vàng cầm chén trà lên uống vào để hãm lại, rốt cuộc hắn cũng biết hắn đang bị bộ dạng ngây ngốc của tiểu gia hỏa này lừa dối.

A Trạch cùng Trương Dương liếc mắt nhìn nhau, cố nén không để phì cười, toàn bộ cơ thể đều không ngừng rung lên, cố cắn chặt hai hàm răng vào nhau.

"Tướng quân đại nhân, coi như nể mặt Phạn Đảo Tiểu Ái muội, để chúng tôi cùng tới Nhật Bản đi." Lưu Bưu thấy Tướng quân ho dữ dội vừa uống trà hãm lại, lập tức giở bộ mặt nịnh hót ra với Tướng quân.

"Được!" Lúc này ngũ quan Tướng quân dường như đều tụ vào một chỗ, nhăn nhó, bước nhanh ra ngoài cửa, giống như đang có nhiệm vụ cấp thiết gì đó.

Chỉ là với bộ dạng đó của Tướng quân, trong mắt của Trương Dương và A Trạch như là được giải thoát, bởi vì bọn họ là khách, khách còn chưa đi chủ nhân đã đi trước.

Lưu Bưu vô cùng đắc ý, cầm một chén trà lên uống cạn, ngón tay vẫn còn gõ gõ xuống mặt bàn, hắn làm cho Tướng quân giận dữ nha vậy, ****, trên thế giới này ai có thể lừa được một tướng quân ngoài Bưu đại gia ta chứ?

Đương nhiên, rất nhanh sau đó, Lưu Bưu sẽ vì hành vi hôm nay mà phải trả giá vô cùng lớn.

Tướng quân vì bọn họ mà an bài mọi chuyện vô cùng chu toàn, vậy mà báo dáp hắn lại là sự lừa dối này.

Vệ binh dẫn Trương Dương ra về, Tướng quân đã ra ngoài từ sớm. Sau khi đi từ phòng đi qua con đường rải đầy sỏi liền nhìn thấy hai chiếc xe đang đỗ phía ngoài, một chiếc là xe địa hình của quân đội, một là chiếc Ferrari đỏ chõe.

Chiếc Ferrari dưới ánh trăng mơ hồ trở nên vô cùng lộng lẫy mê người, giống như một nữ thần đang ngồi nghỉ vậy.

"Trương Dương."

Ba người được vệ binh đưa tới bên cạnh chiếc Ferrari, cửa sổ xe không một tiếng động được hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt kiều diễm như hoa như ngọc - đây chính là Vương Yến. Vẻ mặt Vương Yến có chút đạm bạc, có chút ưu thương khác hẳn với tính cách hoạt bát ngày thường của nàng, tính cách kia đã rời khỏi Vương Yến.

"A! Vương Yến, cô đến đây lúc nào vậy? Tuyết Liên đâu?" Trương Dương kinh ngạc.

Vương Yến không trả lời câu hỏi của Trương Dương, chỉ khẽ nói: "Lên xe!"

"Ồ..."

"Vương đại tiểu thư, tất cả chúng ta à?" Vẻ mặt Lưu Bưu mập mờ hỏi.

"Nếu như anh ngồi được, tôi cũng không ngại" Vương Yến tựa hồ không có hứng thú nói chuyện, thản nhiên đáp.

Lưu Bưu nhìn không gian trong xe rất hẹp, đăm chiêu một lát cuối cùng quyết định buông tha. Đúng lúc hắn đang định nói gì thì A Trạch đã kéo tay hắn đi tới xe địa hình, Lưu Bưu lúc này mới chịu ngậm miệng lên xe.

Chiếc Ferrari cáu cạnh bắt đầu chậm rãi lăn bánh, nó nhanh chóng đi vòng qua vài nơi, dướng như Vương Yến rất quen thuộc nơi này.

Rốt cục, xe đã chạy khỏi sân đang rất yên tĩnh, hòa vào dòng xe cộ bên ngoài. Mặc dù trời đã khuya, nhưng ngoài đường vẫn còn rất nhiều xe, chỉ là do đường rất lớn nên không có chuyện kẹt xe.

Chiếc Ferrari từ từ tăng tốc, tiếng động cơ gầm rũ rất có lực, đây mới là giá trị chân chính của chiếc xe chứ không phải nó chỉ có vẻ ngoài lộng lẫy để làm kiệu xa.

"Chúng ta đi đâu?" Trương Dương rất nhanh cảm giác được có gì đó không đúng, mặc dù hắn không quen thuộc đường ở Bắc Kinh, nhưng có khả năng nhận biết phương hướng vô cùng tốt. Bởi vì, nơi này tựa hồ không phải hướng đi về khách sạn, hơn nữa chiếc xe việt dã vốn chạy đằng sau cũng đã không còn thấy đâu.

"Thump thump..."

Vương Yến không lên tiếng, liền mở nhạc, vặn volume, âm thanh cao tần đánh không ngừng tạo nên chấn động cho người nghe, Trương Dương cảm thấy từng tế bào trong cơ thể rung lên theo từng tiếng nhạc.

80 km/h!

100 km/h.

150 km/h.

200 km/h.

Tốc độ vẫn đang được đề cao, xe cộ ngày càng thưa thớt, Trương Dương cũng không biết đây là đường nào, tựa hồ rất hoang vu. Bất quá, lúc này hắn không muốn nghĩ tới vấn đề khác, cả thân người của hắn cũng đã bị ép về đằng sau, do chiếc Ferrari tăng tốc nên sinh ra quán tính rất mạnh.

Trương Dương không để an toàn lên hàng đầu, âm thanh động cơ chiếc Ferrari gầm rú to đến nỗi ngồi trong xe vẫn còn nghe thấy.

"Anh sợ sao?" Vương Yến đột nhiên tắt loa, nhạt giọng hỏi.

"Tại sao?" Trương Dương cảm giác thấy Vương Yến tựa hồ rất mất hứng.

"Anh chẳng lẽ không có gì để nói cùng tôi?" Vương Yến khẽ cắn môi, một lần nữa bắt đầu tăng tốc. Trương Dương nhìn rất rõ, đồng hồ đã chỉ tới gần 300 km/h, mà trong lúc vừa rồi có lẽ cũng đã chạy tới hơn trăm km lộ trình, hiển nhiên đã ra khỏi nội thành Bắc Kinh.

"Tôi..."

Bên trong xe trở nên trầm mặc, Trương Dương có rất nhiều lời muốn nói nhưng hắn lại không biết bắt đầu từ đâu.

Nói cái gì đây?

"Thực sự không có lời gì muốn nói?" Vương Yến đột nhiên phanh xe lại.

"Kít..." Một tràng âm thanh ma sát vang lên, chiếc xe từ tốc độ 300 km/h để trở về trạng thái tĩnh nên dưới một quán tính lớn như vậy đã bị trôi đi một đoạn, mùi cao su cháy khét lẹt từ lốp xe bốc lên.

"Cô điên rồi. Xuống xe!" Trương Dương cởi dây an toàn nhảy xuống xe, nhanh chóng mở cửa xe chỗ Vương Yến.

"Không xuống!" Vương Yến giận dỗi, môi cong lên.

"Xuống xe!" Trương Dương lạnh lùng nói.

"Anh..." Vương Yến nhìn thấy bộ dạng dữ tợn của Trương Dương thì sợ hãi co người lại.

"Xuống xe!"

"Xuống thì xuống, làm gì mà dữ vậy?" Hai mắt của Vương Yến lệ đã lưng tròng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.