Nói thì chậm, tới thì nhanh!
Vô luận là hình dung hoa lệ tới mức nào, vĩnh viễn cũng không có khả năng vượt qua tốc độ lúc này. xem tại TrumTruyen.vn
Thật ra, đều xảy ra trong nháy mắt, cây củi đang cháy trong tay Trương Dương điên cuồng vung lên trong không trung, đầu lửa ở đầu thanh củi ở trong không trung biến ảo thành một vách chắn màu đỏ, kín không kẽ hở, chỉ nghe một loạt tiếng "phốc phốc" vang lên, bầy dơi trong không trung kia toàn bộ đã đánh trúng lên thanh củi, đen đặc kinh người.
Trương Dương không có tiến vào rừng cây, bởi vì hắn không có nắm chắc, chỉ cần không phải là cường giả như Đại Hà, Ngân Mị cũng có thể xử lý, trong bên trong rừng cây, Ngân Mị cơ hồ chính là vương giả.
"A…!"
"A…!"
Trong khi Trương Dương cùng Na Na đang quan sát ám khí, thì trong rừng cây truyền ra vài tiếng kêu thảm thiết, sau tiếng kêu thảm thiết, thì lập tức truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt…
"Không ổn!"
Trương Dương trên mặt rõ ràng biến sắc, chân đột nhiên phát lực, một cước nhằm vào đống lửa mà đá tới, "bốp!" một tiếng, chân của Trương Dương dã tạo nên một luồng gió, tro bụi cùng các đốm lửa đột nhiên bị luồng gió kia thổi bùng lên, giống như ngàn vạn lưu tinh hướng vào trong rừng cây mà vọt tới, than củi nổ tung trong không trung, có vẻ vô cùng chói mắt, rừng cây cũng tựa hồ trở nên sáng hơn.
Trong tích tắc này, Trương Dương thấy trong rừng cây có thi thể của hai người áo đén che mặt, thi thể đều bị thủng ngực và bụng, cơ hồ là cắt thẳng từ yết hầu đến bụng, vô cùng khủng bố.
Chẳng qua, Trương Dương cũng không thấy Ngân Mị, chỉ nghe trong rừng cây chỗ tối tăm không ngừng phát ra tiếng đánh nhau, tựa như tiếng trống trận vậy.
Củi lửa do Trương Dương đá bay ra trong nháy mắt tuy phát ra ánh sáng chói mắt, nhưng phạm vi chiếu sáng cũng cực kỳ có hạn, ở sâu trong rừng vẫn là một khoảng tối mênh mông.
Trương Dương cảm giác thấy lạnh cả người, bởi vì tư cảm của hắn lại không thể cảm ứng được người ở trong rừng cây, nhưng theo thanh âm có thể phán đoán rõ ràng, Ngân Mị đang cùng một đám người phát sinh giao tranh kịch liệt.
Ngay từ đầu khi phát hiện có người tiếp cận cũng là nhờ có Ngân Mị, bằng không nhóm người này tiếp cận bọn họ cũng không hay biết.
Thậm chí, ngay cả Ngân Mị dưới khoảng cách tiếp cận rất gần mới phát hiện được kẻ địch.
Đây là một đám người đáng sợ, một nhóm kẻ địch rất đặc biệt, bọn họ thậm chí có thể che dấu cả nhịp tim của mình.
"Ninja!" Na Na ánh mắt nhu tình trở nên sắc bén hẳn lên, mặt lại khôi phục vẻ lãnh nhược băng sương.
"Ninja!"
Trương Dương trái tim giật thót, không thể tưởng được lại thêm một tổ chức trong truyền thuyết xuất hiện, trước là tổ chức Long tổ thần bí nhất Trung Quốc. Hiện tại, Ninja thần bí nhất Nhật Bản cũng đã xuất hiện.
Tại Trung Quốc, rất nhiều người không biết Long tổ, nhưng cơ hồ không ai là không biết Ninja, cũng giống như rất nhiều người không biết Đường đao, nhưng lại biết Võ sĩ đao.
Vô luận là Đường đao hay là Ninja, đều bắt nguồn từ đời Đường Trung Quốc, mấy cái vũ khí cùng kỹ năng này sau khi truyền lưu đến Nhật Bản, được phát dương cùng đề luyện, từ từ phát triển hình thành một môn kỹ thuật cùng võ công độc đáo. So với đời Đường mà nói, Nhật Bản ở rất nhiều phương diện đã vượt qua xuất phát điểm xa. Đặc biệt là Võ sĩ đao cùng nhẫn thuật, còn có Nhu Đạo,…
Thời cận đại, Nhật Bản đối với văn hóa Trung Quốc đã ra sức loại bỏ hết sự ảnh hưởng, từ phim hoạt hình thiếu nhi cho đến điện ảnh, đều thể hiện tính xâm lược dân tộc. Không thể không nói, Nhật Bản về phương diện công tác truyền bá văn hóa so với Trung Quốc cố gắng hơn nhiều. Ít nhất, con nít Trung Quốc đều biết các bộ phim hoạt hình kinh điển như Astroboy, Ultraman… Mà con nít Nhật Bản, tuyệt đối không có mấy đứa biết hoạt hình Trung Quốc. Chỉ sợ nếu có, cũng là bản thân Nhật Bản chế tác, tự mình truyền bá, ví dụ như Tôn Ngộ Không, Tam quốc diễn nghĩa cải biên…
Trong khi suy tư, thần niệm của Trương Dương đã liên kết cùng Ngân Mị, phát hiện thân thể Ngân Mị ở trong rừng cây đang điên cuồng công kích, nhưng năng lực ẩn giấu của kẻ địch phi thường đáng sợ, thân thể của Ngân Mị ở trong không trung như tia chớp lại bị thứ gì đó ngăn trở, mà tư cảm lại không thể truy tung.
Trương Dương sợ Ngân Mị xảy ra chuyện, lập tức đem Ngân Mị trở về, Ngân Mị sau khi trở về, trong rừng cây lập tức lâm vào cực độ im lặng.
Ngay cả tiếng côn trùng cũng đình chỉ, áp lực trong không khí đã lên tới đỉnh điểm, tựa hồ, tựa hồ sắp nổi lên một hồi cuồng phong bạo vũ cực lớn.
Trương Dương không dám di động, bởi vì phía trước cách đó không xa còn có đống lửa, nếu đi ra ngoài mà nói, rất dễ dàng bại lộ hành tung, cũng may hiện tại khí trời đang ẩm ướt, bằng không cũng sẽ rất dể xảy ra cháy rừng.
"Chúng ta xuống nước…" Trương Dương không khỏi nhíu mày, hiển nhiên, đối phương là cao thủ đuổi giết trong rừng, đối với một người từ nhỏ đến lớn xem tiểu thuyết võ hiệp mà nói, "phùng lâm mạc nhập" (rừng rậm chớ vào) đối với mỗi một người trong võ lâm đều là lời vàng tiếng ngọc.
"Không nên, ở trong nước chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ!"
Na Na hai mắt nhìn chằm chằm vào một đốm lửa sắp tắt, trong ánh mắt toát ra hàn khí nhè nhẹ.
Trương Dương nếu không che dấu thực lực, võ công chân chính so với Na Na cao hơn rất nhiều, nhưng Trương Dương không phải là thành viên của Long tổ, không có học tập qua kỹ xảo ám sát chuyên nghiệp gì đó, ở trong rừng cây này, không phải là có võ công cao là có thể chiến thắng đối thủ.
Mà Na Na từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc, hai người về phương diện ám sát căn bản không thể so sánh, cái này giống như một cao thủ võ công khi một đấu một có thể dễ dàng giết chết một mãnh tướng, nhưng khi ở trên chiến trường, một tướng lãnh có thể ở trong trăm vạn quân chém giết mà đi, mà một cao thủ võ lâm vạn vạn lần không thể, rất có khả năng ngay khi gia nhập vào vòng hỗn chiến đã bị binh lính giết chết. Hai người thích ứng với chiến trường không giống nhau, tâm tính không giống nhau, kỹ xảo cũng không giống nhau.
Nói trắng ra chính là tướng lãnh thì am hiểu quần chiến, cao thủ võ lâm thì thích đơn đấu.
Trong cuộc sống cũng là đạo lý này, rất nhiều lưu manh đánh nhau rất lợi hại, tâm ngoan thủ lạt, ngay cả binh lính cũng đánh không lại. Chẳng qua, nếu mười binh lính đánh với mười lưu manh, cho dù lưu manh đơn đả độc đấu có lợi hại, cũng không có khả năng đánh thắng quân nhân, lưu manh tính tổ chức cùng kỷ luật căn bản không có cách nào cùng quân nhân nói chuyện.
Đơn đả độc đấu chỉ cần quấn lấy một kẻ địch, mà quần chiến thì khác, quần chiến phải tính đến hoàn cảnh, tâm tính, tố chất, phối hợp, phải có chiến thuật, có chiến thuật tốt mới thắng được.
"Đợi khi lửa tắt, bọn họ sẽ phát động công kích" Na Na không biết từ đâu lấy ra một thanh đao cong được gia công đặc biệt, thích hợp kẹp giữa hai ngón tay, cũng thích hợp phóng ra ngoài.
"Ừm, em đối với Ninja quen thuộc sao?" Trương Dương nhìn ánh lửa lúc mờ lúc tỏ, rất hiển nhiên, đối phương đang chờ đợi cơ hội.
"Ninja, thật ra cũng chính là một môn kỹ thuật nhẫn nại giết người, làm một Ninja, phải thừa nhận sự tra tấn mà người thường không thể chịu được, có sự nhẫn nại mà người thường không có.
"Nhẫn thuật là hệ thống kỹ thuật mà các Ninja tình báo gián điệp Nhật Bản cổ đại đã nắm giữ và hoàn chỉnh, chỉ có: truy tung, trinh sát, điệp báo, bảo tiêu, ám sát mấy nội dung. Ninja kỹ nghệ siêu nhân, am hiểu sử dụng kiếm, các loại binh khí móc câu cùng phi tiêu ám khí; bọn họ có thể đi trên tường như đất bằng, chạy trên cát không phát ra một chút tiếng vang; nín thở trong nước đến năm phút, nếu sử dụng khí cụ đặc thù thì có thể ở trong nước cả ngày cả đêm; bọn họ thiện chiến dưới nước, thậm chí có thể lặn xuống đáy thuyền, nghe lén người trên thuyền đối thoại… Loại kỹ năng siêu nhân này phải thông qua luyên tập kinh người mới có thể tập được".
" Huấn luyện Nhẫn thuật yêu cầu phải bắt đầu từ nhỏ, phàm là thành viên gia tộc Ninja, không phân biệt già trẻ nam nữ, đều có thể được huấn luyện Nhẫn thuật, các nội dung huấn luyện Nhẫn thuật chủ yếu chính là cân bằng, linh mẫn, lực lượng, kéo dài cùng với kỹ xảo đặc thù…"
"Nói như vậy, bọn họ chủ yếu là am hiểu ẩn nấp ám sát?" Trương Dương nhìn thấy những điểm lấp lánh trong rừng cây, ánh lửa càng ngày càng ảm đạm, trong đầu bắt đầu điên cuồng tính toán, thừa dịp ánh lửa còn yếu ớt, hoàn cảnh bên hồ trong phạm vi ba mươi thước đều được hắn ghi nhớ rõ trong đầu.
"Trên lý luận mà nói là như thế. Chẳng qua, lực chủ động công kích của Ninja cũng rất mạnh, ví dụ như kiếm, đao, phi tiêu, câu, mấy vũ khí này có lực sát thương lực kinh người, ám khí mà anh vừa rồi dùng cây củi tiếp được chính là Hồ điệp phiêu nổi danh của Ninja, vào ban ngày giống như một cánh bướm, vào buổi tối, chính là dơi đen vô ảnh, anh thấy cái khiên tròn nhỏ ở bên cạnh thi thể kia không, cạnh của nó sắc bén phi thường, vừa có thể đỡ được vũ khí của kẻ địch, vừa có thể giết chết đối thủ, vừa rồi Ngân Mị tiến công hình như là bị loại khiên chắn này ngăn trở" Na Na thân thể hiện ra một vòng cung tuyệt đẹp, phảng phất như một con báo hoa xinh đẹp, sẵn sàng công kích.
"Tốt, hiện tại bọn họ là chủ động, chúng ta là bị động, chúng ta cũng nên bố trí chút bẫy".
"…"
Trương Dương nhẹ nhàng kề sát tai của Na Na, một cỗ nhiệt khí xông vào, Na Na vốn đang khản trương chợt mềm nhũn ra, cả người tựa vào thân thể Trương Dương, mềm mại vô lực, khí tức nam nhân đậm đặc của Trương Dương làm cho nàng say mê, quên cả thân đang ở trong hiểm địa.