Diệp Vinh Thu dùng ánh mắt xa lạ nhìn Hắc Cẩu, Hắc Cẩu không đáp lại ánh nhìn của anh nữa mà hết sức chuyên chú giúp anh xoa mắt cá chân bị thương.
Một lát sau Hắc Cẩu đứng dậy: “Chắc giặc Nhật đi xa rồi, để tôi dẫn anh ra ngoài. Có đứng được không?”
Diệp Vinh Thu chống vào vách núi đứng dậy, mới đứng một chút mà đã đau đến biến sắc.
Hắc Cẩu thấy biểu tình đau đớn trên gương mặt anh, chân mày không khỏi cau lại, nhỏ giọng nói: “Đừng làm tổn thương đến khớp xương.” Hắn đi tới bên người Diệp Vinh Thu ngồi xổm xuống, “Đến đây đi, để tôi cõng anh.”
Diệp Vinh Thu không nói gì, một lúc sau leo lên lưng hắn.
Trong rừng hoang cây cỏ mọc thành bụi, chỗ của bọn họ hiện tại căn bản không có đường, lại rất nhiều bụi gai, Hắc Cẩu cõng Diệp Vinh Thu trên lưng càng khó đi hơn. Hắc Cẩu bẻ hai cành cây lớn, một cành để gạt cây cối trước mặt sang một bên, một cành để mở lối đi nhỏ dưới chân.
“Đồng đội của anh có nói cho anh biết họ định đi đâu không?” Hắc Cẩu hỏi.
Diệp Vinh Thu giật mình, chột dạ lắc đầu: “Không.”
Hắc Cẩu thở dài một tiếng.
“Biết đưa anh đi đâu bây giờ…” Hắn khẽ thì thào.
Diệp Vinh Thu nhỏ giọng đáp: “Đến nơi nào đó không có giặc Nhật.”
Qua một lúc lâu, Hắc Cẩu mới thấp giọng đáp: “Anh định rời Trung Quốc sao?”
Hắc Cẩu nói truyện cười, nhưng không ai cười cả, thậm chí bầu không khí còn nhuốm vẻ bi thương. Diệp Vinh Thu ôm cổ Hắc Cẩu, lại vùi sâu vào hốc cổ hắn.
Đi đến nơi nào chỉ có hai chúng ta thôi.
Diệp Vinh Thu muốn nói như vậy, nhưng anh không nói ra.
Dãy núi rất dài, đi qua vài thôn trang, Diệp Vinh Thu không nói muốn đi đâu, Hắc Cẩu cũng không nói gì, hai người cứ như vậy mà chậm rãi đi trong núi.
Không biết qua bao lâu, Hắc Cẩu thả Diệp Vinh Thu xuống: “Nghỉ ngơi một chút đi.”
Diệp Vinh Thu tựa vào lưng Hắc Cẩu, vạt áo sau lưng hắn đã đẫm mồ hôi.
Hai người nghỉ dưới tàng cây, Hắc Cẩu hỏi: “Có đói bụng không?”
Diệp Vinh Thu gật đầu. Tối qua họ không ăn gì mấy, sáng nay lại phải chạy một đường, lúc này bụng đói đến kêu vang.
Thế là Hắc Cẩu đứng dậy đi tìm đồ ăn. Vốn ngọn núi này là đất canh tác của các nông dân ở gần đó, từ khi giặc Nhật đánh tới, ngọn núi bị bỏ hoang, bởi vì từng trồng cây ăn quả nên có thể tìm thấy không ít thức ăn.
Qua một lúc, Hắc Cẩu hái được rất nhiều lê và táo mang về.
Quả trên cây đều rất sạch sẽ, Hắc Cẩu ném mấy quả hái được xuống người Diệp Vinh Thu, sau đó lau lau vào áo anh, đưa lên miệng gặm: “Người anh sạch.”
Diệp Vinh Thu bật cười, cũng cầm một quả táo lên lau lau vào tay áo, cắn nhẹ một miếng, vị chua lan ra.
Một lát sau, ngược lại Hắc Cẩu không nhịn được mở miệng trước: “Anh không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Diệp Vinh Thu liếc mắt nhìn Hắc Cẩu, buồn bực dỗi hờn: “Tôi có hỏi cậu cũng không trả lời thật.”
Hắc Cẩu nhếch môi cười: “Tôi nói thật nhưng đồ ngốc nhà anh không chịu tin.”
“Tôi không tin, tôi không tin đấy!” Diệp Vinh Thu ngồi thẳng người dậy, quả trên người đều lăn xuống đất. “Tôi không biết cậu đang tính cái gì, tôi chỉ biết cậu đã cứu tôi một lần, lại cứu lần thứ hai, rồi lại cứu lần thứ ba!!!”
Hắc Cẩu quay đầu lại, thấy Diệp Vinh Thu như con nai tơ, đôi mắt to tròn nhìn hắn đăm đăm, ánh mắt viết lên sự tủi thân, lên án, còn có chút trông mong…
Hắn dời đường nhìn qua chỗ khác, thở dài: “Anh đừng coi trọng tôi, tôi chỉ là một tên Hán gian vô nhân tính, anh ngủ với tôi mấy lần, tôi không muốn anh chết ở chỗ giặc Nhật.”
Hai từ “Hán gian” được nói ra từ miệng Hắc Cẩu khiến Diệp Vinh Thu cảm thấy vô cùng xa cách. Mặc dù anh từng hoài nghi, đau xót, từng do dự, nhưng anh không tài nào liên hệ hai từ “Hán gian” này với Hắc Cẩu được. Dù cho.. chính miệng Hắc Cẩu thừa nhận đi chăng nữa.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Cậu yêu tôi không?”
Hắc Cẩu không ngờ trong lúc này Diệp Vinh Thu lại hỏi câu hỏi này, không khỏi sửng sốt một chút, khóe môi giật giật, nhưng hắn không trả lời.
Hắn không trả lời, Diệp Vinh Thu giúp hắn trả lời: “Cậu yêu tôi. Tôi biết, cậu yêu rất nhiều người. Thoạt nhìn cậu rất xấu xa, rất vô tình, rất lạnh lùng, nhưng cậu cũng rất tình cảm, rất hiền lành. Cậu yêu tôi, yêu mợ Nga, Âu Dương Thanh, Mạnh Nguyên, đoàn trưởng Cố, Lưu Văn.. Ngay cả Hoàng Tam gia hại cậu nhà tan cửa nát cậu cũng không đành lòng giết ông ấy. Năm năm này nhất định cậu đã yêu thêm rất nhiều người. Cậu chịu vì cứu tôi mà đối đầu với giặc Nhật, vì những người kia, cậu sẽ không giúp giặc hại họ.”
Hắc Cẩu nhún vai nói: “Anh quá coi trọng tôi rồi. Ngủ với tôi chỉ có một mình anh mà thôi.”
Diệp Vinh Thu tự giễu nói: “Với cậu mà nói, tôi chỉ là một người cậu từng ngủ cùng thôi sao?”
Đột nhiên Hắc Cẩu xoay người đè Diệp Vinh Thu dưới thân, ánh mắt sẫm lại nhìn anh: “Ở đây không có ai khác, anh ngủ với tôi nữa đi, không uổng công tôi vừa cứu anh.”
Diệp Vinh Thu cố gắng giãy giụa, nhưng anh càng giãy, Hắc Cẩu lại càng siết chặt.
“Năm năm này anh vẫn ngây thơ như vậy sao? Anh đã từng thấy rất nhiều người chết chưa? Anh từng giết ai đó chưa? Anh có biết tôi đã giết bao nhiêu người rồi không? Tôi đã giết rất nhiều người Trung Quốc! Tôi nói cho anh biết, dù cho tôi có rất thích anh đi chăng nữa thì tôi cũng phải đặt mạng sống của mình lên đầu! Cái đám xích phỉ kia không nói cho anh biết Yamadera Kou là ai sao? Trước đây đầu lãnh đạo xích phỉ lão Lâm của các anh bị treo trên cổng thành, anh có biết là ai làm không? Là tôi làm! Có một người tên Trương Tư Nam, vì muốn giúp người của các anh ra khỏi thành mà bị giết, bị một phát súng vào đầu, anh có biết ai làm không? Chính là tôi! Ai giúp giặc bắt người đi đào mỏ, ai dám phản kháng thì bị giết? Vẫn là tôi!!!”
Bộ dạng Hắc Cẩu trở nên hung ác, trông như một con chó dữ có thể xông lên cắn người bất cứ lúc nào.
Diệp Vinh Thu thôi không giãy giụa: “Sao cậu lại nói với tôi những lời này?”
Hắc Cẩu hung tợn nói: “Tôi chỉ mong anh đừng ngây thơ như vậy nữa!”
Diệp Vinh Thu dùng ánh mắt bi thương nhìn hắn, lại không cất lời nào. Anh không nói gì, Hắc Cẩu lại không buông tay, hai người cứ giằng co như vậy.
Một lúc lâu sau, Diệp Vinh Thu nói: “Cậu đang đợi cái gì? Đợi tôi chửi sao?”
Vẻ mặt Hắc Cẩu hờ hững: “Anh muốn chửi thì cứ chửi đi.”
Diệp Vinh Thu cười khổ: “Mấy năm này cậu ăn chửi còn chưa đủ sao?”
Những lời này của Diệp Vinh Thu giống như điểm trúng huyệt đạo trên người hắn, hắn như bị điện giật mà buông Diệp Vinh Thu ra ngồi dậy, ánh mắt xao động, ngực phập phồng kịch liệt. Hắn quay đầu sang một bên, không cho Diệp Vinh Thu nhìn thấy vẻ mặt hắn.
Diệp Vinh Thu hiểu rõ Hắc Cẩu. Hắc Cẩu rất biết kiềm chế, hắn thường giấu kín những cảm xúc chân thật của mình, không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấu nội tâm hắn. Nhưng giờ khắc này, Hắc Cẩu đã đánh mất sự kiềm chế của mình..
Diệp Vinh Thu đứng dậy, phủi lá cây trên người xuống, sau đó nhẹ nhàng tới gần Hắc Cẩu, ôm hắn từ phía sau: “Tôi đã rất hoài nghi.. Nhưng sau khi gặp được cậu, ngoại trừ tin tưởng cậu ra, tôi sẽ không suy nghĩ gì nữa.” Anh thật sự tin tưởng, có thể khiến Hắc Cẩu cam chịu như vậy, nhất định là một chuyện rất hệ trọng đáng để hắn làm như thế.
Một lát sau, Hắc Cẩu đẩy tay anh ra, khôi phục lại vẻ mặt bất cần: “Đứng lên đi, tôi cõng anh ra ngoài.”