Đồ Thần Chi Lộ

Chương 360: Người châu Á tại Mỹ




"Chúng ta cũng không quá quen" Trương Dương cười nói.

"Chỉ bởi vì không quen?" Cô gái ngẩn ngơ.

"Tôi không thích cùng một phụ nữ không quen phát sinh quan hệ quá thân mật".

"Anh không biết em?"

"Ha ha, tôi không có khả năng quen biết với mỗi một cô gái trong phòng này".

"Anh… anh… anh xem tôi giống như bọn họ…" Cô gái trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

"Có vấn đề gì?"

"… ha ha ha ha… khụ khụ… ha ha…" Cô gái trước là ngẩn ngơ, lập tức lại cười ha hả, cười đến không ngừng ho khan, vẻ mặt đỏ bừng, cũng may tiếng nhạc đinh tai nhức óc, người khác cũng nghe không được.

"Vui lắm sao?" Trương Dương thản nhiên nhìn cô gái, từ khí chất cùng cách nói năng của cô gái, Trương Dương nhắm chừng cô gái này cùng hai người trẻ tuổi thân phận ngang nhau, về bản chất khác với các cô gái kia, nhưng đối với Trương Dương mà nói căn bản không có gì khác biệt, những cô gái mà xuất hiện ở nơi như thế này, không có khả năng có gì tốt cả, khác nhau là cô gái này có thể tới đây tìm vui, còn những cô gái kia vì tiền mà đến.

"Không buồn cười sao chứ?" Tiếng cười của cô gái bị vẻ mặt lạnh nhạt của Trương Dương cắt ngang, vẻ mặt buồn bực.

"Không buồn cười".

Trương Dương nâng ly rượu lên đi về phía Tùng Hạ, nếu để hắn lựa chọn, hắn tình nguyện lựa chọn trao đổi cùng người trẻ tuổi kia. Truyện được copy tại Truyện FULL

"Hừ!" Cô gái nhìn Trương Dương rời đi bĩu môi, lắc lắc đầu đi về phía cái bàn đá cẩm thạch.

"Cạn ly!"

Tùng Hạ thấy Trương Dương đi tới, đưa ly cụng vào ly của Trương Dương, ly rượu chạm nhau phát ra tiếng lanh canh.

Hai người một hơi uống cạn.

"Ngươi đối với con gái không có hứng thú?" Tùng Hạ thần thần bí bí nhìn Trương Dương.

"Không có hứng thú" Trương Dương gật gật đầu.

"Tốt tốt tốt… ha ha ha… Tiểu Tuyền quả nhiên là anh em tốt!"

Tùng Hạ ôm vai Trương Dương vỗ vài cái, vẻ mặt tươi cười vui sướng, Trương Dương cảm giác là lạ, nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào.

"Đến đây, giới thiệu một chút, đây là bạn gái là của tôi, A Tuyết".

"Cô khỏe chứ, Tam Mộc" Trương Dương phi thường lễ phép cùng Đỗ Tuyết bắt tay, thầm nghĩ, xem ra địa vị của Đỗ Tuyết ở trong này cũng không như hắn tưởng tượng. Ít nhất, trên danh nghĩa cũng là bạn gái của Tùng Hạ. Bất quá, Trương Dương có chút không hiểu quan hệ trong đó, tựa hồ Đỗ Tuyết đối với cô gái nằm ở trong lòng Tùng Hạ căn bản lơ đểnh, phảng phất như nhìn không thấy vậy.

"Anh khỏe chứ, Đỗ Tuyết" Đỗ Tuyết hai mắt nhìn thoáng qua Trương Dương.

"Đến đây, mọi người cùng cạn ly! Đáng tiếc, Tiểu Tuyền không ở đây, thiếu hắn, thiếu rất nhiều niềm vui, nếu hắn ở đây. Hắc hắc…" Tùng Hạ cười dâm.

"Đúng vậy, thực đáng tiếc" Trương Dương khẽ nâng ly lên.

Mọi người ngươi một ly ta một ly, cảm xúc phi thường dâng cao, nhưng Đỗ Tuyết thủy chung vẫn nhợt nhạt, Trương Dương phát hiện, Đỗ Tuyết tựa hồ có tác dụng chiếu cố đại cuộc, thỉnh thoảng lại đi chiếu cố các cô gái khác, hoặc rót rượu. Giống như bà chủ, lại giống như người phục vụ.

"Nàng ta thế nào?" Khi Đỗ Tuyết rời đi, Tùng Hạ đột nhiên thần bí chỉ vào Đỗ Tuyết hỏi.

"Không tệ" Trương Dương gật đầu.

"Nếu ngươi thích, có thể cho ngươi, nhưng chỉ có thể sử dụng, trên danh nghĩa vẫn phải là bạn gái của ta, bởi vì, chúng ta đã đính hôn, chuẩn bị tháng sau đám cưới…"

"Khụ khụ… không cần không cần…"

Trương Dương vừa mới uống một ngụm rượu, thiếu chút nữa đã phun hết ra, trong nửa năm nay, việc lạ gì cũng đã từng gặp, nhưng đây là lần đầu tiên lại gặp người đem cả hôn thê của mình tặng cho người khác, chẳng lẽ là Tùng Hạ biết mình quen với Đỗ Tuyết? Nghĩ vậy, Trương Dương không khỏi giật mình.

"Biết ngươi không thích mà" Tùng Hạ khoác tay lên vai Trương Dương khẽ nhéo một cái, trên mặt lộ ra vẻ ái muội.

Oành!

Sau khi cảm giác được tay của Tùng Hạ nhẹ nhàng nhéo lên vai mình, Trương Dương cả người nổi da gà, trên trán đổ mồ hôi lạnh, trong dạ dày sinh ra cảm giác muốn nôn mửa.

Đồng tính luyến ái!

Là đồng tính luyến ái…

Trương Dương rốt cuộc hiểu được khi mình nói đối với con gái không có hứng thú vẻ mặt của Tùng Hạ lại vui mừng, hiểu được Đỗ Tuyết vì cái gì mà đối với việc Tùng Hạ ôm ấp các cô gái khác lại lơ đễnh, cũng hiểu được Tùng Hạ vì cái gì lại tiếc nuối Tiểu Tuyền không có tới, hiển nhiên, tên này đang muốn chơi trò 3P…

Nghĩ như vậy, Trương Dương cả người phát lạnh, vừa lúc cảm giác được tay của Tùng Hạ đã mò xuống đùi hắn, Trương Dương tựa như bị điện giật đứng bật dậy.

"Thực xin lỗi, ta vào toilet một chút, xin lỗi không tiếp được…"

Trương Dương buông ly rượu xuống, cơ hồ là chạy trối chết vọt vào toilet, liều mạng rửa tay, nghĩ đến vừa rồi Tùng Hạ không ngừng cùng hắn nắm tay, quàng vai, ôm eo, Trương Dương cả người ghê tởm…

Nhìn thấy gương mặt dữ tợn trong gương, Trương Dương liều mạng áp chế ý muốn giết người của mình.

Lần đầu tiên, tuyệt đối là lần đầu tiên, lần đầu tiên bởi vì chán ghét một người mà muốn giết người. Hơn nữa, lại là chán ghét một người lạ mới quen biết chưa tới năm giờ…

"Thế nào, khỏe không?"

Trương Dương cũng không biết mình rốt cuộc đã rửa tay bao nhiêu lần, nôn mửa bao nhiêu thứ, rốt cuộc, sau khi chỉ ói ra nước chua, Trương Dương lúc này mới từ trong toilet đi ra, vừa mở cửa liền thấy Đỗ Tuyết vẻ mặt tươi cười nhìn hắn.

"Hoàn hảo" Trương Dương mặt không chút thay đổi nhìn Đỗ Tuyết.

"Anh không có gì muốn nói cùng em?" Đỗ Tuyết hai mắt sáng ngời nhìn Trương Dương.

"Không có gì để nói…"

Trương Dương né người đi qua, hiện tại, hắn đối với chiếc thuyền này tràn ngập chán ghét, kể cả mỗi một người trong này, tự nhiên kể cả Đỗ Tuyết. Nếu có thể rời đi, hắn hận không thể lập tức rời khỏi cái chỗ làm cho người ta nôn mửa này, thậm chí, Trương Dương còn muốn giết sạch người ở trên thuyền này, nếu không phải có Đỗ Tuyết ở đây, Trương Dương thực có thể là như vậy.

Đi vào phòng, Trương Dương cố nén cảm giác ghê tởm cùng Tùng Hạ uống một ly rồi tự nhiên cầm ly rời đi, Tùng Hạ hiện tại mỗi một động tác cùng nụ cười đều làm cho Trương Dương muốn ói.

Hiện tại, Trương Dương tình nguyện đối mặt với cô gái tóc vàng kia, chứ không muốn cùng Tùng Hạ uống rượu nữa.

Lúc này cô gái tóc vàng một mình ngồi trên salon uống rượu, thông qua chú ý, Trương Dương phát hiện, tất cả những người trong phòng cơ hồ không ai chủ động cùng nàng ta uống rượu, nàng ta ở trong này không hòa nhập, thậm chí, nàng ta ngồi chỗ nào, thì chỗ đó lập tức chỉ còn lại có một nàng ta, có vẻ rất cô độc.

"Uống rượu cùng tôi?" Trương Dương còn chưa đến gần, cô gái tóc vàng che miệng cười ha hả.

"Có gì buồn cười?" Trương Dương cau mày, tựa hồ cả chiếc thuyền ngoại trừ Đỗ Tuyết tỉnh táo ra, thì không còn ai là bình thường. Cô gái tóc vàng này tựa như bị bệnh thần kinh làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

"Tôi biết anh không phải là đồng tính luyến ái mà" Cô gái lim dim mắt, nhẹ nhàng nâng ly cụng ly với Trương Dương, lần này, nàng ta không một hơi uống cạn, mà là nhẹ nhàng uống từng ngụm một.

"Cô làm sao biết?" Trương Dương có chút hứng thú hỏi.

"Tôi thấy được, anh đối với con gái có hứng thú mãnh liệt, hai mắt của anh đã bán đứng anh, tôi còn cảm thấy, mỗi lần tôi tựa vào người anh, tim của anh đập rất nhanh. Bất quá, ý chí của anh rất kiên cường, không, là phi thường kiên cường, anh ở bên cạnh nhiều cô gái tuyệt sắc như vậy mà vẫn an nhiên bất động…"

Nhìn thấy cô gái tóc vàng kia cười thản nhiên, Trương Dương cảm thấy trán mình toát mồ hôi, hắn không thể tưởng được, cô gái mơ mơ màng màng này tâm tư lại kín đáo như thế. Đương nhiên, Trương Dương càng cảm thấy hổ thẹn, tuy hắn chán ghét, nhưng bản năng giống đực làm cho hai mắt hắn thủy chung vẫn dò xét tuần tra…

"Anh tên là gì?" Cô gái nhẹ nhàng cười, không có tiếp tục đề tài đó nữa.

"Tam Mộc, bằng hữu của Tiểu Tuyền".

"Tiểu Tuyền cho anh thế hắn đến đây?" Cô gái cau mày hỏi, nhưng thân thể mềm mại vẫn dính sát lên trên người Trương Dương.

"Không phải, hắn cũng muốn tới, nhưng bởi vì đột ngột có việc nên không tới được" Trương Dương cảm giác được thân thể đầy đặn kia khẽ vặn vẹo ở trên người, cả người tựa như bị hỏa thiêu vậy, vội vàng vận công để chống cự lại sự hấp dẫn.

"Anh là người Nhật Bản?"

"… tôi ở Mỹ, mới về được vài ngày…" Trương Dương chần chờ một chút rồi trả lời, hắn hiện tại thân phận là một người Nhật Bản, nhưng hắn vẫn cố gắng tránh nói mình là người Nhật Bản.

"Mỹ, anh ở Mỹ sao?" Cô gái hai mắt sáng ngời.

"Đúng vậy".

"Anh ở bang nào? Tôi cũng ở Mỹ" Cô gái kích động hai tay ôm lấy cánh tay Trương Dương, song phong mềm mại đầy đặn dán sát tay Trương Dương một cách hồn nhiên. Lúc này, cô gái đã bắt đầu nói tiếng Anh một cách lưu loát.

"Ta ở tại…" Trương Dương thầm kêu khổ, không thể tưởng được ở trong này lại gặp một cư dân Mỹ, hắn đối với nước Mỹ một chút cũng không biết, chỉ cần nói chuyện là rất dễ lộ tẩy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.