Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 145:




Phiên ngoại – Đóa bạch liên ấy thật xinh đẹp (Phần 1)
Vốn Cố Tu Qua không được gọi là Cố Tu Qua, từ lúc gã có ký ức, mọi người bên cạnh đều gọi gã là Cố Lão Lục. Gã không có anh chị em, cũng không biết đây là biệt danh hay tên hiệu, nói chung mọi người đều gọi như vậy, lâu dần cũng thành tên.
Lão Lục là người Đông Bắc, vốn xuất thân mã tặc, lúc gã mười lăm tuổi, thủ lĩnh mã tặc bị đại soái Đông Bắc Trương Tác Lâm chiếu an, thế là Lão Lục trở thành một thành viên của quân Đông Bắc. Trương Tác Lâm cũng vốn xuất thân mã tặc, anh hùng bất luận xuất thân, mặc dù Lão Lục là một tên du côn, nhưng lại vô cùng có năng lực, lăn lộn trong quân đội có thể nói là xuôi buồm xuôi gió.
Hai mươi mốt tuổi, Cố Lão Lục lăn lộn lên đến chức quan đới (doanh trưởng). Là một chức nho nhỏ, nhưng từ đó mọi người không gọi gã là Lão Lục nữa, bắt đầu gọi gã là Cố quan đới.
Sau khi Cố Lão Lục thăng quan, vừa đúng dịp thiếu soái tự mình duyệt binh. Thiếu soái cố ý để mắt tới đội mã tặc mà đại soái chiêu an. Cố Lão Lục biểu hiện tốt nhất. Trương thiếu soái nói chuyện với gã, hỏi gã tên là gì. Cố Lão Lục thành thật trả lời, gã họ Cố, tên là Lão Lục, Lão trong “lão tử”, lục trong “hành lục”. Trương thiếu soái nghe xong cười ha hả, nói tên này không nổi bật, nếu đã làm lính làm quan, phải đặt cho mình cái tên nào ngầu một chút. Trương thiếu soái còn tự tay tặng gã một khẩu Mauser “nhị thập hưởng”.
Sau khi quay về, Lão Lục bắt đầu ngẫm nghĩ cho mình một cái tên mới, nhưng gã không biết mấy chữ, hiển nhiên cũng không tìm ra được cái tên nào tao nhã hơn cái tên Cố Lão Lục.
Hơn một năm, Cố Lão Lục theo Trương đại soái đi một vòng Quan Nội, thanh thế quân Bắc Phạt càng ngày càng lớn, mà quân Đông Bắc cũng dần rút lui. Trên đường về xảy ra sự kiện đồn Hoàng Cô, Trương Tác Lâm một đời lừng lẫy vua Đông Bắc cứ như vậy mà ra đi. (Quan Nội: chỉ miền tây Sơn Hải Quan, Trung Quốc)
Sau này nữa, những biến cố liên tiếp xảy ra, Trương thiếu soái không chống lại được, Cố Lão Lục theo đại đội mà đi, lần thứ hai tới Quan Nội. Lần này tiến quân, có lẽ chẳng quay về Đông Bắc được nữa.
Đông Bắc đã mất, giặc Nhật chiếm nhà của gã, không quay về được.
Lần thứ hai quân Đông Bắc tiến quân, lăn lộn rất lâu. Đám lính Đông Bắc họ chưa bắn phát súng nào nhà đã mất, ngày đêm trông mong cơ hội có thể rửa sạch nỗi nhục trước kia. Hán tử Đông Bắc, sao có thể chấp nhận sự sỉ nhục này? Sau đó bọn họ lại bị chính quyền Tưởng Giới Thạch lợi dụng như báng súng, không đuổi giặc mà lại diệt cộng, bộ đội chủ lực trùng trùng điệp điệp xuôi nam Thiểm Cam để đánh quân cộng. Binh lính không có ý chí chiến đấu thì thắng thế nào được? Đánh ba trận, mất ba tướng. Trong khi bọn họ còn đang khóc tự vấn khi nào mới có thể trở về nhà thì đã trở thành quỷ tha hương.
May mắn là, Cố Lão Lục không trải qua những việc này. Từ lúc đội ngũ của gã đánh với quân cộng trận đầu tiên, bởi vì “lơ là nhiệm vụ” mà để đảng cộng vốn đã thoi thóp chạy mất, gã bị cắt chức.
Thủ trưởng thương gã là một nhân tài, không nỡ để cuộc đời quân lữ của gã cứ như vậy mà kết thúc, giúp gã móc nối quan hệ, điều gã tới một đoàn khác. Lúc đó vốn Cố Lão Lục đã lên tới chức đoàn trưởng đội pháo doanh, nhưng bởi vì chuyện này mà bị giáng chức, trở thành doanh trưởng, còn là doanh trưởng đội hậu cần. Mặc kệ chiến tranh, chỉ cần lo ăn lo uống cho mọi người.
Cố Lão Lục biết Lưu Văn cũng là ở nơi này. Lưu Văn là một liên trưởng dưới gã, làm nhiệm vụ quản lý và tu sửa binh khí.
Lần đầu tiên thấy Lưu Văn, hai mắt Cố Lão Lục đã sáng lên. Lưu Văn là người Thượng Hải, cả người toát lên phong độ trí thức, cao cao gầy gầy, trắng trắng sạch sạch, thật ra cũng có vẻ rất tháo vát, đứng ra đứng ngồi ra ngồi, quân tư cũng không kém người khác, nhưng không biết vì sao, Cố Lão Lục lại cảm thấy người nọ thật mềm mại. Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Lão Lục tiếp xúc với con trai vùng sông nước Giang Nam, khác hẳn với những người ở Đông Bắc gã từng gặp.
“Cậu học cao lắm à?” Sau khi quen rồi, Cố Lão Lục hỏi Lưu Văn như vậy.
Lưu Văn cung kính trả lời câu hỏi của trưởng quan: “Chỉ học đến cao trung, sau đó bỏ học đi tòng quân.”
Cố Lão Lục không biết cao trung là cái gì, gã nào có đi học, mấy chữ ít ỏi kia cũng là gã tự học được. Tuy rằng Cố Lão Lục xuất thân mã tặc, nhưng gã vẫn luôn cảm thấy những người có học thức rất giỏi. Người có học thức thì thông minh, mà người thông minh thì có mưu trí, giặc quá xảo quyệt, lừa tiền người Trung Quốc rồi lại lừa ruộng đất người Trung Quốc, lấy sắt Trung Quốc để làm súng bắn người Trung Quốc. Nếu như người Trung Quốc thông minh hơn một chút thì đã không phải chịu nhiều thua thiệt như vậy, thì đã không đánh mất ba tỉnh Đông Bắc lớn như vậy.
Cố Lão Lục hỏi Lưu Văn: “Sao cậu lại tòng quân?”
Lưu Văn đáp: “Tôi đọc báo, ngày ngày tây đàn áp người Trung Quốc chúng ta. Chỉ tòng quân mới có thể bảo vệ quốc gia.”
Cố Lão Lục rất giật mình với câu trả lời của anh. Nói rất hay, nhưng gã không biết câu trả lời này là thật tâm hay chỉ là lời nói suông để lấy lòng cấp trên. Sự giác ngộ bảo vệ quốc gia này, Cố Lão Lục cũng có, nhưng mãi đến khi máu thịt chất ra cừu hận, mãi đến khi Đông Bắc rơi vào tay giặc, gã mới thật sự thức tỉnh. Mà giặc còn chưa đụng tới Thượng Hải, nghe nói chàng trai trẻ tuổi này xuất thân cậu ấm thương gia, sao có thể suy nghĩ chín chắn như vậy?
Nhưng dù là thật tình hay giả ý, lúc Cố Lão Lục nghe Lưu Văn nói ra câu trả lời này gã liền biết đây là một nhân tài, là một nhân tài có thể sử dụng được. Chỉ là không biết sử dụng như thế nào mà thôi.
Cũng không bao lâu sau, Cố Lão Lục biết tới Quách Võ.
Quách Võ giống như Lưu Văn, đều là một liên trưởng. Nhưng Quách Võ là liên trưởng trẻ nhất trong sư đoàn. Hắn tốt nghiệp trường Hoàng Phố, là sư đệ của Tưởng Giới Thạch và Hà Ứng Khâm, vừa ra trường đã làm liên trưởng. Lưu Văn thì là liên trưởng hậu cần, Quách Võ thì là liên trưởng trinh sát tiền đồ vô hạn.
Liên đoàn trinh sát là liên đoàn tinh anh, nơi này cũng là nơi có nhu cầu tiếp viện cao nhất, bởi vậy nên ba ngày thì hai ngày Quách Võ phải xuống hậu cần xin thêm tiếp viện. Vốn chuyện xin tiếp viện này không cần liên trưởng phải tự thân xuất mã, nhưng lần nào Quách Võ cũng tự mình đến. Sau khi qua lại rồi, Cố Lão Lục cũng biết cái người Quách Võ này ‘nói ở đây, chết cây trên rừng’.
Quách Võ và Lưu Văn, giống như tên của họ, một người nóng như pháo đốt, một ôn nhu như nước. Người trong đoàn đều nói Quách Võ và Lưu Văn không hợp nhau, tuy rằng Lưu Văn luôn ôn hòa với mọi người, nhưng anh cũng là một người trong cứng ngoài mềm, chưa bao giờ nhún nhường Quách Võ, hai ngày thì ba ngày cãi nhau. Quách Võ là một người nóng nảy, nhiều lúc giận lên liền chĩa súng vào đầu người ta, cũng không phải chưa từng làm qua chuyện đả thương người mình. Nếu là người khác đối đầu với Quách Võ, có lẽ sẽ nhanh chóng cúi đầu, dù sao thì cũng không phải chuyện lớn gì, không cần thiết phải làm căng lên, nhưng hết lần này tới lần khác, Lưu Văn chưa bao giờ nhượng bộ, cái tính ương ngạnh cố chấp của người này đến Cố Lão Lục cũng không bằng, hai người thường ầm ĩ tới cùng, mà người bất tri bất giác cúi đầu ngược lại là Quách Võ.
Cố Lão Lục cũng rất tán thưởng Quách Võ. Thậm chí so với Lưu Văn, gã càng tán thưởng Quách Võ hơn. Gã thích Lưu Văn, bởi Lưu Văn là một người thông minh từng đọc không ít sách, người thông minh có thể làm nhiều chuyện, nhưng cũng có rất nhiều chuyện chỉ dựa vào thông minh thôi thì không làm được mà cần tới những người nhiệt huyết, có quyết đoán, hơn nữa còn xung lực mới làm được, nhất là ở trong quân đội, mà Quách Võ lại là người sau.
Sau khi Cố Lão Lục vào đoàn một tháng, trong quân đội muốn viết văn chương tuyên trường, cấp trên ném nhiệm vụ này cho lính hậu cần. Cố Lão Lục làm doanh trưởng hậu cần, nhưng lại không biết mấy chữ, sau khi nhận được nhiệm vụ, gã liền gọi Lưu Văn tới.
“Biết viết văn tuyên truyền không?” Cố Lão Lục hỏi Lưu Văn.
Lưu Văn thẳng thắn gật đầu: “Biết ạ, trước khi trưởng quan tới, tài liệu tuyên truyền trong đoàn đều do tôi viết.”
Qua một ngày, Lưu Văn cầm bài văn viết xong vội mang tới cho Cố Lão Lục nhìn, Cố Lão Lục không đọc được, bèn bảo Lưu Văn đọc cho gã nghe, lúc nghe tới câu “Khỉ viết vô y? Dữ tử đồng bào!”, Cố Lão Lục cắt ngang lời Lưu Văn: “Hay, câu này hay. Khỉ viết vô y, dữ tử đồng bào. Rất hay, tôi thích!”
Lưu Văn cười nói: “Đay là một câu trong “Kinh Thi Tần Phong”. Khỉ viết vô y? Dữ tử đồng bào! Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu. Dữ tử đồng cừu!”
Cả đời Cố Lão Lục chẳng thuộc mấy câu thơ, lúc này lại theo Lưu Văn đọc lại một lần nữa bài “Vô y”.
“Bài thơ vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu này do ai viết? Viết rất hay!”
Lưu Văn trả lời: “Không tìm được tác giả, là một người lính thời xưa viết.”
Cố Lão Lục nộp bài văn này lên, lại nhờ Lưu Văn chép bài thơ “Vô Y” cho gã treo lên tường, gã đọc đi đọc lại cả đêm, cuối cùng cũng nghĩ được cái tên mới cho mình — Cố Tu Qua. Tu ngã qua mâu, dữ tử đồng cừu.
Lưu Văn giúp Cố Tu Qua nghĩ ra cái tên mới, nhờ chuyện này mà anh và Cố Tu Qua thân thiết hơn nhiều. Cố Tu Qua đi tới đâu cũng thích dẫn anh theo, Lưu Văn chính là cánh tay trái của gã.
Chuyện đoàn hậu cần nói bận thì bận, mà nói không bận cũng không bận, sư đoàn ăn gì uống gì cũng phải tới cửa tìm, có đi vệ sinh cũng muốn tìm người chùi đít cho bọn họ, sợ người ở hậu cần ăn không quân lương. Cố Tu Qua xuất thân mã tặc, làm binh cũng là một kiêu binh, gã dạy dỗ mấy người tới gây sự vài lần, bọn họ liền sợ co giò.
Doanh trại hậu cần huấn luyện nhẹ nhàng hơn bộ đội chủ lực, thế nhưng cho tới giờ Cố Tu Qua chưa từng nghỉ ngơi, sáng sớm đội tinh anh chạy ba cây số, gã chạy năm cây số, mỗi ngày đội tinh anh luyện súng một giờ, Cố Tu Qua thì luyện nửa tiếng đồng hồ. Ban đầu Cố Tu Qua luyện một mình, sau đó Lưu Văn cũng tự chủ động mà luyện cùng gã.
Cố Tu Qua hỏi Lưu Văn: “Cậu tích cực như vậy nhằm mục đích gì?”
Lưu Văn vẫn không quan tâm hơn thua mà trả lời bốn chữ: “Bảo vệ quốc gia.”
Cố Tu Qua cười cười, bộ dạng không đứng đắn chút nào: “Thế sau này cậu theo tôi, tôi dẫn cậu đi bảo vệ quốc gia.”
Lưu Văn nhìn gã: “Được.”
Những lúc rảnh rỗi, Cố Tu Qua còn thích cùng Lưu Văn nghiên cứu súng ống.
Lưu Văn chuyên bảo dưỡng và phụ trách vũ khí, toàn bộ vũ khí dù tốt dù xấu đều phải qua tay anh. Đãi ngộ đoàn này tốt hơn quân Đông Bắc, đều là súng ống đạn dược do Đức cung cấp, thật sự không thể tốt hơn.
Lưu Văn bảo dưỡng vũ khí, bảo dưỡng cả khẩu nhị thập hưởng của Cố Tu Qua, mỗi ngày rảnh rỗi anh đều lau chùi cẩn thận cho nó. Từ khi đến tay Cố Tu Qua, khẩu súng này chưa từng bắn, thời gian ở trong tay Lưu Văn còn nhiều hơn ở trong tay Cố Tu Qua.
Cố Tu Qua nói đùa với anh: “Thích đến thế thì tôi cho cậu khẩu này đấy.”
Hiếm khi Lưu Văn hoảng hốt: “Lễ vật Trương thiếu soái cho trưởng quan, tôi không dám nhận.”
Cố Tu Qua trêu anh: “Sao không dám nhận?”
Lưu Văn cầm khẩu nhị thập hưởng nhìn một hồi, lại ngẩng đầu lên nhìn Cố Tu Qua một hồi, hai tay nâng khẩu nhị thập hưởng lên trả lại cho Cố Tu Qua: “Tôi không xứng.”
Cố Tu Qua nói: “Súng Trương thiếu soái đưa thì cũng có gì đâu, chỉ là một thanh sắt nặng trịch thôi mà. Để cậu làm súng của tôi, như vậy mới là tuyệt.”
Lưu Văn đáp: “Vâng.” Thế rồi anh đeo khẩu nhị thập hưởng lên thắt lưng Cố Tu Qua.
M: Nhá hàng cho mọi người biết M vẫn chưa quên. Hơi dài nên chia ra làm 2 đến 3 phần ==

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.