Đồ Thần Chi Lộ

Chương 320: Núi Phú Sĩ, là Na Na sao?




Trương Dương bất tri bất giác không biết rằng nhãn lực của mình đã được đề cao hơn rất nhiều, nếu như trước kia thì tuyệt đối không có khả năng tính toán ra được tốc độ xuất trảo 1.500 lần trong một giây.

Tốc độ cường đại sinh ra lực lượng bộc phát cường đại!

Gã đầu trọc này tuy bị tàn ảnh trảo mang dày đặc của Ngân Mị đánh cho thối lui về đằng sau, đợt giao chiến vừa rồi phát ra hoa lửa huyễn lệ bay tứ tán giống như pháo hoa vậy.

Lực lượng của Ngân Mị quá cường hãn, lấy võ công của gã đầu trọc kia cường ngạnh chống lại mà cũng không thể khống chế được, thân thể bị bức lui về đằng sau, lấy lùi để thủ hóa giải lực công kích của Ngân Mị.

Không ổn!

Trong lòng Trương Dương bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm, trừ trong tiềm thức của mình bởi vì có quan hệ với Ngân Mị nên Trương Dương rất quan tâm đến đầu Ngân Mị kia, mà sự nguy hiểm này phát ra từ gã đầu trọc.

Ngay trong lúc chỉ mành treo chuông thì bất ngờ trái tim Trương Dương giật mạnh, dường như có một ánh mắt xuyên thấu qua vô hạn tinh không nhìn thẳng vào người hắn, áp lực cực lớn buộc chặt từng tế bào trên cơ thể Trương Dương.

"Oành!"

Trương Dương cảm thấy thân thể của mình muốn nổ tung ra, trên máy bay phát những âm thanh "rắc rắc" rất nhỏ. Thanh âm này giống như tiếng gãy của chân ghế bằng kim loại đang ngồi, tư cảm bị chặt đứt nên cảnh tượng trước mặt cũng biến mất. Trương Dương cảm thấy khí huyết đảo lộn, sắc mặt cũng trở lên trắng bệch. Hắn cảm thấy buồn nôn.

Tinh thần lực vô cùng cường đại!

Trương Dương cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống, bởi vì đúng lúc Ngân Mị gặp nguy hiểm thì trong tâm lý của Trương Dương sinh ra một chút dao động lập tức khiến trung niên tóc dài phát hiện. Chỉ là một cái liếc mắt nhẹ nhàng mà đã khiến Trương Dương cảm thấy tim mình như bị một cây trùy lớn đập mạnh vào.

Tinh thần lực của trung niên tóc dài này không phải người thường có thể đối kháng được, Trương Dương hoàn toàn tin tưởng ánh mắt hoàn toàn có thể giết người!

Sau khi đè nén được cảm giác kinh hoàng sợ hãi xuống, Trương Dương mới phát hiện toàn thân mình đã trở lên ướt đẫm.

Thật cẩn thận vận chuyển Tiên Đạo Mạn Mạn mấy vòng, tận lực khống chế trong phạm vi nhỏ nhất; Trương Dương đang từ từ khôi phục lại thể lực đã bị tiêu hao lúc nãy, hắn rất cần năng lượng để bổ sung thể lực.

Đến khi Trương Dương khôi phục thể lực thì máy bay cũng đã bắt đầu hạ cánh. Đây là phi trường để chuyển sang máy bay đi tới Nhật Bản.

Xuống máy bay đứng ở khu vực chờ chuyển chuyến bay, vẻ mặt Trương Dương trở lên mệt mỏi thậm chí tấm danh thiếp mà cô nàng phi châu xinh đẹp kia lúc bắt chuyện đưa cho hắn cũng không biết đã để nơi nào.

Suy nghĩ của Trương Dương từ khi tư cảm phát hiện ra trận chiến giữa các vì sao đó đến bây giờ vẫn vô cùng hỗn loạn.

Chiến trường trong không gian.

Chiến hạm lướt trong trời đêm.

Tóc dài bay múa.

Còn có tốc độ nhanh như chớp giật của Ngân Mị cũng để lại ấn tượng khó quên trong lòng.

Lên máy bay rồi lại xuống máy bay, sau đi đến Tokyo của Nhật thì Trương Dương tìm một khách sạn nghỉ tạm. Chỉ cần hắn nhắm mắt lại là lại hiện lên hình ảnh tinh cầu kia bị nổ tung thành những mảnh vụn những đợt sóng tỏa ra ép nát vô số chiến hạm thành bột phấn.

Sau khi nghỉ ngơi suốt một ngày một đêm không ăn uống gì, lúc này Trương Dương mới hoàn toàn khôi phục.

Đích xác, trận chiến mỹ lệ kia đã phá vỡ lối suy nghĩ cực hạn của Trương Dương, những cường giả đỉnh cao của loài người kia cũng khiến cho tâm hồn Trương Dương trở lên vô cùng rung động, đặc biệt là người trung niên tóc dài đã để lại ấn tượng sâu sắc với Trương Dương – người này có quyền thế ngất trời lại còn loại sát phạt khí tức khiến người ta phải run sợ thuần phục kia, chỉ cần một cái giơ tay cũng tạo ra áp lực khôn cùng, khí thế bễ nghễ thiên hạ.

Bây giờ đã là trung tuần tháng ba, mấy ngày nay Trương Dương dành thời gian để đi thưởng thức hoa anh đào cũng như làm quen với địa hình Tokyo. Tại rất nhiều công viên đều có thể được ngắm hoa anh đào nở.

Trương Dương lưu luyến với cảnh đẹp nơi này, rốt cuộc cũng đã thoát khỏi sự ám ảnh của trận chiến kia, tâm hồn cũng đã hòa vào nơi đây để hưởng thụ bầu không khí này.

Ước chừng một tuần sau khi Trương Dương đến Tokyo, từ vị trí địa lý cho tới kiến trúc nơi này kể cả từng ngã từ đường hắn đều có lý giải đại khái. Từ sau việc bị mất phương hướng khi ở Bắc Kinh thì Trương Dương bắt đầu coi trọng hoàn cảnh ở mỗi thành phố xa lạ.

Tại một thành phố xa lạ nếu không hiểu rõ hoàn cảnh của nó nếu xuất hiện vẫn đề nào đó thì quả thực là một đòn trí mạng.

Hôm nay là ngày cuối xuân, Trương Dương mặc một cái áo phông trắng, đeo ba lô trên lưng xuất hiện ở dưới chân núi Phú Sĩ. Sở dĩ hắn chọn nơi này vì đây chính là địa điểm Tướng quân quyết đấu.

Sau khi tới núi Phú Sĩ, Trương Dương không không khỏi có chút ghen tị đối với quốc gia này. Không thể không nói núi Phú Sĩ là nơi duy nhất trên thế giới có hoa anh đào tràn ngập đẹp mê lòng người; không khí ở nơi này khiến người ta ngây ngất tinh thần sảng khoái. Ở Nhật Bản này có rất nhiều thứ đáng để học tập, đặc biệt là về việc bảo vệ phong cảnh sinh thái, phần lớn các nơi vẫn đều duy trì được sinh thái nguyên thủy, khắp nơi đều có cây xanh không như ở nước nhà.

Nhiều nhất chính là hoa anh đào!

Hoa anh đào màu sắc mùi hương thật diễm lệ, lúc này muôn hoa đua nhau nở tất cả tạo thành một biển hoa thật lớn, đâu đâu cũng thấy sắc anh đào. Ngoài ra cũng có những cây tùng tô điểm tạo nên những nét chấm phá trong bức tranh hoa này.

Tại trong không gian giữa rừng cây thế này đã hình thành lên họa ý "Vạn lục tùng trung nhất điểm hồng".

Trương Dương cũng không có ý định đi dạo để ngắm cảnh đẹp nơi này mà cả người phóng nhanh như điện xuyên qua biển hoa không hề dừng lại dù chỉ một giây cuôn theo vô số cánh hoa.

Sự buồn bực trong lòng của Trương Dương đã vơi dần theo những bước chạy "thần tốc" của hắn, chỉ là hắn lại hối hận vì hôm nay mặc đồ trắng rồi bị vô số cánh hoa rơi lên người rồi để lại một ít phấn hồng trên quần áo.

Đi tới sườn tây của núi Phú Sĩ, nơi này là một cao nguyên, cỏ cao bằng đầu người, có từng đàn sơn dương kết lại với nhau. Phía sườn tây này nổi tiếng với thác nước trắng xóa cùng âm điệu du dương của thác nước.

Thác nước tung bọt trắng xóa đổ từ trên vách núi 26 mét xuống, chia thành khoảng mười con suối nhỏ trải dài hơn 130 mét, tiếng nước chảy giống như tiếng sấm gầm rung chuyển đất trời. Núi Phú Sĩ được gọi là một khu vườn thực vật thiên nhiên, các loại hoa đủ màu sắc nở rộ tô điểm thêm cho cảnh đẹp hùng vĩ nơi này.

Thời gian trôi qua rất nhanh, với tốc độ nhanh như điện của Trương Dương nhưng diện tích của núi Phú Sĩ quá lớn nên một ngày căn bản không thể xem hết. Trương Dương đang đứng bên hồ, ánh mặt trời vàng rực chiếu xuống mặt hồ tạo ra vô số điểm vàng óng ánh dưới mặt hồ, cả mặt hồ tựa như được dát lên một lớp vảy vàng rực.

Buổi sớm mùa xuân vẫn còn một chút gió lạnh vương vấn của cuối đông thôi lướt qua khuôn mặt Trương Dương khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.

Trương Dương quyết định tối hôm nay sẽ không trở về.

Nơi này chính là địa điểm Tướng quân và Đại Hà quyết đấu. Trương Dương không khỏi than thở rằng đây quả thực là một địa điểm quyết đấu lý tưởng, tầm nhìn rộng rãi, mặt hồ tĩnh lặng như một bức tranh thủy mặc, quan trong nhất có lẽ là không có đường đi đến nơi này. Nguồn tại http://Truyện FULL

Nương theo những sợi nắng buổi ban chiều, Trương Dương đi dọc ven hồ trải dài ánh mắt về phía rừng cây, quả thực không ngoa nếu nói đây là thế giới trong tranh. Trương Dương không tin rằng có một nơi nào tốt hơn xứng đáng hơn nơi này, mặt hồ hơn mười mẫu, thảm cỏ xanh ngắt trải dài miên man quả là một địa điểm tuyệt vời để hai tuyệt thế cường giả quyết đấu.

Đột nhiên!

Trương Dương bỗng dừng chân, tim hắn thót lên. Từ phía xa xa hắn nhìn thấy có một người phụ nữ mặc đồ đen bó sát người, cô ta ước chừng hơn ba mươi tuổi, làn tóc dài đang bay múa cùng gió xuân.

Người phụ nữ kia dường như là chỉ đi ngang qua nơi này, nàng vẫn bước đi…

Bất ngờ, trái tim Trương Dương thắt chặt lại vì hắn nhìn thấy một khuôn mặt vừa thân quen vừa xa lạ - hai cảm xúc cực độ mâu thuẫn đang lẫn lộn trong hắn.

Na Na!

Không, không phải Na Na bởi Na Na mới chỉ mười lăm tuổi. Hơn nữa, ánh mắt của người phụ nữ này cũng đang nhìn Trương Dương, dường như nàng không hề biết hắn.

Không phải Na Na, nhưng nàng ta cùng Na Na như được đúc ra từ một khuôn. Cả hai đều lạnh như băng sương nhưng Na Na có nhiều hơn một tia thuần khiết tràn đầy sức sống; còn người phụ nữ này thì như một hóa thạch thời thiên cổ, khuôn mặt tràn đầy hàn khí khiến người ta lạnh buốt tận tim gan.

Trương Dương ngây ngốc nhìn người phụ nữ có khuôn mặt giống Na Na như tạc đang đi qua người mình.

"Na Na" Trương Dương không ghìm được khẽ hô lên một tiếng.

Người phụ nữ kia từ từ quay đầu lại, ánh mắt nàng như ánh chớp liếc nhìn Trương Dương khiến cả người hắn liên tục lùi về phía sau vài bước mới ổn định được thân hình.

Sát khí quá nặng!

Trái tim trương Dương run lên, cỗ sát khí này còn lớn hơn cả Tướng quân dường như càng thêm bén nhọn. Không hề nghi ngờ có thể khẳng định rằng người phụ nữ này cùng Na Na rất giống nhau, cả hai đều có sát tâm quá nặng.

"Ngươi biết Na Na sao?" Khí huyết trên người Trương Dương chuyển động nhanh hơn, hắn cố gắng áp chế tâm tình của mình xuống bắt đầu vận chuyển thần công Tiên Đạo Mạn Mạn bảo vệ từng tế bào trên người đề phòng bị sát khí của người này gây thương tích.

"Ngươi biết Na Na?" Sát khí trên mặt người phụ nữ kia chậm rãi biến mất, chỉ là khuôn mặt vẫn lạnh như băng.

"Có biết!"

"Các ngươi có ước hẹn?" Phụ nữ kia suy tư một chút rồi nói.

"Ước hẹn? Ước hẹn gì?" Trương Dương không khỏi sửng sốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.