Đồ Thần Chi Lộ

Chương 321: Nụ cười khuynh quốc khuynh thành




"Xin hỏi tôi nên xưng hô thế nào với bà?" Trương Dương nhìn thấy dường như người phụ nữ này còn có điều gì muốn nói nhưng lại thôi.

"Gọi là là Na Di, ha ha được rồi, ta đi" Người phụ nữ đột nhiên nhoẻn miệng cười làm tan biến đi khí chất lạnh như băng kia, khiến người ta thấy được cảm giác hiền lành. Sau khi nàng ta khuất bóng trong rừng cây Trương Dương mới như bừng tỉnh.

Không sai, hắn cảm giác được một nét hiền lành trong người phụ nữ này – thứ mà hắn không thể tìm thấy ở Na Na.

Trương Dương hít sâu một hơi, hắn có thể khẳng định người phụ nữ kia chính là mẹ của Na Na. Khó trách Na Na cũng có khí chất lãnh nhược băng sương không giống người khác kia, đây hoàn toàn là do có một người mẹ lãnh khốc sát khí lăng lệ.

Quả là rồng sinh rồng phụng sinh phụng, Chuột mẹ sinh con ra cũng biết đào động. Trương Dương không khỏi cảm thán.

Điều chỉnh lại tâm tình, Trương Dương lại bắt đầu rảo bước trên bãi cỏ ven hồ hưởng thụ từng cơn gió nhẹ mang theo hơi thở của thực vật bên cánh rừng rậm thoảng tới.

Ánh nắng vàng rực rỡ đã nhạt dần, từng áng mây hồng rực xuất hiện phía chân trời tựa như một đám lửa đang cháy.

Trên mặt hồ không biết từ khi nào cũng bắt đầu xuất hiện sóng gợn lăn tăn, vô số những con chim mà Trương Dương không biết tên lướt nhanh qua trên mặt hồ rồi lại biến mất về phía chân trời mờ mịt hoặc bay vào trong rừng rậm…

Trương Dương lúc này đang rất tiếc nuối vì không mua một cái máy ảnh số, nếu như có thể ghi lại hình ảnh chân trời như bốc lửa kia, còn có từng mảng xanh biếc của rừng rậm thì cũng không uổng chuyến đi lần này.

"Rắc rắc!"

"Rắc rắc!" Trương Dương từ trong cảnh bừng tỉnh lại.

Có người!

Trương Dương chậm rãi bước đi, mặt hồ phía trước có hình vòng cung, từng gốc cây cao lớn của cánh rừng nơi này ven theo bờ hồ sinh trưởng, chúng che bớt tầm mắt của Trương Dương.

Trước tiên là một bãi cỏ thật lớn, tiếp theo là một bóng lưng thật xinh đẹp thướt tha xuất hiện trong tầm mắt Trương Dương.

Một thiếu nữ đang đứng đó, mái tóc dài của nàng như một thác nước đen óng đổ xuống tấm lưng ong của nàng. Nàng quay lưng về phía Trương Dương, nàng mặc một chiếc váy dài màu phấn hồng để lộ cặp chân dài trắng muốt đang dẫm trên mặt cỏ. Một chiếc ba lô màu đen đang được để ngay dưới chân nàng, bên cạnh có một chiếc lều nhỏ để nghỉ ngơi.

Bóng lưng thiếu nữ sao mà cô tịch, tản mát ra khí tức vừa cao quý nhưng cũng rất đỗi lạnh lùng.

Trương Dương rất quen thuộc với cảm giác này, là Na Na?

Nhưng… Trương Dương cũng không dám khẳng định, bởi vì trong ấn tượng của hắn thì Na Na sẽ không bao giờ mặc những quần áo có màu phấn hồng, lại càng không bao giờ để chân trần thế kia. Thần kinh của hắn trường kỳ bị hình bóng của Na Na buộc chặt nên hắn không dám tưởng tượng ra sự thay đổi này.

Là ai?

Là ai lại có khí chất giống Na Na đến vậy?

Tâm lý của Trương Dương vô cùng tò mò. Hô hấp của hắn cũng chậm dần, hắn bước tới, khắn khao khát muốn được nhìn mặt người con gái này…

"Ai?"

Ngay lúc khoảng cách giữa Trương Dương và thiếu nữ chỉ còn không tới mười mét thì nàng bất ngờ xoay người lại quát lớn, sát khí điên cuồng tràn ngập trong không trung. Hai người vừa nhìn thấy mặt nhau thì nhất thời cô gái ngây ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trương Dương.

Là Na Na!

Đây đúng là Na Na!

Hai người nhìn nhau rồi cùng lâm vào trầm mặc, hai người không ngờ lại ở nơi hoang sơn này hội ngộ. Rốt cuộc Trương Dương cũng hiểu hai từ "ước hẹn" của người phụ nữ kia, hiển nhiên bà ta hiểu nhầm hai người ước hẹn nhau tại nơi này.

"Vẫn khỏe chứ?"

"Không tệ!"

Trương Dương hờ hững hỏi, Na Na cũng hờ hững trả lời. Trên thực tế Trương Dương có chút xấu hổ, dù sao hắn cũng đã từng nói là không muốn nhìn thấy Na Na nữa vậy mà mới qua một quãng thời gian ngắn ngủi thì lại đã gặp mặt nàng.

Trước khác, nay khác.

Hai người lại lâm vào trầm mặc…

"Phong cảnh nơi đây thật đẹp!" Trương Dương đột nhiên phát hiện hắn không thể tìm được một đề tài nào để hai người nói chuyện.

"Quả thực rất đẹp!"

Na Na chậm rãi đi tới trước cửa lều, nàng từ từ ngồi xuống, hai mắt nhìn mặt trời đỏ rực khi về chiều. Vẻ mặt nàng rất thản nhiên, mặc dù không có vẻ lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm nhưng cũng rất lạnh nhạt khiến người ta không thể biết tâm tư của nàng.

"Anh khi nào thì xuống núi? Trời đã tối rồi, hôm nay tôi sẽ ở lại dưới núi".

"Tôi cũng vậy".

Nhìn thấy bóng hình xinh đẹp này, trái tim Trương Dương đập lên liên hồi; sức hấp dẫn của Na Na hơn hẳn những phụ nữ khác. Mỗi lần đối mặt với Na Na Trương Dương đều không thể khống chế được ý nghĩ, dụng vọng đang nổi lên trong người.

"Tôi… tôi cảm rất rất lạ…" Trương Dương hít thật sâu một hơi, một cỗ hương thơm thoang thoảng bay vào trong mũi hắn, hắn cũng không biết đây là mùi thơm của hoa hay là mùi hương thiếu nữ.

"Có gì kỳ quái sao?" Nàng quay đầu lại thản nhiên liếc mắt nhìn Trương Dương, lại thấy mắt hắn đang dán sát vào chân mình nên nàng nhẹ nhàng dấu hai chân vào trong váy. Nàng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Trương Dương.

"Tại sao… cô lại đột nhiên mặc váy?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Trương Dương cảm thấy hối hận, đáng tiếc là muốn thu lại lời nói cũng không còn được nữa rồi. Nhưng, ngoài ý muốn của Trương Dương, Na Na lại không hề tức giận mà trên mặt nàng lại có chút ngượng ngùng – vẻ mặt hắn chưa từng nhìn thấy, một mảng phấn hồng ửng lên trên khuôn mặt trắng minh của nàng. Đương nhiên nàng cũng không trả lời câu hỏi của Trương Dương.

Trương Dương rất khó chịu, không rõ tại sao hai người mới nói được vài câu lại đã lâm vào trầm mặc.

"Đúng rồi, vừa rồi tôi đã gặp mẹ cô – Na Di".

"Ồ".

"Xin lỗi cô về việc lần trước" Trương Dương cảm thấy chính mình ăn nói cũng không được trôi chảy, chẳng lẽ giống như người ta nói khi người con trai gặp được người con gái mình thích thì sẽ trở lên rất khẩn trương?

"Xin lỗi cái gì?" Na Na lấy tay khẽ vuốt nhẹ thảm cỏ xanh biếc dưới đất, không hề nhìn lên Trương Dương.

"Việc lần trước là tại tôi hiểu nhầm".

"Không cần nhắc lại nữa, trên thế giới này thế nào là đúng thế nào là sai? Việc đó tùy thuộc vào góc nhìn và quan điểm của từng người mà thôi" Nàng khẽ thở dài một tiếng. Nguồn tại http://Truyện FULL

"Ừm, đây là thứ mà cô đang tìm phải không?" Trương Dương lấy ra một chiếc bình nhỏ màu xanh biếc rồi nói.

"Ừm! Tại sao nó lại nằm trong tay anh?"

Điều khiến Trương Dương kinh ngạc hơn nữa là dường như Na Na lại không cần đến bản sao "giao long Trung Quốc" trân quý này mà chỉ khẽ liếc một cái rồi lại nhìn về phía mặt hồ phẳng lặng.

"Tôi tìm được từ trên người một gã buôn lậu ở một chiếc tàu chở dầu, thứ này rất quan trọng sao" Trương Dương cầm cái bình nhỏ trên tay mà không biết nên xử lý ra sao.

"Khi vẫn còn nằm trong tay bọn họ thì rất quan trọng, nhưng khi đã nằm trong tay anh thì không còn quan trọng".

"Tại sao?" Trương Dương không khỏi nghi hoặc. Có đôi lúc chính Trương Dương cũng không rõ tại sao mỗi lần gặp Na Na thì đầu óc hắn lại trở lên đình trệ, mọi thứ tính toán tâm lý hắn am hiểu cũng trở lên vô dụng.

"Bởi vì quan trọng là bọn họ chứ không phải cái bình này. Trên thực tế chiếc bình này chỉ là miếng mồi câu, nên hiện giờ nó nằm trong tay anh thì nó đã mất đi tác dụng của nó!"

"Cô đang truy tìm Viện nghiên cứu mật mã sinh mệnh YN?"

"Anh cũng biết?" Na na không khỏi sửng sốt. Một làn gió nhẹ thổi qua suối tóc của nàng, ánh mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng màn đêm buông xuống, rừng cây bắt đầu hiện ra sự âm u đáng sợ của nó. Chiếc váy màu phấn hồng của Na Na càng thêm nổi bật trong một màu xanh âm u của cây rừng khiến trái tim mê man của Trương Dương đập loạn lên.

"Anh cách xa tôi một chút được chứ?" Nàng thấy Trương Dương hồi lâu không trả lời thì quay đầu lại bắt gặp ánh mắt mê mẩn của Trương Dương thì khẽ thở dài một tiếng nói.

"Tại sao?"

"Anh rời đi là biết"

"Ồ…"

Trương Dương cố gắng giữ ổn định tâm hồn đang mê man của mình mà chậm rãi đi sang bên cạnh vài bước. Điều khiến hắn cảm thấy quỷ dị hơn chính là khi khoảng cách giữa hắn và Na Na càng xa thì trong đầu hắn lại càng cảm thấy sự hấp dẫn đến mê người từ thân thể nàng khiến hắn lại muốn đến thật gần nàng.

"Được rồi!"

Khi khoảng cách giữa hai người đã lên tới ba mươi mét thì Na Na nhẹ nhàng lên tiếng, lời nói cũng đánh thức Trương Dương khỏi lực hấp dẫn kia.

"Tại sao lại như vậy?" Trương Dương khiếp sợ nhìn khuôn mặt lãnh diễm của nàng.

"Tôi không muốn nói" Nàng lắc đầu.

"Võ công của cô có thể ảnh hướng tới tinh thần lực của người khác?" Trương Dương đột nhiên nghĩ đến ánh mắt có thể nhiếp hồn đoạt phách của trung niên tóc dài, chẳng lẽ Na Na cũng học loại công phu này?

"Anh quả thực rất thông minh".

Nàng khẽ ngẩng đầu nhẹ nhàng cười, nụ cười như nắng mai của nàng cũng khiến cho cả cánh rừng chỗ này bừng sáng, không khí lạnh lẽo cũng vì thế mà trở lên ấm áp – đây quả thực là nụ cười khuynh nước khuynh thành khiến sóng gió có thể vì nó mà nổi lên. Trương Dương phảng phất như rơi vào trong một vùng lốc xoáy không thể tự kiềm chế…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.