Đồ Thần Chi Lộ

Chương 309: Lập mưu tính kế




Lúc này, lão đầu đã chạy đến chỗ Trương Dương để tiền, mở ra rồi dùng hai tay liều mạng vơ vét, ôm một ôm lớn vào ngực, chạy ra bỏ vào ngăn kéo, rồi hài lòng nằm trên giường, khiến cho Lưu Bưu mặc dù gấp gấp chạy vòng quanh lão đầu, nhưng chứng kiến dáng người gầy gò trơ xương của lão, hắn lại không nỡ 'ra tay', đành trơ mắt ếch nhòm lão đầu ôm tiền bỏ vào ngăn kéo.

"Ngươi làm sao vậy? Nhìn ngươi mặt đỏ tía tai, kích động thế để làm gì? Các ngươi bây giờ là tỉ phú cả rồi, mất có vài đồng bạc lẻ mà mặt mũi ỉu xìu như cha chết thế kia à, phải có phong độ của một tỉ phú, hiểu không? Phong độ..."

"Vài đồng bạc lẻ..." Lưu Bưu cảm thấy tức ngực muốn hộc máu ra. Vừa rồi ít nhất phải đến cả trăm ngàn đô la Mỹ, qua miệng lão đầu thành vài đồng 'bạc lẻ'. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lúc này đây, Lưu Bưu xem như đã gặp đối thủ, cùng lão đầu này đọ 'thiết kê công', hắn quả thật còn rất non và xanh, không phải đối thủ! Vậy là hắn đành phải ngậm ngùi ngồi trên ghế, buồn bực muốn chết, nhưng lão đầu thì lại rất thoải mái.

Rất nhanh, tất cả mọi chuyện đều theo lời lão đầu an bài mà làm thỏa đáng. Thợ cắt tóc cũng tới nhà, chỉ sau chưa đầy ba giờ, lão đầu đã biến thành một phú hào đầy uy quyền, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí khái phong độ làm người khác không dám ghé mắt. Ngay cả Lưu Bưu thấy thế cũng trợn mắt há hốc mồm, sự biến hóa này quá lớn. Hồi nãy rõ ràng là một lão đầu 'giẻ rách', bây giờ mặc âu phục 'hàng hiệu', đi đôi giày da bóng loáng, chiếc đồng hồ vàng sáng lóa trên tay, hoàn toàn biến thành người khác.

"Thế nào?"

Lão đầu vô cùng nho nhã chỉnh lại chiếc cà vạt, cầm trên tay một điếu xì gà, châm lửa cười nói.

Không thể không nói, hành động diễn xuất của lão đầu quả là hạng nhất. Lão đầu giờ nhìn như một ông chủ lớn, còn Lưu Bưu và Trương Dương trở thành vệ sỹ cho lão. Thân thể khô gầy của lão đầu phối hợp với quần áo hoa lệ và một chút 'đạo cụ', không ngờ bộc lộ ra một uy thế bức người!

"Lão đầu quả là số một!" Lưu Bưu giơ ngón tay cái lên, hắn quả thực rất bội phục lão.

"Tiền này đáng giá không?" Lão đầu thản nhiên cười, lôi ra một tờ đô la dùng bật lửa đốt, rồi dùng tờ tiền cháy để châm xì gà, thái độ rất bình tĩnh thong dong.

"Đáng giá, đáng giá. Chỉ là chúng ta dù có tiền cũng không nên đem đốt như vậy chứ..." Lưu Bưu nhìn tờ một trăm đô la bị đốt, trong lòng đau đớn. Đây chính là một tháng sinh hoạt phí của hắn hồi ở trường học!

"Ha ha ha, tiền này không là gì, không thể quan trọng bằng sinh mạng được. Nếu như đạt đến một só lượng tiền nhất định, nó sẽ không còn đáng giá nữa, như tờ giấy vứt đi, hiểu không? Ngay cả so với giấy vệ sinh còn kém hơn!" Trong giọng nói lão đầu tràn đầy sự cơ trí.

Trương Dương và Lưu Bưu không khỏi lâm vào sự trầm tư. Lý luận kiểu này trẻ con ba tuổi cũng biết, chẳng qua trên thế giới này thật sự có nổi mấy người xem tiền như rác đây?

Hiển nhiên, rất ít!

"Không phải suy nghĩ nữa. Thực ra, kiếm tiền là vì cái gì? Không phải vì tìm kiếm sự vui vẻ sao? Có người kiếm tiền vì danh, có người kiếm tiền vì cuộc sống, có người kiếm tiền vì nhàn rỗi không có việc làm... Bất kể loại hình kiếm tiền nào mục đích đều là sử dụng giá trị đồng tiền một cách lớn nhất. Mà giá trị duy nhất của đồng tiền chính là để sử dụng. Vì vậy, chúng ta có tiền không phải là để đem cất đi, mà là để tiêu, tiêu tiền đúng nghĩa! Đợi lát nữa ta sẽ dẫn các ngươi đi mua sắm tha hồ, cho các ngươi hưởng thụ cái gì gọi là 'Thượng Đế đích thực'!"

"Muốn tha hồ mua sắm nữa sao?" Lưu Bưu tròn mắt nhìn đống quần áo giày dép chất đống như núi trong phòng, hỏi.

"Ta thì không cần, chính là các ngươi đó. ngươi nhìn xem bộ dáng mình, như vậy mà là một tỉ phú sao?" Lão đầu kéo kéo quần áo của Lưu Bưu, vẻ mặt 'đau lòng' nói.

"..." Lưu Bưu không nói gì, ở cùng với lão đầu một chỗ, hắn tự dưng có cảm giác mình trở nên nhỏ bé, đáng xấu hố...

"Cốc cốc cốc... cốc cốc cốc!."

Trong lúc mọi người đang bàn bạc huyên náo, có tiếng gõ cửa vang lên theo một quy luật. Lão đầu đang đắc ý bên trong đột nhiên trở nên khẩn trương, lại giống như một cậu bé mới bắt đầu yêu đương vậy.

"Ta hiện giờ trông thế nào? Bề ngoài trông thế nào?" Lão đầu nắm lấy bả vai Lưu Bưu, vội vàng hỏi.

"Không tệ, không tệ..."

"Trương Dương, ngươi thấy sao?" Lão đầu lại chạy đến trước mặt Trương Dương hỏi, hắn dường như không tin tưởng Lưu Bưu lắm.

"Không tệ chút nào. Chẳng qua là hơi gầy một tí thôi, tinh thần tốt lắm!" Trương Dương gật đầu. Đúng vậy, lão đầu mặc dù bệnh nặng mới khỏi, nhưng sau khi tắm rửa, mặc bộ âu phục mới tinh, đầu tóc bù xù cũng được cắt tinh tươm, làm cho người ta có cảm giác tinh thần khoan khoái. Chẳng qua ánh mắt vẫn có một tia uể oải, dù sao cũng là bị nhốt hơn một tháng.

"Ừm, vậy thì tốt rồi!"

Lão đầu vẻ mặt nghiêm túc đứng thẳng lưng, nhẹ nhàng chỉnh lại cà vạt rồi từ từ đi đến cánh cửa, động tác bình tĩnh và tiêu sái mở cửa phòng ra. Ngoài cửa, lão bà mặc một một bộ vét nữ màu đen bó sát, thoạt nhìn rất... chính quy, anh tư hào sảng, làm cho người ta sáng cả mắt lên. Bộ âu phục vàng của lão đầu và bộ vét đen của lão bà dường như là 'một đôi' trời sinh.

Bầu không khí cũng không thoải mái mà có chút nghiêm trọng. Mái tóc lão bà chải chuốt rất chỉnh tề, bà đứng ở cửa, hai mắt nhìn lão đầu, trong mất tràn ngập nhu tình.

Hai người cứ lẳng lặng đứng đó, dường như thời gian đang ngừng lại.

Cuối cùng, lão bà cũng cử động trước.

"Tôi biết ông sẽ không bỏ tôi lại!" Lão bà vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt khô gầy của lão đầu, ngón tay thon dài đã có chút nhăn nheo chậm rãi vuốt ve.

"Mời vào!" Lão đầu mỉm cười, dắt tay lão bà, làm một động tác vô cùng cao quý, giống như một quý tộc mời một tiểu thư ra khiêu vũ vậy. Mọi người đều rung động, nếu như nói đến tình yêu, có ai có được tình yêu chung thủy như lão bà và lão đầu đây?

Có, nhưng mà rất ít!

Khó trách lão đầu mặc dù người còn yếu nhược cũng vẫn muốn kiếm trang phục tử tế một chút, lão không muốn lão bà thấy bộ dáng khổ sở của chính mình, lão không muốn lão bà vì mình mà phải lo lắng. Đây cũng chính là một loại tình yêu vĩ đại...

"Lão đầu, ông đừng có vậy được không, bọn ta vẫn còn là đứa trẻ đấy..." Lưu Bưu lau hai mắt đã đỏ hồng lên. Hắn nhìn hai người tình thâm như vậy, khiến cho tâm tình của hắn xao động mạnh, hắn chỉ muốn gặp Tiểu Thanh muội muội của mình.

"Khụ khụ... Đúng đúng, các ngươi vẫn còn là trẻ con, trẻ vị thành niên nữa. Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một ngày, buông tất cả công việc khác ra, đi thăm thú thủ đô của Somali. Mà trước đó, ta cần phải sửa sang cho các ngươi một chút đã".

"Ừm, còn chỗ tiền này?" Trương Dương hiện tại đối với chỗ tiền mặt này cũng có chút căm tức.

"Ha ha, không cần lo lắng. Ta sẽ nghĩ biện pháp đối phó. Chúng ta không thể mỗi ngày đều khiêng nhiều tiền mặt như vậy đi được" Lão đầu cười lớn nói.

Trương Dương thở nhẹ một hơi. Xử lý được phiền toái lớn này thì hắn cũng cảm thấy cả người thoải mái. Hẳn tin tưởng lão đầu, lão đầu dù sao cũng là một sát thủ vĩ đại. Mặc dù chỉ là một sát thủ hạng ba, nhưng đã là một sát thủ, khẳng định sẽ có một số biện pháp đặc thù, để xử lý đống tiền mặt này hẳn không phải là vấn đề lớn.

"Đúng rồi, giờ các ngươi đã phát tài, sắp tới định làm gì?" Lão đầu hỏi.

"Lão đầu, lão nghĩ giúp ta đi" Nói đến việc chính, biểu tình của Trương Dương nghiêm túc hẳn lên.

"Ừm!" lão đầu dường như bị cảm xúc của Trương Dương ảnh hưởng, cũng nghiêm túc nói.

"Chúng ta muốn thành lập một tổ chức sát thủ, một tổ chức có thể so sánh với 'Thần thoại thời đại'. Hơn nữa ta muốn ở Somali lập ra một trụ sở huấn luyện sát thủ. Địa điểm cũng xem xét tốt rồi, người lúc đầu nói chuyện với lão cũng đã đi theo bọn ta, cho nên bây giờ, việc cần nhất chính là sự trợ giúp của lão. Bởi vì, lão hiểu được cách huấn luyện một sát thủ thế nào, cũng biết cách tìm kiếm nhiệm vụ. Quan trọng nữa là, lão còn biết rất nhiều con đường như rửa tiền, buôn lậu súng ống đạn dược..."

"Tổ chức sát thủ!" Lão đầu hai mắt sáng lên, đưa mắt nhìn lão bà. Đây là giấc mộng của bọn họ, cho đến giờ, tiến vào tổ chức sát thủ 'Thần thoại thời đại' cũng vẫn là giấc mộng của bọn họ. Nếu như có thể thành lập nên một tổ chức có thể sánh với 'Thần thoại Thời đại', vậy chính là thành tựu lớn nhất cuộc đời này của bọn họ...

"Đúng, tổ chức sát thủ!" Trương Dương gật gật đầu.

"Chẳng qua, số tiền này mặc dù rất lớn, thừa để thành lập một tổ chức sát thủ hạng ba, nhưng nếu chỉ dựa vào chỗ tài chính đó mà muốn lập một tổ chức so với 'Thần thoại thời đại' thì không có khả năng. Ngươi biết không, để thuê sát thủ nổi danh trong 'Thần thoại thời đại' chấp hành nhiệm vụ, ít nhất là phải hơn mười triệu. Chỗ tiền này của ngươi, chỉ đủ thuê vài lần." Lão đầu hai mắt vốn đang tỏa sáng bỗng tối sầm lại, cười khổ nói.

"Ha ha, tiền không phải vấn đề. Gulf of Aden này có lượng tài phú vô cùng lớn!'' Trương Dương cười nói.

"Ý ngươi là...?" Lão đầu hai mắt lại sáng lên.

"Ở Somali, nổi tiếng nhất là...?" Trương Dương nói một nửa rồi dừng lại.

"Hải tặc!" Lão đầu đột nhiên đứng lên, vẻ mặt kích động nói: "Ý ngươi là, chúng ta khống chế tất cả hải tặc ở Somali?"

"Chưa tính đến việc khống chế. Các phe phái hải tặc ở Somali rất hỗn loạn, chúng ta phải nắm quyền lên tiếng nói!" Giọng nói của Trương Dương tràn ngập sự tin tưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.