Đỏ

Chương 11: Chân tướng mơ hồ




Nhớ lại ngày đó, lúc Trương Phạn thẳng thắn với cậu.
Trương Phạn hơi rũ mắt hơi, mang theo bi ai vô tận, muốn nói điều gì đó.
“Em đã quên sao? Từ trước tới giờ anh mới là người em yêu.” Trương Phạn thương tiếc xoa đầu cậu, ánh mắt mơ hồ, như nhớ về hồi ức xa xưa, biểu tình đau khổ.
“Vì cứu anh, em bị tai nạn xe cộ. Nhưng… sau đó em bị mất trí nhớ.”
Lăng Thược nghĩ chắc chỉ là một câu nói đùa. Nhưng Trương Phạm không phải kiểu người nhàm chán như vậy, chưa kể hắn luôn mang biểu tình nghiêm túc, cậu gần như không thể nghi ngờ lời hắn nói.
Cậu thật sự mất trí nhớ? Không thể nào? Cậu bắt đầu kiểm tra lại những gì mình từng trải qua, hoảng sợ phát hiện có một đoạn ký ức của mình bị xóa bỏ.
Giọng nói Trương Phạn tiếp tục vang lên: “Bởi vì quan hệ của chúng ta không được tán thành, cho nên sau khi mất trí nhớ em bắt đầu ảo tưởng, em đã thành công comeout, còn được người nhà chấp nhận sống cùng bạn trai… chính là Phương Tín.”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, cảm xúc đè nén bấy lâu như muốn bùng nổ, nhưng lại dọa sợ tinh thần yếu ớt của Lăng Thược, đành phải thu về từng chút một, hướng Lăng Thược tỏ vẻ không cam lòng cùng bất đắc dĩ.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, Lăng Thược càng nghĩ càng thấy kinh khủng. Đúng vậy, việc comeout quá thuận lợi khiến cậu cảm thấy khó tin, cha mẹ cậu là người bảo thủ, vì sao có thể chấp nhận cậu là gay? Càng sợ hãi hơn là, cậu không nhớ chính xác thời gian cậu và Phương Tín gặp nhau, cũng không nhớ nổi họ đã bày tỏ tình cảm và bắt đầu hẹn hò từ khi nào.
Cậu bắt đầu dao động.
Trong nháy mắt, cậu thấy cuộc sống của mình thật hoang đường, vận mệnh như bị ông trời chơi đùa
Rốt cuộc quá khứ của cậu bị thứ gì che mất? Ký ức của cậu vì sao lại rối loạn đến thế? Bạn bè và người yêu, thật thật giả giả phán đoán kiểu gì?
Cậu như người trong mộng, tỉnh tỉnh mơ mơ, tựa hồ không biết bản thân còn sống ở thế giới thực hay không.
Quả nhiên… Bác sĩ nói đúng, cậu là người mắc bệnh tâm thần, nên mới thành ra thế này, không có ký ức hoàn chỉnh và khả năng sinh hoạt bình thường.
Cậu suy sút tiếp nhận sự thật này.
Nhưng Trương Phạn vẫn sát cánh với cậu, cổ vũ cậu triệt tiêu ảo tưởng của mình, sau đó cùng hắn chân chính ở bên nhau.
Lăng Thược giống như rối gỗ, chỉ có thể ỷ lại hắn, nghe lời hắn.
Cậu đã mất đi mục tiêu và lẽ sống, còn Trương Phạn là người duy nhất cho cậu cảm giác an toàn, trong tiềm thức, cậu tin tưởng tình yêu Trương Phạn không nghi ngờ.
Mà Trương Phạn như bốc hơi khỏi nhân gian, không ai tìm thấy bất cứ dấu vết của hắn từng tồn tại trên đời.
Điều này khiến Lăng Thược hoàn toàn mất đi lý trí, mất phương hướng, gần như phát điên.
“Trương Phạn đâu! Tôi muốn gặp anh ấy! Để anh ấy tới nộp tiền bảo lãnh cho tôi!” Thanh âm Lăng Thược mang theo nức nở, nghẹn ngào phun ra một cái tên.
“Trương Phạn?” Cảnh sát lái xe vốn không thèm quan tâm kẻ giết người bị bệnh tâm thần, nhưng cái tên khá quen tai, suy nghĩ một lát rồi nói chuyện cùng đồng nghiệp bên cạnh, Lăng Thược nghe không sót chữ nào.
“Trương Phạn chẳng phải là tên thiếu gia nhà tài phiệt đã chết ba năm trước sao. Lúc đó tai nạn xe cộ cực kỳ lớn, cục chúng ta phái không ít người đến xử lý. Dù sao cũng rất đáng tiếc, tuổi trẻ cao phú soái, cứ vậy đã chết.”
Cơ thể Lăng Thược cứng đờ, cậu máy móc quay đầu nhìn cảnh sát lái xe không chớp mắt. Âm thanh xung quanh trở nên im ắng, chỉ có thể nghe được mấy chữ chói tai phát ra từ miệng hắn.
Đã chết… đã chết?
Đại não mất năng lực tự hỏi, khi cậu cứ tưởng mọi thứ đã bắt đầu rõ ràng mạch lạc, thì nó lại trở nên mơ hồ.
Cậu đột nhiên cười lớn, nước mắt nóng hổi rơi xuống, vô tình cúi đầu nhìn đôi tay chính mình, màu đỏ đen dính đầy lòng bàn tay, rất giống ảo tưởng ngày đó.
Chỉ là ngày đó, có Trương Phạn ôn nhu trấn an tâm trạng xao động của cậu.
Nhưng bây giờ thì sao? Cảnh sát nói hắn đã chết —— a —— vậy người bên cạnh cậu mỗi ngày là ai?
Vào thời điểm cậu cần hắn nhất, thì hắn lại biến mất.
Ai đúng ai sai, tới thời điểm hiện tại, cậu không thể tiếp tục giữ vững tín nhiệm của mình với Trương Phạn.
Sau khi bị cảnh sát mang đi, cậu phát sốt.
Đáng tiếc, không ai giống Trương Phạn sẽ cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cậu.
Thậm chí, cậu nhanh chóng bị đưa lên toà án.
Bác sĩ nói rằng cậu có chướng ngại tâm lý rất nhỏ, không phải phạm trù bệnh tâm thần.
Cho nên cậu bị phán tử hình.
Lúc bị cảnh ngục áp giải vào nhà giam, cậu vẫn bị sốt toàn thân mệt mỏi.
Trên đường có không ít phạm nhân đang cải tạo, những ánh mắt khinh bỉ hoặc dâm tà nhìn về phía cậu.
Vất vả mãi mới có một thanh niên trẻ tuổi da thịt non mịn đến đây, kích thích bọn chúng sinh ra tà niệm.
Những ánh mắt ác ý càng khiến toàn thân Lăng Thược có ảo giác bất lực.
Cuối cùng, cậu bị ném vào một phòng giam.
Cửa sắt chậm rãi đóng chặt, ngăn chặn những ánh mắt càn rỡ ngang ngược, cũng khiến trước mắt cậu trở nên u ám, tử khí lan tỏa.
Tiếng khóa cửa vang lên, tâm Lăng Thược lộp bộp chìm xuống, nhận ra bản thân đã mất đi tự do.
Khóa cửa nhốt thể xác cậu, cũng khóa luôn tâm hồn cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.