Không bao lâu sau, họ thuận lợi mai phục căn cứ thí nghiệm.
Diệp Vinh Thu nấp sau một tảng đá, lấy ống nhòm ra quan sát tình hình chung quanh. Từ đây anh có thể thấy được vị trí của căn cứ thí nghiệm, ở đó có một căn nhà màu trắng, có người ra ra vào vào, mấy người kia đều mặc áo blouse trắng và đeo khẩu trang, hiển nhiên là nhân viên thí nghiệm của giặc. Đột nhiên anh thấy có vài tên giặc khênh một băng ca từ trong phòng đi ra, anh cố nhìn rõ xem trên băng ca là cái gì, nhưng trên băng bị một tấm vải trắng che lại, một góc vải bị nhuộm đỏ, máu không ngừng chảy xuống đất —— chỉ sợ là một người dân Trung Quốc bị hại chết bởi thí nghiệm.
Diệp Vinh Thu cảm thấy máu xông lên não, khiến anh có xung động muốn lập tức nhảy vào trong liều mạng với đám giặc kia! Những con quỷ khiến người ta giận sôi.
Nhưng anh vẫn cố nhịn được.
Họ đã đi tới bước này, giờ phải tiếp tục cẩn thận hơn nữa, cố gắng phá triệt để căn cứ tàn ác này, cứu những đồng bào Trung Quốc bị giặc hãm hại ra, tiễn cái đám quái thú độc ác kia xuống địa ngục!
Một tiểu đội trưởng ghé tới, nhỏ giọng hỏi: “Chính ủy, tình hình thế nào?”
Diệp Vinh Thu đưa ống nhòm cho cậu ta.
Tiểu đội trưởng kia nhận lấy ống nhòm, nhìn một hồi, đột nhiên giơ nắm đấm lên, nặng nề nện xuống đùi mình: “Bọn khốn nạn!”
Khưu Tiến Bộ ở cách đó không xa, Diệp Vinh Thu đưa ống nhòm cho anh ta: “Cậu tự nhìn đi!”
Khưu Tiến Bộ nửa tin nửa ngờ nhận lấy ống nhòm, chốc lát sau, mặt của anh ta cũng trở nên rất khó coi. Anh trả lại ống nhòm cho Diệp Vinh Thu, không nói gì. Giờ anh đã tận mắt chứng kiến, giặc thật sự xây dựng căn cứ thí nghiệm ở đây, Hắc Cẩu không lừa bọn họ, không biết đã có bao nhiêu đồng bào của họ bị hành hạ dằn vặt ở nơi này, thậm chí đã chết đi.
Diệp Vinh Thu nhận ống nhòm về, phất phất tay, ý bảo mọi người tiếp tục đi tới.
Chốc lát sau, họ đi về phía một bao đất nhỏ, cách căn cứ thí nghiệm khoảng trăm thước. Các tay súng máy đã chuẩn bị tốt súng của mình, nhằm về phía những tên địch đang ra ra vào vào kia —— giờ những tên địch kia đang nằm trong tầm ngắm bắn của bọn họ.
Nhưng họ không lập tức động thủ, họ đang chờ tín hiệu của Hắc Cẩu.
Họ chia làm hai nhóm, Hắc Cẩu ở bên kia khai chiến trước, cố gắng thu hút sự chú ý của các tên địch, giảm thiểu áp lực cho nhóm Diệp Vinh Thu ở nơi này. Ở đó họ có hơn một nghìn công nhân lao động, hơn nữa đều là thanh niên trai tráng, chỉ cần có người chỉ huy, nội ứng ngoài hợp, giặc không thể trấn áp được nơi này. Sau khi khai hỏa xong, Hắc Cẩu sẽ lập tức dẫn người quay về bên này.
Bởi bãi đất trống ban nãy có chút khác biệt so với địa đồ làm chậm trễ chút thời gian, làm dọc đường đi Diệp Vinh Thu không khỏi lo lắng mình để tuột mất cơ hội, đám Hắc Cẩu phát tín hiệu rồi mà họ chưa tiếp cận được căn cứ thí nghiệm thì coi như xong. Nhưng giờ họ đã đi tới, nhưng bên kia vẫn rất an tĩnh, anh không khỏi lo lắng Hắc Cẩu ở bên kia tiến hành không thuận lợi.
Trong khoảng thời gian này, Hắc Cẩu và các đồng chí ở trong mỏ không liên lạc qua với nhau, tổ chức trong mỏ có thuận lợi không? Hắc Cẩu dẫn theo hai người của họ đi, liệu chừng ấy người có đủ thủ không? Vạn nhất bị giặc phát hiện thì làm sao? Liệu có người nhận ra thân phận của hắn không?
Diệp Vinh Thu gắt gao nhìn chằm chằm về căn cứ thí nghiệm ở phía trước, tim lại đặt ở nơi cách đó mấy nghìn mét, không ngừng lau mồ hôi trong lòng bàn tay.
“Ầm! Ầm!” Đột nhiên, những tiếng nổ mạnh vang lên từ phía khu mỏ.
Cả người Diệp Vinh Thu tràn trề tinh thần, lập tức cầm ống nhòm lên nhìn về phía bên kia.
Xung quanh đều là núi đá, che cản đường nhìn của anh, tầm nhìn ống nhòm không đủ để anh thấy rõ tình cảnh ở bên kia khu mỏ. Nhưng rất nhanh, tiếng súng và tiếng nổ đan lại với nhau, hiển nhiên là hai bên đang giao đấu. Anh lặng lẽ nghĩ, xem ra Hắc Cẩu đã thành công. Anh cũng nhất định phải thành công.
Giống như mong đợi của Diệp Vinh Thu, Hắc Cẩu dẫn người thuận lợi lẻn vào trong mỏ. Lúc này công nhân trong mỏ đang làm việc, bốn phía xung quanh đều có rào chắn, cứ cách trăm mét lại có một khẩu súng máy, dùng để uy hiếp các công nhân. Hắc Cẩu đợi thời cơ, dẫn người tới gần vị trí chiến đấu, sau đó buộc lựu đạn lại với nhau ném ra bên ngoài.
Lựu đạn vừa nổ, Hắc Cẩu cùng các chiến sĩ khác cùng nhau xông lên.
Khói thuốc nổ tản đi, lưới sắt bị nổ tạo ra lỗ hổng, ba khẩu súng máy hạng nặng bị nổ lật đổ xuống, lộ ra một góc chết lớn. Cùng lúc đó, Hắc Cẩu giết chết một tay súng máy không kịp đổi hướng họng súng, trực tiếp đoạt lấy khẩu súng máy hạng nặng!
“Pằng pằng pằng pằng!” Quân Nhật còn chưa kịp hoàn hồn, Hắc Cẩu đã nổ súng, trong tiếng súng bắn phá, vài tên lính tuần tra xông lên liền ngã xuống.
Các công nhân trong mỏ thấy có người tấn công mỏ, vung tay hô lên: “Các anh em! Xông lên!”
Công nhân trong mỏ nhiệt huyết sôi trào, giơ công cụ trong tay lên, đánh về phía giặc đang cầm súng.
Mấy tên giặc ở đây còn không hiểu đang xảy ra chyện gì. Rõ ràng chỉ là một buổi chiều rất bình thường, chúng như mọi khi quất roi la mắng những tên nô dịch Trung Quốc khai thác quặng sắt cho hoàng quân, đột nhiên thế cục thay đổi, đám công nhân chỉ biết im lặng nuốt giận vào bụng đột nhiên biến thành các chiến sĩ anh dũng, không nề hà súng và gậy gộc trong tay giặc, dáng vẻ phẫn nộ của họ khiến mọi người nhìn vào phải sợ hãi, không thể nào tưởng tượng đây là đám nô dịch tội nghiệp mấy tháng qua.
Trong tiếng súng hốt hoảng của giặc, có không ít công nhân ngã xuống, nhưng không ai lùi bước mà càng nhiều người hơn nhào tới, cướp vũ khí trong tay giặc, đâm lưỡi dao và bắn đạn pháo vào người những tên giặc.
Trong hỗn loạn, một gã trung tá từ trong căn phòng phía nam đi ra. Gã ta là chỉ huy cao nhất ở đây. Trông thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ biết giương mắt đờ đẫn nhìn. Gã vốn tưởng chỉ là mấy tên côn đồ không biết tự lượng sức mình cố gắng phản kháng, không ngờ tất cả các nhân công trong đây hợp lại thành một cú đấm hữu lực, ra sức đánh về phía giặc.
Gã trung tá kia lớn tiếng hò hét, cố gắng chỉ huy thủ hạ của mình trấn áp vụ bạo động, nhưng rất nhanh gã bị một người công nhân phát hiện ra. Hơn mười người công nhân tức giận lao về phía gã ta, đám vệ binh bên cạnh lập tức nổ súng bảo vệ, nhưng không ai rút lui khỏi mưa bom bão đạn, khiến gã ta sợ run, cảm giác như mình sẽ bị bọn họ xé tan thành trăm mảnh.
Tên trung tá kia bỏ chỉ huy, xoay người muốn chạy trốn. Gã ta chạy về phía một chiếc xe hơi, chuẩn bị chạy trối chết. Còn chưa kịp lên xe đã kêu rên thảm thiết mà ngã xuống dưới đất —— một viên đạn bắn trúng bắp đùi gã!
Trong chớp mắt ấy, đám binh lính thân cận gã ta bị sóng người giận dữ bao phủ, gã sợ hãi kêu to, nhưng không ai tới bảo vệ, những hình ảnh cuối cùng lọt vào tầm mắt gã là gương mặt giận dữ của những người dân.
Hắc Cẩu bắn xong một dây đạn, kết cục toàn bộ quặng mỏ coi như đã định. Giặc trú quân không ngăn cản được công nhân phản kháng, người thì yếu ớt chống lại, người thì trực tiếp vứt súng xuống chạy tán loạn.
Hắc Cẩu nhìn nơi này kết cục đã định, cầm súng máy và mấy dây đạn lên, nói với người ở ngũ đoàn độc lập mình đưa tới: “Chúng ta đi, đi tìm chính ủy của các cậu!”
Hắn nhảy lên ô tô, một gã công nhân chạy tới, đó là người quen của Hắc Cẩu lẻn vào quặng mỏ tiến hành tổ chức hoạt động ngầm. Hắc Cẩu phân phó: “Nơi này giao cho cậu, tôi đi qua bên kia!”
Người kia nói: “Được, lát nữa tôi sẽ dẫn người qua!”
Hắc Cẩu gật đầu, ném súng máy ra ghế sau, đạp mạnh chân ga, lái xe về phía căn cứ thí nghiệm vi khuẩn.
Nhóm Diệp Vinh Thu ở bên này cũng đợi được thời cơ chín muồi.
Tiếng súng chiến đấu ở bên kia mỏ vô cùng rõ ràng, giặc ở trong căn cứ thí nghiệm cũng nghe thấy được, vài tên giặc mặc áo blouse từ trong căn cứ chạy ra, nhìn về phía khu mỏ, cả tiếng nói chuyện với nhau. Chúng không biết, ngọn lửa chiến tranh không chỉ cách chúng ngàn mét mà đã lan tới tận chân chúng.
Diệp Vinh Thu dựa theo kế hoạch Hắc Cẩu lên từ trước mà sắp xếp vị trí cho các chiến sĩ của mình. Thấy thời cơ đã đủ chín muồi, anh lập tức buộc lựu đạn thành chùm, dùng sức ném về phía mấy tên giặc đang đứng xem náo nhiệt kia.
Cùng lúc đó, súng máy mai phục từ trước lập tức bắn phá!
Căn cứ thí nghiệm này của giặc chủ yếu là để thí nghiệm các loại vi khuẩn lên cơ thể người, tuy rằng bên trong có cất giữ một ít vũ khí nhưng hỏa lực không mạnh. Phòng tuyến hỏa lực đều đã được bố trí ở bên ngoài, chúng không thể ngờ lại có mấy chục tên lính thần không biết quỷ không hay đột phá phòng tuyến này, mò tới dưới chân bọn chúng!
“Ầm!” Chùm lựu đạn nổ tung, mấy tên giặc lập tức bị nổ ngã.
“Mạnh mẽ xông lên!” Diệp Vinh Thu ra lệnh, các chiến sĩ lập tức ôm súng nhảy ra khỏi công sự, chạy về phía căn cứ thí nghiệm.
Dưới sự chở che của hỏa lực súng máy, Diệp Vinh Thu cũng ôm đồ bò ra khỏi công sự. Anh dừng lại một chỗ, lấy túi ra, lau mồ hôi trên tay, bắt đầu khẩn trương bố trí thuốc nổ. Đợi các chiến sĩ cứu đồng bào bên trong ra, anh sẽ lập tức châm lửa, san bằng căn cứ của giặc này.
Vừa khai hỏa, cuộc chiến lập tức bước vào giai đoạn kịch liệt, nhưng không phải ai cũng đều tham gia chiến đấu.
Dựa theo sự bố trí của Hắc Cẩu, Khưu Tiến Bộ và nhóm của anh ta mai phục ở bên một góc nghiêng.
“Đội trưởng!” Lý Thất Bát vươn dài cổ nhìn xung quanh, nhưng cậu không nhìn thấy gì cả, “Đội trưởng, giờ chúng ta làm gì đây? Ở đây làm gì nhìn thấy giặc!”
Góc nghiêng nơi họ đứng không bị giặc công kích, nhưng đồng thời cũng không thể thấy rõ tình hình trong căn cứ.
Khưu Tiến Bộ căng thẳng cầm súng, không ngừng vặn óc suy nghĩ. Từ đầu tới giờ anh ta không hề tin tưởng Hắc Cẩu —— Hắn vốn là tên Hán gia số một mà! Nếu không phải vì công văn của tham mưu trưởng và Diệp Vinh Thu khăng khăng ra lệnh, anh ta căn bản sẽ không đồng ý rời xưởng công binh đi tới đây. Giờ anh ta phát hiện ở đây thật sự có một căn cứ thí nghiệm của giặc, nhưng vẫn chưa hoàn toàn xua tan nghi hoặc trong lòng.
Bởi trước đó đã có chấp niệm nên giờ không thể dễ dàng buông mọi thành kiến. Mục đích thật sự của tên Hán gian kia là gì? Điệu hổ ly sơn tiêu diệt xưởng công binh sao? Giờ họ đang ở đây, có muốn quay về cũng không kịp! Hay hắn ta muốn lừa Diệp Vinh Thu tới đây, bày mưu mai phục để hại bọn họ, thậm chí bắt họ đi làm vật thí nghiệm?!
Khưu Tiến Bộ lấm lét nhìn trái phải, tiếng súng và tiếng nổ mạnh không ngừng vang tới bên tai anh ta, anh ta lo lắng không biết có bao nhiêu người tham gia trận đấu lần này, người nổ súng rốt cuộc là giặc hay người của họ, anh ta vô cùng lo lắng, lo trận chiến này chỉ là âm mưu hòng hại chết các chiến hữu của họ.
“Mẹ kiếp!” Đột nhiên Khưu Tiến Bộ thu súng về, “Đi, chúng ta vào trong hỗ trợ!”
Lý Thất Bát sửng sốt, “Nhưng đội trưởng, Chung Vô Mai và chính ủy bảo chúng ta…”
“Thằng đó đến bản đồ còn đưa sai, sao có thể tin tưởng nó được! Chính ủy có thể gặp nguy hiểm, giờ ta lập tức tới hỗ trợ!”
Khưu Tiến Bộ bất chấp tất cả xông vào, lính trong đội anh ta quay đầu nhìn nhau, không thể không nghe theo lệnh đội trưởng, đành phải thu súng về nhanh chóng đi theo.