Đoá Dành Dành Của Riêng Anh

Chương 36: Sinh nhật buồn




- Thế nên ai cũng được, trừ thằng đấy ra.
- Đấy vốn dĩ không phải lỗi của cậu ấy. Nếu chỉ bởi vì một Nguyễn Diệp Chi mà bắt tao bỏ rơi Việt Anh, như vậy bất công với cậu ấy quá.
- Bình thường mày nhát gan lắm mà, sao đến lúc cần nhát gan thì mày lại gan thế?
- Tao cũng không biết.
Có lẽ trái tim non nớt của thiếu nữ 17 tuổi vừa mong manh mà cũng lại vừa dũng cảm. Mong manh đến nỗi chỉ cần một ánh mắt, một hành động nhỏ thôi cũng đủ làm cho trái tim ấy đập liên hồi, những rung động đầu đời cũng sẽ theo đấy mà đến. Nhưng nó cũng thật dũng cảm biết bao, dám dũng cảm theo đuổi người mình thích, dũng cảm để bất chấp mọi thứ ở bên người ấy, dũng cảm để yêu mà không cần quan tâm đến ngày mai.
***
- Sinh nhật vui vẻ nha mày!
- Chúc bạn Hạ đã đủ tuổi lấy chồng.
- Chúc mừng đủ tuổi đi tù.
- ???
Gì vậy bạn cún Khôi? Sinh nhật tôi mà bạn cũng không tha nữa vậy. Lúc chưa rước được người đẹp về nhà thì nài nỉ tôi giúp đỡ, lúc có người yêu cái lật mặt nhanh hơn bánh tráng, tôi đúng là làm ơn mắc oán quá mà!
- Mày không nói chuyện tử tế được à? À quên chó thì làm gì biết nói chuyện.
- Mẹ mày!
- Mày định tổ chức sinh nhật không?
Thu Ngân quay sang hỏi tôi. Giờ đang là giờ thể dục, học xong rồi nên bọn tôi ngồi tám chuyện với nhau. À bình thường thằng Khôi sẽ đi đá bóng, nhưng chân nó mới bong gân, giờ vẫn đang đi khập khiễng cơ. Thế nên Nhi không cho nó đi.
- Có, tối nay đi ăn, tao bao.
- Ok. Thế tối rồi tao đưa quà sau.
- Mày có định mời ai lớp mình nữa không?
- Ví tiền tao không đủ đâu mày, mời chúng mày, hai đứa phòng tao thôi.
- Tưởng em Việt Anh phải tổ chức cho mày chứ?
- Sinh nhật tao, bạn tao dự, mắc gì phải dùng tiền nó trời.
- Ghê ghê.
- Gọi thằng Duy với thằng Đức đi cùng đi mày.
- ???
Thằng cún này lắm chuyện quá rồi đấy.
- Một mình tao con trai đi, ngại.
- Mày có thể không đi.
Tôi ngườm nó.
- Đùa thôi, có Việt Anh là con trai nữa đây. Nhưng chắc thêm hai thằng đấy cái ví tao vẫn sẽ chịu được.
Giờ ra chơi tôi nhắn tin cho Đức địa chỉ quán và mời em nó đi ăn. Cũng nhắn bảo Việt Anh chiều tối qua đón tôi.
Tôi mặc bộ váy trắng voan mỏng, trang điểm nhẹ, bện tóc và kẹp hai cái kẹp con bướm lên.
- Tao cần cầm quà đến đấy tặng cho mày không?
- Thôi để ở phòng đi, tí về tao sợ không cầm được hết.
Tôi cầm điện thoại lên xem, Việt Anh vẫn chưa seen tin nhắn của tôi. Chắc anh bận gì đó chưa kịp xem, nhưng mà bình thường có bao giờ anh không seen lâu như thế đâu nhỉ, trên messenger hiển thị "hoạt động một ngày trước". Chẳng lẽ Việt Anh quên mất hôm nay là sinh nhật tôi à? Chắc là không đâu nhỉ? Chắc là anh muốn cho tôi một bất ngờ đúng không? Chắc chắn là vậy rồi. Bày đặt bí mật tạo bất ngờ cho người ta chứ gì. Khóe môi tôi khẽ cong lên.
- Đi chưa mày ơi?
- Đi thôi.
Tôi cầm cái túi sách và chìa khóa xe rồi đứng dậy, đi cùng Trang và Dương xuống nhà xe kí túc xá lấy xe.
- Tưởng mày đi với Việt Anh mà?
- Việt Anh có việc đến sau.
Dương đèo Trang, bọn tôi đi đến quán lẩu, cất xe và ngồi vào bàn ghép tôi đã đặt sẵn. Tôi bảo nhân viên bắt đầu dọn đồ ra, rồi cùng với hai đứa nó ngồi vào bàn. Đồ ăn dọn ra hết xong thì mọi người cũng đã đến đầy đủ, chỉ còn thiếu duy nhất một người, cũng là người tôi mong chờ nhất. Hay là Việt Anh lạc đường rồi?
Tôi mở điện thoại lên xem, thấy tin nhắn từ hồi sáng mà Việt Anh vẫn chưa xem, quyết định gọi trực tiếp cho cậu ấy. Nhưng nhận lại chỉ là nhũng tiếng "tút" dài trong vô vọng. Tôi bắt đầu thấy lo lắng, tim đập nhanh hơn, đầu trống rỗng. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Việt Anh không thể nào quên sinh nhật của tôi được. Cậu ấy bận? Hay là có chuyện gì rồi?
- Chị Hạ, chúc chị sinh nhật vui vẻ. Tuổi mới sẽ luôn xinh xắn đáng yêu, hạnh phúc và đạt được điều mình mong muốn nhé!
Tiếng của Đức làm tôi hơi giật mình, Đức cầm hộp quà vuông vắn được gói bằng giấy gói quà màu xanh đưa nó về phía tôi. Tôi cầm lấy hộp quà mỉm cười nhìn em nó.
- Cảm ơn em nhiều nha! Mau ngồi vào ăn đi.
Chắc Việt Anh có việc bận, chắc là tí nữa xong việc là anh sẽ đến thôi. Tôi bắt đầu cầm bát đũa lên ăn, nói chuyện rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, bọn tôi rủ nhau đi karaoke, Yến Nhi với Khôi cầm bánh sinh nhật và trà sữa vào.
Chiếc bánh sinh nhật được phủ một lớp sô cô la màu nâu đen và một ít hạnh nhân, bên trên là dòng chữ ngay ngắn được viết bằng kem màu hồng "Khánh Hạ 18 tuổi vui vẻ". Trang lấy cái mũ sinh nhật được tặng kèm màu xanh da trời đội lên đầu cho tôi. Dương đứng sang phía đối diện, nghiêm túc chụp ảnh cho tôi. Khánh Ngọc cắm nến và giúp tôi đốt chúng nó lên.
- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you. Chúc mừng sinh nhật Khánh Hạ!
Tôi đan hai tay, nhắm mắt lại và ước nguyện.
"Ước mọi khó khăn tôi đi qua đều sẽ trở thành cầu vồng. Ước những người tôi yêu thương đều bình an."
Sau đó tôi thổi nến và cắt bánh chia cho mọi người. Thu Ngân đưa cho tôi cốc trà đào bốn mùa. Tôi cắm ống hút và thưởng thức hương vị quen thuộc. Bóc gói bim bim cà chua ra nhâm nhi.
- Chị Hạ không ăn bánh à?
Đức đưa đĩa bánh cho tôi và hỏi. Tôi vội xua tay.
- Chị bị dị ứng sữa, và những cái liên quan đến sữa như kiểu lớp kem ở bánh sinh nhật. Thế nên em cứ ăn đi, chị ăn kẹo bánh được rồi.
Bọn nó ăn xong thì liền chạy ra chọn bài và hát karaoke. Con Nhi với thằng Khôi năng nổ lắm, ra song ca bài "Cưới nhau đi". Trông chúng nó tình tứ thế tôi cũng hơi chạnh lòng. Nhìn những dòng tin nhắn chưa được xem kia, lòng tôi nhói lên như bị ai bóp chặt. Tôi không thể hiểu được là tại vì sao, nhắn tin không trả lời, gọi điện không nghe máy, Việt Anh rốt cuộc đang làm cái gì vậy chứ? Hôm nay rõ ràng là sinh nhật tôi mà? Nếu anh không đến được thì cũng phải nhắn với tôi một câu chứ?
Trang huých tay tôi.
- Sao người yêu mày vẫn chưa đến vậy?
Tôi nhún vai, cố nén nỗi buồn vào trong.
- Tao cũng không biết.
Tôi nhai miếng bim bim mà mặn chát, có lẽ là khó chịu ở trong lòng nên ăn cái gì cũng mặn chát như vậy đấy.
- Ê tao với Dương về trước nhá.
- Ok.
Tôi cầm cốc trà đào lên uống, đăm chiêu nhìn hai đứa đang vui vẻ song ca ở đằng trước. Màn hình nhảy đến bài "Anh ơi ở lại" của Chipu. Nhi vội chạy ra đưa mic cho tôi.
- Bài tủ của mày này.
Tôi cầm mic và tiến đến gần màn hình hơn. Mặc kệ, hôm nay sinh nhật mà, tôi phải chơi hết mình chứ.
"... Anh cũng rời đi khi anh hết yêu..."
"Anh ơi anh ở lại, ở lại với em đi anh ở lại. Đừng làm áng mây trôi trên bầu trời, rồi một mình chơi vơi. Bông hoa xinh ngoài vườn giờ đã xác xơ bông hoa lụi tàn. Thật nhiều đớn đau. Chẳng còn mạnh mẽ do tình yêu..."
"Siêu thần tượng đã nở nụ cười cũng không đẹp bằng em. Ánh nắng chói chang giữa tháng 8 cũng không toả nắng bằng cậu..."
"Romeo take me somewhere we can be alone..."
Bọn tôi hát rất nhiều, đoạn nào không hát được thì gào. Từ nhạc Việt, nhạc Trung sang nhạc Âu Mĩ. Từ nhạc buồn sang nhạc vui. Hết một tiếng bọn tôi cũng rời khỏi phòng karaoke và đi về.
Tôi tạm biệt chúng nó, đứng trước cái xe đạp điện của mình. Giỏ xe là đống quà mấy đứa tặng cho tôi. Tôi lấy cái điện thoại ở trong túi ra, mở đoạn chat với Việt Anh ra.
[Hôm nay Việt Anh không đi học à?]
[Chiều Việt Anh qua đón em nhá!]
[Việt Anh đã bỏ lỡ cuộc gọi video từ bạn.]
[Thôi em tự đi đến trước rồi, Việt Anh xong việc thì đến luôn nhá.]
[Bọn em đổi địa điểm rồi.]
[Bạn đã gửi một ảnh.]
[Việt Anh quên hôm nay ngày gì rồi à?]
[Em chính thức giận Việt Anh rồi đấy.]
[Anh mà không rep tin nhắn của tôi trong vòng hai phút nữa là anh xong với tôi luôn đấy.]
[Đồ tồi.]
Những dòng tin nhắn độc thoại của tôi, không những không được hồi đáp mà thậm chí còn không được xem. Rốt cuộc thì Việt Anh làm sao vậy? Tự nhiên biến mất không nói không rằng gì vậy? Lần cuối tôi gặp Việt Anh vẫn bình thường lắm mà.
Tôi có làm sai cái gì đâu? Mà tôi có làm gì sai thì Việt Anh cũng không được biến mất như thế này. Tôi có phải là người không biết nhận lỗi đâu, không vừa ý cái gì thì nói để tôi còn sửa chứ? Mắc gì chơi cái trò biến mất này vậy? Lại còn là vào ngày sinh nhật của tôi nữa chứ?
Cậu ấy chán tôi rồi? Không muốn tiếp tục nhưng cũng không muốn nói ra lời chia tay? Tôi lại sai rồi à? Dù bao nhiêu người khuyên tôi rời bỏ, tôi vẫn kiên trì ở bên anh mà. Anh có cái quyền gì bỏ rơi tôi cơ chứ?
Nhưng mà rõ ràng Việt Anh không phải người như thế mà? Anh là người nói thích tôi, là người đưa tôi đi ăn, là người bất chấp mọi vỏ bọc khóc trước mặt tôi, một người lo cho tôi từng tí một, người luôn ở bên quan tâm tôi, an ủi tôi, khen tôi. Một người khiến tôi cảm thấy tôi là cả thế giới của anh, người mà dành ánh mắt dịu dàng nhất cho tôi, chỉ riêng tôi mà thôi. Anh thật sự sẽ bỏ rơi tôi hay sao?
Giọt nước mắt nóng hổi từ khoé mắt đã rơi xuống, lăn dài trên má, rơi xuống màn hình điện thoại. Tôi không tin.
Tôi bấm vào danh bạ, gọi vào số của anh. Chỉ có tiếng "tút" dài trong vô vọng. Tôi leo lên xe, cắm chìa khoá và phi xe đến nhà Việt Anh. Hôm nay dù có thế nào tôi cũng phải hỏi cho ra lẽ. Bây giờ là 10h, có lẽ sẽ không kịp về trước khi trường đóng cửa. Nhưng tôi không nghĩ được cái gì nữa rồi. Dù thế nào tôi vẫn phải hỏi cho ra lẽ, chia tay cũng được, lừa dối cũng được, tôi không muốn kết thúc không rõ ràng như thế này.
Đến trước căn biệt thự mà tôi mới chỉ đến trước cổng được hai ba lần gì đấy. Tôi không ngập ngừng gì mà bấm chuông luôn. Tiếng "kíng koong" của chuông cửa như xoáy sâu vào trái tim đang đau nhói của tôi. Một người phụ nữ trung niên vội vàng bước ra mở cổng. Tôi giơ tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại.
- Cháu tìm ai?
- Cháu tìm Việt Anh ạ, cô bảo với cậu ấy là Khánh Hạ đến tìm ạ.
- Cậu chủ không có ở nhà, cháu đi về đi.
- Cậu ấy đi đâu vậy ạ? Tại cháu không liên lạc được với cậu ấy ý.
- Bác chỉ là người làm thôi, những chuyện này bác thật sự không biết. Cháu đi về đi.
- Dạ cháu cảm ơn ạ.
Tôi lặng lẽ nhìn bác ấy đóng cánh cổng lại. Giống như đóng lại mối tình đầu của tôi vậy.
Tôi quay người lái xe đi. Thật ra bây giờ chỉ cần Việt Anh xuất hiện ở đây, nói xin lỗi tôi và ôm tôi vào lòng là tôi sẽ lại mềm lòng và tha thứ cho cậu ấy thôi. Nhưng thật tiếc, có những ý nghĩ thật sự chỉ là ý nghĩ của riêng tôi mà thôi. Mãi mãi không thành hiện thực được.
Mải suy nghĩ, một chiếc xe mô tô phi nhanh qua trước đầu xe tôi. Tôi hoảng nên loạng choạng rồi ngã xuống đường. Tay tôi theo phản xạ chống cùi chỏ xuống đất, bên dưới toàn sỏi cát khiến tay tôi đau rát, cũng may chân không bị xe đè lên nếu không chắc gãy chân mất. Tôi đứng dậy định dựng xe lên, thấy chân phải đau nhói, nghĩ là chắc bị đập xuống nên đau thôi. Nhưng hình như không phải vậy, đau đến mức không thể đứng được. Tôi ngồi thụp xuống, bật đèn flash soi xuống chân xem bị làm sao. Thấy cổ chân hơi sưng và bầm tím. Trẹo chân rồi à? Xui đến thế là cùng.
Tôi nhìn quanh, chỗ này khá là vắng, mấy nhà xung quanh đều đã đi ngủ hết rồi. Tại sao chứ? Tôi đã làm gì sai? Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của tôi mà, tại sao lại bắt tôi phải chịu phải những thứ xui xẻo này cơ chứ?
Tôi phải làm gì bây giờ?
Tôi bất lực, nước mắt cứ đua nhau rơi xuống. Tôi đã thử cố đứng lên nhưng vẫn không được. Chân tôi đau nhói. Tôi cầm điện thoại lên, tay run run, tìm kiếm xem tôi có thể cầu cứu ai. Khu này gần nhà Yến Nhi, chắc đến đây tầm 15 phút gì đấy. Tôi gọi cho nó nói rõ tình hình.
- Oke, mày đừng hoảng, cứ ngồi yên đấy. Tao đến ngay đây.
Tôi lết lết ngồi lên chiếc xe đang đổ dưới đất. Nhặt mấy hộp quà rơi ra, phủi phủi cát và bỏ vào túi đựng.
- Chị Khánh Hạ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.