Đồ Thần Chi Lộ

Chương 93: Thành công cứu phạm nhân




"Bồng.......!"

Trương Dương vừa dứt lời, từ trên không trung rơi xuống một đoàn hắc ảnh rất lớn, hình ảnh tối sầm khủng bố này chậm chạp đụng vào cánh cửa sắt phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, tựa như động đất vậy, sức tàn phá thiên băng địa liệt. Cánh cửa sắt tựa như món đồ chơi bị phá hỏng bay vào trong phòng, lưu lại một cái miệng lớn đen ngòm.

Đồng thời từ bốn phương tám hướng trong sân đột nhiên nổi lên một màn khói dầy cuồn cuộn, trong đám khói dày vang lên thanh âm nổ mạnh kịch liệt, tựa như súng liên thanh bắn phá, ánh đèn trong sân mặc dù sáng sủa nhưng dưới lớp khói dày bao phủ mờ mịt này nhất thời cái gì cũng nhìn không thấy.

"Lái xe ra chỗ đó!" Trương Dương chỉ vào chỗ cánh cửa vừa bị đụng phá, phạm vi vị trí cửa còn chưa có bị khói đặc bao trùm.

"Hay, ha ha.... thật kích thích... đã lâu không được kích thích như vậy...!" Người tài xế cười lên khanh khách, khởi động taxi chân nhấn ga lái đi tới cạnh cửa, vẻ mặt hưng phấn tràn trề!

"Lưu Bưu!" Trương Dương xuống xe mạnh mẽ xông tới chỗ cửa tối om hô lớn.

"Đây! Ta đây!"

Tên nam nhân thấp bé cùng Lưu Bưu đầu đầy bụi đất nâng đỡ lẫn nhau xuất hiện ở cửa, thân thể còn phát run, thanh âm kinh thiên động địa cực lớn vừa rồi cơ hồ dọa vỡ mật bọn họ, nếu không phải Lưu Bưu đã có tâm lý chuẩn bị thì thực sự không biết sẽ dọa ra chuyện gì hay không.

"Tài xế đại ca, mau lái xe, vở kịch bắt đầu rồi, nếu chúng ta có thể rời khỏi nơi này, vậy thì đã chứng minh ý thức đề phòng của Đội Phòng chống bạo động này cực thấp. Đến lúc đó ngươi có thể tiếp xúc với báo chí mà trở thành người hùng…!" Ba người mau chóng lên xe, Trương Dương căn bản không cho tài xế chút thời gian quan tâm nào.

Khi Trương Dương thấy có hơn một người thoát ra, đầu tiên là sửng sốt một chút, có điều thời gian không cho phép hắn lo lắng nhiều, lập tức cùng tên thấp bé đưa Lưu Bưu lên xe. Vả lại để tranh thủ từng phút giây quý báu, bây giờ không phải lúc hỏi nguyên nhân, ngay lập tức rời đi mới là thượng sách.

"Hắc hắc……..! Yên tâm, nói về chuyện đua xe ở huyện H này nếu ta nói ta là đệ nhị, thì không ai dám nói đệ nhất…….!" Trong đầu tài xế lúc này sớm đã một mảnh rỗng không, nào nghĩ được nhiều, vẻ mặt hưng phấn đỏ bừng bừng tựa như uống rượu vậy, dồn hết sức nhấn ga vọt đi.

Taxi ở giữa đám khói cuồn cuộn trong sân xoay 180 độ, phát ra âm thanh ma sát chói tai,sau đó thổi lên một trận cuồng phong cùng với khói xông ra khỏi đại môn ra vào, lão đầu bảo vệ trông cửa miệng há hốc nhìn chiếc taxi biến mất trong màn đêm……..

Trong sân, những thanh âm nổ mạnh vẫn liên tục không ngừng, khói đặc rất lâu không tiêu tan, mà mấy cảnh sát làm nhiệm vụ trực ban căn bản không rõ xảy ra chuyện gì, người lá gan nhỏ liền thi nhau chui rúc ẩn núp dưới gầm bàn làm việc không dám nhô đầu lên. Người có lá gan to một chút thì rút súng lục chĩa lên trời bắn loạn xạ………

Dần dần, âm thanh nổ mạnh cũng dừng lại, khói thuốc súng cũng bị gió thổi bay, trong sân của Đội Phòng chống bạo động tựa như bị một đàn voi dầy xéo, khắp nơi đều là những mảnh giấy pháo vụn phủ đầy. Rồi rất nhanh, cảnh sát của cả huyện H đều chạy tới Đội Phòng chống bạo động để trợ giúp huynh đệ cùng ngành.

Hiện trường bị phong tỏa, sau một trận hỗn loạn một mạch đến hai giờ mới tạm thời đình chỉ. Sau đó có người từ Phòng giám sát bảo vệ tìm ra hình ảnh chiếc taxi, lại từ người bảo vệ ở đó một hồi tra hỏi mới biết được một chút sự tình, lập tức cảnh sát cả thành phố bắt đầu lùng sục….

Thời gian một giờ sau, Đồng đội trưởng và Ngô cục trưởng Cục Công An đều chạy tới Đội Phòng chống bạo động, đập vào mắt họ chính là một bãi đầy đất cát xác pháo, trong không trung tràn ngập mùi thuốc súng. Dưới sự khảo sát cẩn thận của các nhân viên trinh sát hình sự chuyên nghiệp, rất nhanh chóng tìm ra nơi khối bê tông và dây thừng buộc trên nó từ trên không trung rơi xuống đất rồi truy xét đến căn nhà cũ kỹ bỏ hoang kia.

Cục trưởng và Đội trưởng mang theo một đại đội nhân viên Khoa học kỹ thuật hình sự chuyên nghiệp nhất bò lên trên tòa nhà bỏ hoang, ở trên đó có vẻ phi thường bừa bộn, rất nhiều hương muỗi đã đốt xong lưu lại từng vòng bụi khói. Còn có mấy viên thuốc diệt muỗi, pháo và thuốc pháo từ trong pháo trút ra.

"Người này là thiên tài!" Nhìn những phương trình toán học dày đặc trên mặt đất đầy tro bụi, vị Cục trưởng vốn xuất thân là trinh sát hình sự lại hít một hơi dài để trấn tĩnh, vẻ mặt khiếp sợ.

"Nhìn ra cái gì?" Đồng đội trưởng có nhìn cũng không hiểu, nghi hoặc hỏi.

"Ngươi xem, công thức này là tính toán độ chênh lệch và độ cao tòa nhà, còn có khoảng cách từ nơi này đến chi đội, phần tử phạm tội này vô cùng thông minh.Hắn lợi dụng xà nhà dùng dây thừng buộc một khối bê tông thật lớn. Sau đó dùng hương muỗi khống chế thời gian, ngươi xem chỗ này này. Đây là chỗ dây thừng buộc cố định, lúc hương muỗi đốt tới vị trí cố định này, sẽ dẫn tới đám hỏa dược rải bên dưới, hỏa dược sẽ đốt đoạn dây thừng. Khi dây buộc bị đứt vậy thì khối bê tông treo trên cái xà sẽ từ trên cao đập hướng cánh cửa sắt kia, dưới lực va chạm mạnh như vậy, cánh cửa sắt căn bản không cách nào chịu được trọng lượng của tấm bê tông.......!"

"Vậy vậy.....Pháo này thì....?" Đồng đội trưởng trợn mắt cứng lưỡi.

"Ngươi xem góc kia chưa?" Ngô cục trưởng chỉ vào một đống gói bọc hương muỗi và từng vòng hương muỗi dư thừa nói: "Đây là thí nghiệm mà kẻ tình nghi thí nghiệm thời gian đốt hương muỗi đã lưu lại, hắn toàn bộ chỉ dùng một loại hương muỗi, ít nhất cùng lúc thí nghiệm hơn ba mươi vòng, hắn tính được thời gian sai sót khi đốt hương muỗi. Sau đó, hắn đặt pháo và hỏa dược vào trong chi đội, cả hương trừ muỗi, lúc đốt tới điểm tiếp xúc, hương muỗi sẽ châm hỏa dược, hỏa dược sẽ châm vào pháo và đống hỏa dược rời.....!"

Ngô cục trưởng vẻ mặt khiếp sợ, đây tuyệt đối là một phần tử phạm tội rất thông minh, tất cả các khâu đan xen vào nhau không có chút sai sót, từ bản ghi lại sự tính toán lưu lại trên mặt đất có thể nhìn ra được, thời gian đốt hương muỗi vẫn có sai sót nhất định. Thế nhưng, người này dùng số lượng bù cho sai sót này, nói cách khác, tất cả sai sót khống chế chỉ trong vòng 30 giây, năng lực kế toán đó quả thực thần kỳ tới mức không thể tưởng tượng nổi.

"Vậy chiếc taxi không biết có phải là bị uy hiếp hay không?"

"Không phải, nếu hắn là người thông minh, thì khẳng định sẽ không dùng biện pháp uy hiếp ngu xuẩn này, mặc dù cướp một chiếc taxi hiệu suất cũng khá cao,nhưng quá dễ dàng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Ta dám khẳng định, bao gồm cả lão bảo vệ và tài xế taxi kia, đều bị kẻ bị tình nghi phạm tội này lừa gạt." Ngô cục trưởng vẻ mặt khẳng định, đối với một phần tử phạm tội trí thông minh cao như thế, chắc chắn bọn hắn thường hay khinh rẻ việc dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, thường có xu hướng sử dụng trí tuệ mưu kế hơn.

"Báo....Báo lại cho Tổng Cục trên thành phố ra sao bây giờ?" Đồng đội trưởng lắp ba lắp bắp nhìn Ngô cục trưởng, hắn rất mong bạn đồng sự này có thể ép chuyện này xuống, nếu chuyện này báo cho thành phố, vị trí Đội trưởng này của hắn hơn nửa là không giữ được rồi.

"Ngươi có thể bắt được bọn chúng không?" Ngô cục trưởng lạnh lùng nói. "Này...."

"Vẫn phải hồi báo lại cho Tổng cục thành phố, phần tử phạm tội có trí thông minh cao thế này không phải ta và ngươi có thể đối phó được." Ngô cục trưởng liếc mắt qua Đồng đội trưởng một cái, thở dài một hơi, thầm nhủ người nào gặp được loại phần tử phạm tội trí óc thông minh thế này thì người đó quả là xui xẻo.

.....................

"Kỹ thuật lái xe của ta thế nào? Hắc hắc, ở huyện H này nếu ta tự nhận là đệ nhị thì bố đứa nào dám nhận đệ nhất...!"

Tài xế trên đường hưng phấn hét điên cuồng, từ trước tới giờ chưa từng được phát tiết như vậy, đây lại là vở kịch của Cục Công An, nếu đã là diễn kịch, vậy đèn xanh đèn đỏ tự nhiên không cần để vào mắt. Suốt dọc đường đi, hắn lái xe vượt vô số đèn giao thông đỏ, thực sự là quá đã.

Đột nhiên, tài xế cảm giác có điểm không đúng lắm.

Bởi vì, phía sau thật sự quá an tĩnh, an tĩnh không giống như đang diễn kịch.

"Tài xế đại ca, cái này không phải diễn kịch, đây là cướp người ở Đội Phòng chống bạo động đấy!" Trương Dương có chút xấu hổ, hắn cảm thấy có lỗi với vị tài xế taxi hào sảng nghĩa khí này.

"Cái gì?"

"Kít!" Thanh âm phanh xe vang lên, chiếc xe taxi đột ngột dừng lại ở ven đường, tài xế mở to mắt quay đầu nhìn Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.

"Tài xế đại ca, đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại ngươi đâu!"

"Nhìn cái gì vậy? Mau lái xe đi, mẹ kiếp, nếu bị cảnh sát đuổi theo, ta sẽ giết cả nhà ngươi!" Lưu Bưu vẻ mặt hung thần ác sát, từ trong chiếc túi ni lông đen Trương Dương xách theo rút ra con dao gọt hoa quả hung hăng gác lên cổ tài xế.

"A….ta…ta…ta lái xe... Đừng giết ta, đừng mà....!" Tài xế mặc dù là trải qua nhiều thực nghiệm hào hùng sảng khoái hơn nữa, nhưng cũng thường xuyên biết tin tức vài tài xế taxi bị cướp bóc rồi giết chết, lá gan cũng càng ngày càng nhỏ, nhất thời sợ đến run rẩy cả người, vẻ mặt biến thành trắng bệch.

"Không cần, tài xế đại ca, thật sự làm khó cho ngươi rồi, chúng ta xuống xe ở ngay đây thôi. Ngươi tốt nhất là lập tức đi tự thú, đem mọi chuyện ngươi biết nói cho cảnh sát, ta đã vì ngươi lưu lại một chút chứng cứ chứng minh ngươi vô tội!"

"Cám ơn tiểu ca, cám ơn tiểu ca…!" Tài xế vẻ mặt sợ hãi, con dao gọt hoa quả sắc bén vẫn gác ở trên cổ hắn.

"Lưu Bưu, thả hắn đi!"

"Nga....nhưng, chúng ta không có xe....?"

"Thả hắn ra!" Giọng nói Trương Dương đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tràn ngập lực lượng uy vũ làm cho người ta không thể không tuân lời.

"Vâng.......!" Lưu Bưu không khỏi rùng mình một cái, hắn có một loại ảo giác, Trương Dương lúc này tràn ngập một sự uy nghiêm và quyền thế, tất nhiên hắn không dám chống lại.

"Tài xế đại ca, thật sự xin lỗi a, ta biết chuyện lần này khẳng định sẽ tạo thành tổn thất lớn với ngươi, nếu ta sau này còn tới huyện H, nhất định sẽ bồi thường cho ngươi!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Không cần không cần, ta đi trước đây, ta cam đoan sẽ không nói hành tung các ngươi!"

"A a, ngươi nhớ kỹ, bắt buộc phải nói thật, bằng không ngươi sẽ bị trở thành đồng bọn của chúng ta. Đại ca, mặc dù ta lợi dụng ngươi, nhưng ta không muốn hại ngươi, bởi vì ngươi rất trọng nghĩa khí. Hơn nữa, ngươi nguyện ý hy sinh thời gian của mình vì để mang lại lợi ích cho taxi cả huyện H, được rồi, chúng ta xuống xe! Hãy nhớ kỹ, sau khi trở về huyện lập tức đến đồn công an tự thú ngay nhé!"

" Ân ân ân, ta nghe theo Ngài!" Tài xế gật đầu giống như gà mổ thóc.

"Xử lý thế nào bây giờ?" Ba người xuống xe, Lưu Bưu nhìn thoáng chiếc taxi rời đi nói.

"Hắn là ai vậy?"

Trương Dương không nói gì, cặp mắt bắn ra hàn quang lạnh như băng, nhìn tên trung niên thấp bé kia đã cùng thoát ra với Lưu Bưu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.