Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 13:




Hoàng Tam rất giữ lời, Diệp Vinh Thu vừa về nhà, hiệu trưởng Tống đã gọi điện thoại tới, khách sáo nói hai hôm nữa sẽ đến lấy vải. Qua hai ngày, hiệu trưởng Tống dẫn người bên bộ phận hậu cần tới hiệu vải của Diệp gia, sau đó thanh toán hết toàn bộ, lấy hơn trăm cuộn vải đi.
Từng đồng bạc trắng bóng được đưa tới Diệp gia, ngoại trừ Diệp Vinh Thu ra thì ai nấy đều phấn khởi. Cũng may mà Diệp Hướng Dân và Diệp Hoa Xuân không có gặng hỏi nhiều mà chỉ hỏi Diệp Vinh Thu có bị ép trao đổi gì hay không, Diệp Vinh Thu nhạt giọng trả lời: “Không có gì, con chỉ cầu xin Hoàng Tam thôi, ông ta đồng ý để… con suy nghĩ thêm một thời gian nữa.”
Tô Anh ôm bụng bầu tới chỗ Diệp Vinh Thu, tỏ vẻ áy náy nói: “Em hai, hôm trước chị sốt ruột nên mới nói mấy câu như vậy, em đừng để trong lòng, thông cảm cho người làm mẹ như chị đây, cũng bởi lo cho các con mà suy nghĩ nhiều.”
Diệp Vinh Thu rất muốn cười lạnh hỏi chị nghĩ cho con chị như vậy, còn anh bị làm sao chắc chị chẳng quan tâm đâu nhỉ. Nhưng cuối cùng anh cũng không hỏi, chỉ nói qua quít mấy câu rồi kêu Tô Anh ra chỗ khác.
Không chỉ có vậy, mấy tên lưu manh luôn đứng canh ngoài hiệu vải nhà họ Diệp cũng đã đi, các con buôn bắt đầu liên lạc lại với Diệp gia. Còn chưa đầy một tuần nữa là đến năm mới, lúc này có không ít người đặt mua vải may đồ tết, những mặt hàng vốn ế ẩm cũng bán được không ít, việc làm ăn dần khôi phục được như trước đây.
Diệp Hoa Xuân cảm thấy kì quái, hỏi Diệp Vinh Thu: “Rốt cuộc Hoàng Tam có ý gì? Ông ta sẽ buông tha hẳn cho Diệp gia chúng ta sao, hay là còn đang âm mưu làm trò gì nữa?”
Đến Diệp Vinh Thu cũng cảm thấy khó hiểu.
Diệp Hoa Xuân dè dặt hỏi em trai mình: “Hôm ấy Hoàng Tam đã làm gì với em?”
Diệp Vinh Thu cảm thấy nhục nhã, rất không vui mà kết thúc đề tài này. Đồng thời anh cũng cảm thấy mỉa mai, hóa ra địa vị của anh trong lòng Hoàng Tam lớn như vậy, để ông ta hôn vài cái thôi mà lại được thả thoải mái như này.
Còn có một chuyện khiến Diệp Vinh Thu phải để ý, đó là từ ngày gặp Hoàng Tam về, anh cũng không gặp lại Hắc Cẩu. Hoàng Tam vẫn phái người đến trông chừng anh như trước đây, nhưng tên mới đến có dáng vẻ thấp bé, vẻ mặt cũng rất gian xảo, thường dùng ánh mắt *** loạn nhìn Diệp Vinh Thu, khiến anh không thoải mái một chút nào.
Hôm nay Diệp Hoa Xuân về nhà, xe không trực tiếp lái vào dinh thự mà đỗ ở ngay bên ngoài. Diệp Hoa Xuân xuống xe, nói chuyện cùng tên lưu manh mới đến. Diệp Vinh Thu đứng bên cửa sổ, thấy lúc nói chuyện Diệp Hoa Xuân có đưa cho tên lưu manh kia hai bao thuốc lá, sau đó dường như tên kia đòi hỏi anh trai anh cái gì đó, vì vậy Diệp Hoa Xuân lấy mấy đồng bạc ra đưa cho tên kia. Diệp Vinh Thu nhíu mày đầy chán ghét: Hắc Cẩu theo anh mấy tháng cũng chưa đòi hỏi anh một cái gì.
Diệp Hoa Xuân vào nhà, Diệp Vinh Thu đi từ trên lầu xuống, giả vờ lơ đãng hỏi: “Anh, ban nãy anh nói gì với cái tên cẩu mới tới vậy?”
Diệp Hoa Xuân vừa cởi khăn quàng cổ và găng tay vừa nói: “À, anh hỏi vì sao lại đổi người, Hắc Cẩu đi đâu rồi.”
Tim Diệp Vinh Thu chững lại một nhịp. Thật ra anh đã tò mò vấn đề này ngay từ ngày đầu tiên Hắc Cẩu mất tích, nhưng anh là cậu ấm ở Diệp gia, Hắc Cẩu lại là con chó của Hoàng Tam, anh không muốn đi dò hỏi loại vấn đề này, tránh bôi nhọ tôn nghiêm và kiêu ngạo vốn chẳng còn dư lại bao nhiêu. Hôm nay thấy Diệp Hoa Xuân thay anh hỏi vấn đề này, tuy trong lòng như có con mèo đang vươn móng cào đến ngứa ngáy, nhưng vẫn giả bộ đoan chính nói: “Đổi một con chó thôi mà, có gì lạ đâu.”
Diệp Hoa Xuân lên tiếng, hỏi: “Cơm tối đã làm xong chưa? Hôm nay bận rộn trong cửa hàng suốt cả ngày, anh thấy đói lắm rồi.”
“… Chắc là nấu xong rồi.” Diệp Vinh Thu thấy anh trai không hiểu ý mình, lại bắt đầu nóng ruột, nhưng ban nãy anh vừa nói có gì đâu mà ngạc nhiên, bây giờ mà hỏi khác nào tự hạ thấp nhân phẩm, Diệp Vinh Thu gấp đến độ lấy tay xoắn bện vạt áo.
Diệp Hoa Xuân quay đầu dặn dò người làm trong nhà: “Bảo phòng bếp dọn cơm sớm một chút.” Nói xong đi tới phòng khách, Diệp Vinh Thu cũng lắp bắp đi theo.
Cũng may mà Diệp Hoa Xuân chịu nói ra điều anh trông mong nhất, không để anh phải đợi chờ quá lâu. Diệp Hoa Xuân ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Anh nghe tên kia bảo, Hắc Cẩu gây phiền toái, đánh người ta trọng thương phải vào viện, nên Hoàng Tam mới đổi người.”
Diệp Vinh Thu lấy làm kinh hãi: “Cậu ta bị bắt rồi?”
Diệp Hoa Xuân gật đầu: “Cái tên ngoài kia hình như cũng không thân với Hắc Cẩu cho lắm. Tên ấy bảo Hắc Cẩu xấu tính, không hợp bầy, cũng không biết trúng ý Hoàng Tam ở điểm nào, chắc là bởi đánh nhau giỏi, cho nên Hoàng Tam mới coi trọng cậu ta. Tên ấy bảo Hắc Cẩu gây chuyện bừa bãi, hôm trước đánh người trong quân đội —— hình như là đại đội trưởng, cho nên người ta đến bắt hắn đi, nếu không phải nể mặt Hoàng Tam chắc đã đánh chết luôn rồi, cuối cùng được tha cho còn nửa cái mạng quèn.”
Diệp Vinh Thu nhớ đến ngày hôm đó, Hắc Cẩu đánh nhau với đám lính vì một kỹ nữ, còn dùng gạch đập vào đầu người ta, hiển nhiên Diệp Hoa Xuân đang nói đến chuyện này. Đáng nhẽ ra anh rất ghét Hắc Cẩu, nhưng lúc nghe xong lại chỉ thấy đám lính kia ỷ thế hiếp người thật đáng hận, chứ không hề nghĩ Hắc Cẩu tự làm tự chịu, thậm chí anh còn thấy hắn đáng thương. Anh nhịn không được nói: “Không phải Hoàng Tam rất lợi hại hay sao? Sao đến một thuộc hạ cũng không bảo vệ được?”
Diệp Hoa Xuân cười nói: “Anh nghĩ mình có thể đoán được vài phần. Hoàng Tam làm đầu sỏ ở Trùng Khánh nhiều năm như vậy, đến cảnh sát cũng phải sợ thế lực của ông ta. Nhưng kể từ khi chính phủ dời đô đến Trùng Khánh, nhóm công chức ở đây cũng thay đổi theo, có rất nhiều lực lượng quân đội đi tới. Quân đội khác với cảnh sát, e rằng Hoàng Tam cũng phải ngại bọn họ, không dám động vào người trong quân đội.”
Diệp Vinh Thu cái hiểu cái không gật đầu.
Diệp Hoa Xuân thu dáng cười lại, đột nhiên thấp giọng nói: “Gần đây anh thám thính được vài tin tức. Trùng Khánh trở thành thủ đô rồi.. sẽ có nhiều thay đổi so với trước kia. Chính phủ trung ương đặt chân đến đây, nhất định sẽ không để yên cho mấy đám côn đồ như Hoàng Tam tiếp tục phát triển. Anh nghe nói gần đây quân đội tiêu diệt mấy đám du canh du côn, thậm chí còn bắn chết người ngay trên đường, khu vực nội thành trở nên yên ả hơn nhiều. Nói không chừng làm như vậy là nhằm về phía Hoàng Tam.”
Diệp Vinh Thu sửng sốt, vui đến mức thiếu chút nữa nhảy lên: “Ý anh nói là, Hoàng Tam đang bị uy hiếp?”
Diệp Hoa Xuân cũng không vui vẻ như em trai, thở dài nói: “Dù sao đấy cũng chỉ là suy đoán và hy vọng của anh thôi. Tiếc là nhà chúng ta bây giờ đang sa sút, nếu có thế lực quân đội làm chỗ dựa thì đã không bị Hoàng Tam khi dễ như vậy rồi. Vả lại dù chính phủ có để ý đến ông ta, nhưng thế lực của Hoàng Tam ở cái đất này đâu phải vừa, muốn đạp đổ ông ta cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Chỉ hi vọng.. có thể lật đổ ông ta nhanh nhanh một chút. Nhà ta làm ăn đàng hoàng như vậy,.. mong ông ta đừng gây sự với chúng ta nữa. Qua được giai đoạn này, là tốt rồi.”
Diệp Vinh Thu nghe Hoàng Tam gặp chuyện, tâm tình khá hơn rất nhiều, ném chuyện Hắc Cẩu ra sau đầu luôn, kỳ hạn hai tháng Hoàng Tam bảo cũng coi như chưa từng có.
Đảo mắt liền tới đêm ba mươi. Tuy rằng một năm này Trung Quốc bị giặc ngoại xâm xâm lược, nửa đất nước bị mưa bom bão đạn tàn phá, nhưng những nơi không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh vẫn ca múa vui vẻ như trước. Nhà nhà treo đèn ***g đỏ, phố xá trở nên đông vui tấp nập, không khí năm mới len lỏi vào khắp các ngóc ngách trong thành phố, đến bên ngoài cửa tòa nhà chính phủ cũng treo câu đối năm mới đỏ chót.
Người trong Diệp gia cứ đinh ninh bữa tất niên này sẽ thê thảm lắm, không ngờ sự tình lại thay đổi nhanh như vậy. Tô Anh mua rất nhiều đồ trang trí về cho Diệp gia, Diệp Hướng Dân kêu người trang trí trước cổng dinh thự nhà họ một lượt, bởi có rất nhiều đồ trang trí nên tết năm nay, trông Diệp gia có vẻ náo nhiệt hơn so với mọi năm.
Ban ngày, người làm bận bận rộn rộn trang trí nhà cửa, Diệp Hoa Xuân chơi đùa với hai cô con gái trong sân, Diệp Vinh Thu thì ngồi trong phòng nói chuyện với Diệp Hướng Dân.
Gương mặt Diệp Hướng Dân không giấu nổi sự vui mừng, cầm tay Diệp Vinh Thu nói: “Tiểu Thu à, nhất định năm sau là một năm đại cát.”
Diệp Vinh Thu ngạc nhiên hỏi: “Cha, có chuyện gì mà cha cao hứng vậy?”
Diệp Hướng Dân nói: “Con cũng biết dạo trước cha ra ngoài liên tục rồi đúng không? Khi đó cha bận rộn làm ăn bên ngoài, hôm nay hàng được đưa tới, mấy hôm nữa cha sẽ chuyển đi, khi ấy sẽ lãi gấp bội. Sơ sơ cũng phải hơn mười ngàn! Tay Hoàng Tam đó muốn cản trở việc buôn bán của chúng ta, ông ta có muốn gây khó dễ cả năm sau cha cũng chẳng ngại!” Ông cảm khái vỗ vỗ tay Diệp Vinh Thu, “Con trai, cha sẽ không để con phải chịu khổ nữa.”
Không biết tại sao, Diệp Vinh Thu mơ hồ cảm thấy bất an: “Cha.. cha làm gì vậy? Phải là buôn vải không?”
Diệp Hướng Dân ra vẻ thần bí lắc đầu: “Không phải, là thuốc. Ngoài kia đang đánh giặc, rất nhiều binh lính bị thương, thuốc dần trở nên khan hiếm, giá thuốc cũng vì thế mà leo thang! Cha nhập hàng từ Quý Châu rồi chuyển tới Thiểm Tây mà kiếm được số tiền này.”
Diệp Vinh Thu hỏi ông: “Cha, cha nhập hàng từ đâu, có đáng tin cậy không?”
Diệp Hướng Dân nói: “Từ một người bà con xa. Người kia có cách nhập hàng, cha có cách giao hàng, hai chúng ta cùng hợp tác, chia năm mươi năm mươi.”
Tuy Diệp Vinh Thu vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng mấy chuyện làm ăn như này anh dốt đặc cán mai, thấy Diệp Hướng Dân tràn đầy tự tin, cũng chỉ biết vui vẻ theo.
Buổi tối, Diệp Vinh Thu đang ở trong phòng xem quần áo tết, hầu nữ đứng bên ngoài gõ cửa, “Nhị thiếu gia, cơm tối đã được chuẩn bị xong, lão gia gọi thiếu gia xuống ăn.”
Diệp Vinh Thu ừ một tiếng, buông đồ trong tay xuống, đang định đi ra ngoài, đột nhiên ngưng bước, xoay người đi tới bên cửa sổ. Ngoài đường vắng tanh, mọi người đều đã về nhà ăn cơm tất niên, cũng không thấy bóng dáng tên cẩu mới tới. Diệp Vinh Thu đứng bên cửa sổ nhìn mấy giây, sau đó kéo rèm xuống, xoay người bước xuống lầu.
Tâm tình Diệp Hướng Dân hôm nay vô cùng tốt, sai phòng bếp làm rất nhiều món ăn, Diệp Vinh Thu đi tới bên bàn nhìn, không khỏi cảm thán một câu: “Phong phú ghê.”
Cua rang cay, cá chua ngọt, đậu phụ nhồi thịt,.. cả bàn ăn bày chật ních những món ăn màu đỏ mang không khí lễ tết, Tô Anh thấy Diệp Vinh Thu liền nở nụ cười rạng rỡ: “Em trai, chúc mừng năm mới.”
Hai cô con gái của Diệp Hoa Xuân cũng vui vẻ vây quanh Diệp Vinh Thu kêu chú, Diệp Vinh Thu xoa đầu từng người một, sau đó lấy ra bao lì xì đỏ chót.
Ngồi vào bàn ăn, mọi người chưa động đũa mà đợi Diệp Hướng Dân lên tiếng. Diệp Hướng Dân giơ cao ly rượu lên, nét mặt rạng rỡ: “Còn mấy tiếng nữa thôi là năm cũ qua rồi. Tuy rằng năm nay nhà ta gặp một vài khó khăn, nhưng cuối cùng cũng trôi qua trong thuận lợi.”
Mọi người đều giơ cao ly rượu lên, đến Tô Anh đang mang thai cũng nâng một ly rượu nhạt.
Diệp Hướng Dân cao giọng nói: “Mong sang năm Diệp gia chúng ta…”
“Rầm!” Đột nhiên bên ngoài truyền tới một tiếng vang lớn, mọi người đều sửng sốt, Diệp Hướng Dân nuốt lời bên miệng trở vào. Kế đó là tiếng bước chân ồn ã, vài cảnh sát cầm súng xông vào, người hầu của Diệp gia không ngừng ngăn cản: “Quan gia, mấy người không thể xông vào.” Tên cảnh sát cầm đầu đá văng người làm ra, nhìn cả nhà đang kinh hoàng gằn giọng hỏi: “Ai là Diệp Hướng Dân”
Diệp Hướng Dân hoảng sợ giơ tay lên: “Tôi…”
Hai gã cảnh sát xông tới, bẻ tay ông ra đằng sau, Tô Anh hoảng sợ hét ầm lên, hai cô con gái cũng ôm mẹ mà khóc lớn, Diệp Hoa Xuân và Diệp Vinh Thu vội vàng tiến lên ngăn. Diệp Hướng Dân giãy dụa nói: “Quan gia, tôi đã phạm tội gì?”
Cảnh sát đi đầu cười lạnh nói: “Sở cảnh sát nhận được thư báo, ông buôn lậu vũ khí và đạn dược. Mau đưa đi!”
Diệp Hoa Xuân dâng thuốc lá mời cảnh sát: “Quan gia, quan gia chờ một chút, có phải đã có hiểu nhầm gì hay không?”
Diệp Vinh Thu hỏi: “Mấy người có chứng cớ gì không?”
Cảnh sát đẩy bàn tay đang dâng thuốc của Diệp Hoa Xuân ra, đảo mắt nhìn Diệp Vinh Thu, hừ lạnh nói: “Chứng cớ? Chứng cớ ở ngay trong kho nhà các người!”
Cảnh sát kéo Diệp Hướng Dân đi vào nhà kho, Diệp Hoa Xuân và Diệp Vinh Thu cũng đi theo, trong kho có đặt năm thùng hàng, cũng chính là hàng hóa mới được đưa đến mà Diệp Hướng Dân nói tới. Diệp Vinh Thu tiến lên giải thích: “Trong này không có vũ khí đạn dược gì…”
Cảnh sát thô bạo đẩy tay anh ra, chỉ vào thùng hàng ở giữa: “Mở!” Hắn ta không chọn thùng bên trên mà trực tiếp chỉ vào thùng ở chính giữa, giống như đã định liệu từ trước. Hai anh em nhà Diệp gia liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ không ổn rồi.
Thùng hàng bị mở ra, bên trong là các hộp thuốc được xếp chồng lên nhau. Cảnh sát kia đi tới bên cạnh thùng hàng, đẩy hết số thuốc sang một bên, cha con nhà họ Diêp mở to mắt nhìn: Ở dưới đáy thùng, quả thật có một khẩu súng lục đen nhánh.
Tay cảnh sát kia cười lạnh nói: “Có nghe qua luật lệ gì không? Tàng trữ súng đạn trong thời kì chiến tranh, đây là tội chết đấy!”
Diệp Hướng Dân hoảng sợ vùng vẫy: “Quan gia, oan cho tôi, tôi cũng không biết tại sao ở đây lại có súng! Có… có người muốn hãm hại tôi! Là Hoàng…” Ông còn chưa dứt lời đã bị cảnh sát đánh vào mặt, khóe miệng lập tức rỉ máu tươi.
Cảnh sát không nhịn được mà vung tay lên: “Năm hết tết đến, đúng là xui xẻo. Mau đưa về đồn!”
Diệp Hoa Xuân và Diệp Vinh Thu cố gắng ngăn lại, nhưng cảnh sát trực tiếp rút súng lục chĩa về phía bọn họ, hai anh em không dám động đậy nữa, chỉ biết đứng trơ mắt nhìn Diệp Hướng Dân bị cảnh sát trói đi. Đến khi bọn họ ra khỏi Diệp công quán, Diệp Vinh Thu vội vã chạy ra theo, chỉ thấy cảnh sát áp giải cha anh lên xe cảnh sát, nghênh ngang rời đi.
Diệp Vinh Thu hồn bay phách lạc quay trở về phòng khách, tiếng trẻ con khóc vang khắp nhà. Diệp Hoa Xuân đấm mạnh vào cột nhà, mắng to: “Súc sinh!”
Cả bàn đầy ắp món ngon vẫn chưa có ai động tới, nhưng lúc này, không ai có hứng mà tiếp tục ăn. Đêm giao thừa đáng lẽ rất tuyệt vời, nhưng bởi biến cố kia mà hỏng bét.
Diệp Vinh Thu ngã xuống sô pha, ngón tay thon dài xoắn chặt vạt ảo móng, cắn răng nghiến lợi nói: “Hoàng… Tam…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.