Đồ Thần Chi Lộ

Chương 323: Đại Hà




Na Na ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trương Dương, Trương Dương có thể thấy sự quyết tuyệt trong ánh mắt đó.

Trong chớp mắt, trong đầu của Trương Dương hiện lên mấy cô gái, đột nhiên trong lúc đó, hắn phát hiện, nếu thực phải lựa chọn trong số đó, hắn đã lâm vào tình thế gian nan.

"Anh mệt rồi, để anh nghỉ ngơi một lát".

Nhìn thấy sự do dự trong nháy mắt của Trương Dương, Na Na trong ánh mắt lộ ra sự thất vọng, rời khỏi bả vai của Trương Dương, thân thể chậm rãi nằm xuống, co rút thân thể lại, quay lưng về phía Trương Dương mà ngủ, giữa bọn họ có một khoảng cách rất nhỏ.

Chỉ cần hắn không thể lựa chọn, thì khoảng cách này Trương Dương vĩnh viễn không thể vượt qua.

Cảm tình như một con ruồi xua mãi không đi, mà nhận thức về sự khác biệt cũng không ngừng gia tăng…

Hiển nhiên, tình trạng này cũng không thể tiếp tục kéo dài!

Nhìn thấy thân thể Na Na co rút lại, Trương Dương nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi đứng lên, đem áo khoác lên trên người Na Na, lại lấy từ trong bao đồ ra một cái áo lông mỏng trùm lên đôi chân lộ ra của Na Na.

"Nghỉ ngơi đi, anh đi quan sát chung quanh một lát".

Na Na gật nhẹ đầu, thân thể cũng không có chuyển động, sự lồi lõm của thân thể phảng phất như vu sơn thần phong, thần thánh mà tràn ngập sự hấp dẫn.

Trương Dương hít một hơi thật sâu, cảm nhận được mùi thơm trong không khí, hắn cần một nơi yên tĩnh để ngẫm nghĩ về tương lai của mình.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, trong lúc hai người nói chuyện, ánh trăng đã sáng mặt đất, tựa như bao phủ một tầng hào quang màu bạc, vốn là mặt hồ có chút gợn sóng cũng có vẻ dị thường bình tĩnh, có chút gió khẽ thổi qua làm cho lá cây nhẹ nhàng lay động.

Bước chậm trên thảm cỏ bên hồ, Trương Dương cảm giác được một loại áp lực.

Tựa hồ, thế giới này có rất nhiều sự cường đại tồn tại, bản thân mình thủy chung vẫn sống dưới bóng của họ, Trương Dương không biết là ai, nhưng hắn đích xác có loại cảm giác này.

Những người này không đâu là không có, nhưng Trương Dương lại không thể xác định được thân phận chân chính của họ, tựa hồ có ngàn vạn hóa thân vậy.

Hiển nhiên, những người này cũng biết "Tiên Đạo Mạn Mạn", hoặc có sức ảnh hưởng ngập trời.

Đột nhiên!

Trương Dương nghĩ đến người trung niên tóc dài trong không gian kia, mái tóc tung bay, khí thế bễ nghễ thiên hạ của hắn, còn có mấy trăm vạn chiến hạm.

Chẳng lẽ là hắn?

Vương Hào!

Trái tim của Trương Dương đập nhanh lên, hắn quên mất một chuyện phi thường quan trọng, đó chính là cái tên "Vương Hào" này, cái tên này, tựa hồ cũng đã thấy qua trên một tác phẩm thư pháp tại Quý tộc thành của Vương Yến, Vương Hào đó có phải là Vương Hào này không?

Nhưng Trương Dương cũng không nghĩ ra, nếu Vương Hào là Vương Hào ở trong không gian kia. Hắn làm sao mà tới được không gian khác, vì cái gì mà có thể thống soái mấy trăm vạn chiến hạm vũ trụ?

Hiển nhiên, điều này không phải một người địa cầu có thể làm được.

Còn một điểm cực kỳ quan trọng chính là, rất rõ ràng, Vương Hào là cha của Vương Yến, vậy chồng của Băng Di mà Na Na nói lại là ai?

Có thể ước thúc Mãi Mãi Đề, còn có Tiểu Thất. Trương Hãn kia lại là ai?

Trương Dương cảm giác suy nghĩ của bản thân càng ngày càng hỗn loạn.

Vô luận là ai, hiện tại bản thân sống một mình, hoặc là dưới bóng của những nhân vật phi thường cường đại kia, Trương Dương nhìn đám loạn thạch màu xám trắng ở xa xa, trên mặt hiện lên vẻ quyết liệt.

Không ai hy vọng vĩnh viễn sống dưới bóng của người khác. Ngay từ khi Trương Dương bắt đầu chạy trốn, hắn đã cảm giác được một cỗ lực lượng vô hình, hắn vẫn tìm cách thoát khỏi lực lượng đó.

Trương Dương có lối suy nghĩ vô cùng kín đáo, hắn thủy chung bất động thanh sắc rời khỏi thế lực này, khi rời khỏi Quý tộc thành cũng vì nguyên nhân này, rời đi khỏi thành phố ZHI, rời khỏi Đao Ca cũng vì nguyên nhân này, Đao Ca tuy không có những cái bóng nọ, nhưng khi hắn chinh phục Đao Ca, thì lại có lực lượng nọ đến hỗ trợ…

Lựa chọn Somali để kiến lập một căn cứ nhỏ, đây là kế hoạch đầu tiên của Trương Dương, để có sức ảnh hưởng tại nơi loạn lạc này, trừ phi có thể chân chính khống chế hải tặc Somali, Trương Dương tin tưởng rằng, trên thế giới này không ai có thể làm được, thế lực khống chế hải tặc Somali rất phức tạp, mỗi ngày đều có thế lực cũ biến mất, thế lực mới hưng khởi, không ai có thể hoàn toàn nắm giữ Somali.

Bản thân Trương Dương, cũng không có ản tưởng chinh phục hải tặc Somali, cũng chỉ hy vọng có chút tiếng nói mà thôi.

Bên ngoài là kiến lập thế lực, bên trong là tận lực làm cho công phu bản thân tăng mạnh, thần công "Tiên Đạo Mạn Mạn" tiến bộ thần tốc, Trương Dương cảm thấy bên trong thân thể mình có biến hóa rất lớn.

Chẳng qua, hiện tại làm Trương Dương không thể tưởng được chính là, hắn lại bị lôi kéo vào sự tranh đấu liên quốc gia, từ người biến đổi gen cho tới "Trung Quốc giao long", đều cho thấy bản thân đã bị cuốn vào cơn sóng ngập trời đó.

Đột nhiên.

Trong khi Trương Dương đang miên man suy nghĩ, chỗ loạn thạch xuất hiện bóng ba người, cả ba mặc trường bào trắng như tuyết, dưới ánh trăng có vẻ phiêu nhiên, giống như là đạp gió mà đi vậy.

Loáng thoáng thấy trên lưng ba người còn giắt trường đao.

Trương Dương đồng tử thu nhỏ lại, một cảm giác nguy hiểm tràn ngập trên từng lỗ chân lông trên thân thể, ngay cả Ngân Mị đang ngủ cũng vọt ra, bộ lông bạc cả người dựng lên, hai tròng mắt màu đỏ bắn ra hào quang hung mãnh, nhìn chằm chằm vào ba người đang đi từ loạn thạch xuống.

Ba người thấy Trương Dương, nhưng phảng phất xem như Trương Dương không tồn tại, vẫn chậm rãi vừa đi vừa nói chuyện với nhau.

Rốt cuộc, ba người đã đến chỗ Trương Dương đứng, lưng hướng về Trương Dương, mặt hướng về phía hồ, chỉ trỏ phong cảnh mà nói chuyện với nhau.

Đây là ba người Nhật Bản, bởi vì bọn họ mặc kimono.

Người ở giữa ước chừng trên dưới ba mươi, hai người đi theo hắn chừng mười tám mười chín tuổi, xem ra rất nhẹ nhàng khoan khoái, sau lưng ba người đều giắt một thanh võ sĩ đao, võ sĩ đao tựa hồ không có vỏ đao, dùng vải trắng quấn lại, điều này làm cho Trương Dương nhớ tới A Trạch, A Trạch hiện tại đã rất ít khi dùng vỏ đao.

Người trung niên chừng ba mươi tuổi hiển nhiên là cầm đầu, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập quyền uy tối cao vô thượng, vừa rồi khi liếc nhìn Trương Dương, ánh mắt kia lợi hại tựa như có thể nhìn thấu ngũ tạng lục phủ vậy.

"Nơi này, vào mười tám năm trước đã phát sinh một trận chiến kinh thiên động địa, vi sư từng chính mắt thấy lần chiến đấu này, mỗi lần nhớ tới lần chiến đấu đó, máu của vi sư phảng phất như muốn sôi lên, ta nghĩ, nhân loại trên thế giới cũng sẽ không xuất hiện loại chiến đấu kinh tâm động phách này. Đó là sự tồn tại vượt qua giới hạn của con người!" Người trung niên kia nói chuyện thanh âm trầm trầm, phảng phất như đắm chìm trong ký ức khôn cùng.

"Thế giới này còn có người mạnh hơn sư phụ?" Người trẻ tuổi bên cạnh tựa hồ không tin.

"Người mạnh hơn vi sư không nhiều lắm, nhưng người nọ tuyệt đối là một trong đó, có lẽ, ta vĩnh viễn không thể với tới cảnh giới của hắn!" Giọng điệu của người trung niên khi bắt đầu thì tràn ngập sự tự tin cường đại, nhưng khi nói đến người nọ, giọng điệu lại vô cùng hiu quạnh.

"Sư phụ, ta tin tưởng rằng, người là cường giả cực mạnh trong nhân loại!" Một người trẻ tuổi khác giọng điệu kiên định nói.

"Ha ha, ta? Không phải! Ta không thể làm cho mặt hồ kia trong khoảnh khắc kết băng!" Người trung niên chỉ tới mặt hồ, trên mặt có chút sợ hãi.

"Làm cho mặt hồ kia trong khoảnh khắc kết băng?"

Hai người trẻ tuổi miệng há hốc, vẻ mặt không thể tin được, ngay cả Trương Dương ở phía sau vẻ mặt cũng khiếp sợ mà nhìn mặt hồ rộng cả cây số vuông kia, điều này quả thực không thể tưởng tượng, vô luận như thế nào cũng không thể nghĩ đến lực lượng của con người mà có thể đem mặt hồ rộng cả cây số vuông này trong khoảnh khắc ngưng kết thành băng.

"Các ngươi xem ngọn núi kia, ừm, chính là loạn thạch chúng ta vừa rồi đi qua, đám loạn thạch đó cũng là do người nọ tạo nên…"

Hai người trẻ tuổi nhất thời cùng hít một ngụm khí lạnh, vừa rồi bọn họ từ loạn thạch đó đi tới, tự nhiên biết độ cứng rắn của đá ở đó, không thể tưởng được, người nọ lại lợi hại đến mức đó.

"Thấy rừng cây kia không?" Người trung niên chỉ tay về rừng cây thấp bé.

"Ừm ừm…"

"Rừng cây nọ, vốn cũng cao lớn như cây cối ở nơi khác, nhưng sau trận chiến đó đã bị hủy diệt sạch, cây cối hiện nay là mới mọc lại đó".

Lần này, Trương Dương cũng phải hít vào một hơi khí lạnh, hắn đối với loạn thạch kia cũng không có khái niệm cụ thể gì, nhưng rừng cây kia lại có thể so sánh, ngoại trừ rừng cây thấp bé nhọ, thì chung quanh đều là những thân đại thụ chọc trời mấy người ôm không hết, ngay cả chặt một cây cũng đã không dễ dàng, đằng này là hủy diệt cả một cách rừng rộng hơn mười mẫu. Đọc Truyện Online mới nhất ở TrumTruyen.vn

"Xem bên kia, địa thế lõm xuống vài thước đó, cũng là do lúc ấy tạo thành".

Mọi người nhìn thấy mấy cái hố sâu nọ, đều rúng động không nói nên lời.

"Sư phụ, sau khi chiến đấu, ai thắng?"

"Sư phó ta đã chết" Người trung niên vẻ mặt đờ đẫn.

Một trận trầm mặc, Trương Dương có thể cảm giác được tiếng đập của trái tim bọn họ, chẳng qua, Trương Dương chỉ có thể cảm giác được hai người trẻ tuổi, còn nhịp tim của trung niên kia thì hắn không thể dò được.

"Sát hắn!"

Người trung niên kia đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén dừng ở trên người Trương Dương, một câu lạnh như băng chậm rãi nói ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.