Sức của Mạc Du Cẩn không thể đọ lại với Hoắc Tịch Sâm, hắn bị đẩy nên lùi lại vài bước. Người đàn ông này sao lại phải nghe lời của một con nhóc mà bắt nạt hắn, cục tức này hắn nuốt không trôi.
Thẩm Họa Minh thấy sự khôn lỏi của con gái thì bật cười, cô cốc đầu nó một cái rồi cất tiếng: “Con bé này, mới đó mà đã học cách bám đùi người khác rồi.”
“Ai bảo người xấu kia bắt nạt mẹ.” Cô bé cười hì hì, gãi đầu xấu hổ.
Thấy hai mẹ con cô đắc ý đứng sau Hoắc Tịch Sâm, hắn tức không nói nên lời. Chỉ thẳng vào mặt của cô bé, gằn giọng: “Mày nhớ đó, để xem sau này tao dạy dỗ mày như thế nào.”
Bị người lớn đe dọa, con bé không những không sợ mà còn lè lưỡi, cất giọng khiêu khích: “Mẹ tôi sẽ không để ông đụng đến tôi đâu. Đồ kẻ xấu hôi hám.”
Hoắc Tịch Sâm nghe vậy thì phì cười, nhưng lại có lòng tốt muốn để Mạc Du Cẩn ở lại nên cất tiếng: “Hay là anh cũng đi cùng, có thể tiện tay bê hộ cho Thẩm Họa Minh một ít đồ.”
Thẩm Kim Vũ thấy Hoắc Tịch Sâm cũng không phải là người tốt hoàn toàn, bàn tay nhỏ nắm lấy vai áo của mẹ, ghé sát tai mẹ rồi thì thầm: “Mẹ con mình đi thôi, ở đây chẳng vui chút nào.”
Cô nghe vậy cũng không phản đối, liền bế con gái rời đi. Phiền phức nối tiếp phiền phức, chẳng biết khi nào mới có thể yên ổn được.
Sau khi Mạc Du Cẩn rời khỏi, hắn quay lại thì không còn thấy hai mẹ con cô đâu nữa thì thở dài. Thẩm Kim Vũ quả nhiên là ranh ma giống hệt Thẩm Họa Minh. Hắn lại bị lợi dụng rồi.
Trong khi đó, hai mẹ con cô dắt tay nhau đến khu vui chơi. Thẩm Kim Vũ vừa nhìn thấy tàu lượn thì đôi mắt con bé sáng rực, kéo kéo tay mẹ rồi cất tiếng: “Mẹ, con muốn lên cái kia.”
“Được.” Thấy con gái hào hứng, cô cũng vui theo. Bước đến chỗ tàu siêu tốc, cô mới nhận ra là chỗ này không hợp với con gái.
“Mẹ, mẹ sao thế?”
“Con không chơi được cái này, đây là trò của người lớn.”
“Vậy chúng ta chuyển sang trò khác nha mẹ.” Thẩm Kim Vũ có chút hụt hẫng nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, kéo cô đến chỗ khác. “Con muốn đi ngựa gỗ.”
Vòng quay ngựa gỗ không có nguy hiểm, cô mới đồng ý đưa con đi. Nhưng khi chơi, nụ cười của Thẩm Kim Vũ dường như không hề xuất hiện. Cô bé cảm thấy vô cùng nhàm chán, ngay cả lúc chụp ảnh khi đang ngồi trên lưng ngựa cũng chỉ miễn cưỡng cười một cái.
Sau khi kết thúc, cô mới hỏi con gái: “Con không vui sao?”
“Con đói.” Cô bé nũng nịu.
“Chúng ta đi ăn ha.”
Cô vừa ngỏ lời, con bé đã gật đầu đồng ý. Hai mẹ con cũng xếp hàng ở quầy KFC giống như mọi người. Thế nhưng bỗng nhiên có một cậu bé mập chen lên trước mặt họ. Thẩm Kim Vũ tức giận, gắt gỏng: “Ê anh kia, sao lại chen hàng.”
“Tao thích chen, có ý kiến gì sao? Rõ ràng tao đến trước, là mẹ con mày chen mới đúng.” Thằng bé ngang ngược đáp lại, rồi còn đẩy con bé ngã xuống chân Thẩm Họa Minh.
“Cậu bé, cháu không nên đẩy em bé ấy như vậy đâu.” Người đứng đằng sau bất bình lên tiếng.
“Ai bảo nó không biết tốt xấu?” Thằng bé gân cổ lên cãi, thái độ hỗn hào khiến cho mọi người đều ngứa mắt.
“Không biết gia đình của thằng bé đâu mà lại để nó chạy lông nhông đi gây sự như thế này.”
“Dạy con kiểu gì thế không biết?”
“Đã chen hàng rồi còn phách lối.”
Mỗi người nói một câu khiến cho thằng bé tức giận nhưng không thể cãi lại. Ngay lúc định chạy đi, lại bị một bàn tay bắt lại. Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Xin lỗi con bé ngay.”
Thằng bé không cam lòng, nhưng trước mắt của mấy người cao lớn hơn mình, lập tức hét lớn: “Xin lỗi, được chưa?”
Sau đó vùng tay tay khỏi tay cô, chạy mất hút. Mọi người ai cũng bàn tán về mấy đứa bé bị lạc cha mẹ, còn cô thì đỡ con gái dậy rồi bế nó lên.
“Sau này đừng có gây sự với loại đó, hiểu không con?”
“Rõ ràng chúng ta đến trước, anh kia chen hàng. Không chỉ đối với chúng ta mà còn với những cô chú đến sau đều không công bằng.”
Thẩm Họa Minh nghe vậy thì mỉm cười, không ngờ con gái của cô lại hiểu chuyện đến thế. Mới có sáu tuổi mà đã ra vẻ hiểu biết thế này rồi. Mọi người xung quanh ai cũng phải cảm thán tư duy của cô bé này.
“Được rồi, đến lượt chúng ta rồi kìa.” Cô bước tới quầy, sau đó mua một ít đồ ăn và ra bàn ngồi.
Nhưng không lâu sau, thằng bé gây sự kia lại đến, đằng sau nó là một người đàn ông cao to, béo mập. Mặt mày hùng hổ bước tới khiến cho những người xung quanh phải dè chừng. Những ai khi nãy bàn tán và dạy đời thằng bé cũng đều bắt đầu sợ sệt.
“Khi nãy ai là người đã mắng con tôi?” Lão ta hùng hổ lên tiếng. Giọng nói ồm ồm khiến cho mấy đứa trẻ xung quanh nấp sau cha mẹ.
Thằng con của lão đảo mắt qua một lượt, nhìn thấy Thẩm Kim Vũ thì lập tức kéo tay của cha.