“Cha ơi cha, con nhỏ đó ở đằng kia.”
Nghe con trai nói, lão lập tức nhìn về phía tay thằng bé đang chỉ. Nhìn thấy hai mẹ con không hề sợ hãi mà vẫn nhàn nhã ăn cánh gà chiên. Lão ta hùng hổ bước tới, đập bàn khiến cho khoai chiên văng tứ phía, cốc nước rung mạnh, suýt nữa thì đổ.
Cứ nghĩ rằng cô và đứa bé bị dọa sợ đến mức không dám nói gì, lão ta đắc ý lên tiếng: “Khi nãy con bé nhà cô gây sự với con trai tôi, mau xin lỗi thằng bé.”
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn sắc mặt của cô, cả Thẩm Kim Vũ cũng bị lão ta dọa sợ, dè dặt nhìn mẹ. Thẩm Họa Minh khẽ run một cái, người đàn ông này chắc hẳn là đang muốn ra uy. Nói không sợ là nói dối, nhưng nếu lão muốn giành lại sự công bằng thì cô cũng nên phục tùng.
Đặt cốc nước xuống, cô từ từ lên tiếng hỏi: “Con của anh, đã kể với anh những gì?”
“Nó nói con nhóc này cùng với người lớn đi ăn hiếp nó. Sao hả? Nhân lúc tôi không ở đây muốn bắt nạt thằng bé sao?” Người đàn ông nói lại những gì mà con trai đã mách hắn. Những người hóng chuyện khi nãy chỉ trích thằng bé bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
“Vậy nó không nói với ông là vì nó chen hàng, đẩy một bé gái nhỏ hơn mình ngã sao?” Cô đứng dậy, đối mặt với người đàn ông béo mập kia. Rõ ràng là gây sự trước, lại muốn con cô xin lỗi?
“Nói gì thế hả? Đừng có ăn nói hàm hồ.” Lão ta mạnh miệng, nhưng nhìn gương mặt chột dạ của con trai thì biết rằng những gì cô nói chính là sự thật. Nhưng là sự thật thì đã sao? Lão dĩ nhiên có khả năng đổi trắng thay đen bằng nắm đấm này.
“Tôi có ăn nói hàm hồ hay không, hỏi con trai ông thì biết.” Cô mỉm cười, bước đến chỗ của thằng bé, đặt tay lên vai nó, ánh mắt sắc lẹm và vô tình nhìn vào đứa trẻ. Vừa định cất tiếng hỏi, đã bị người đàn ông đó đẩy ra.
“Cô đang làm gì nó? Con trai tôi mà cô dám đụng sao?”
Chưa dứt lời, lão đã giơ tay lên, định tát cô. Tốc độ này đối với cô là quá chậm, nên trước khi cái tát đó giáng xuống, cô đã xông đến, khuỷu tay mạnh mẽ đánh vào mặt hắn.
Cơ thể béo mập đó loạng choạng, cô lập tức ôm con rồi lùi lại. Thẩm Kim Vũ được mẹ bảo vệ, gan lớn nói to: “Rõ ràng là ngang ngược đi chen hàng, xong bây giờ còn méc bố. Đồ con gái.”
Thẩm Họa Minh nghe vậy thì sững người. Đứa con gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện của cô đây ư? Sao gan lại lớn đến thế?
Bị một người phụ nữ đấm vào mặt, chính là nỗi nhục của lão ta. Trước nay chưa có một ai dám đánh thẳng vào mặt, bây giờ lại bị một người phụ nữ chân yếu tay mềm làm cho đứng không vững. Thù này không trả, sao hắn có thể nguôi giận?
Cô cảm thấy không ổn, định ôm con chạy nhưng đằng sau toàn là người ngoài đứng chắn để hóng chuyện. Bây giờ chỉ còn nước tiến tới thôi.
Cô thả con gái xuống, thì thầm vào tai nó vài câu. Thẩm Kim Vũ gật đầu, sau đó lùi lại.
Người đàn ông kia tức giận xông tới, nắm đấm của lão ta nhắm ngay mặt của cô. Đôi môi của cô lẩm bẩm hai từ “ngu ngốc” rồi cúi người xuống, đấm một cái vào ngực hắn. Nhanh chóng vòng ra sau, cô nhảy lên rồi đá một cái vào đầu hắn. Sức mạnh cực lớn khiến cho hắn ngã nhào.
Tất cả mọi người xung quanh đều phải vỗ tay thán phục, nhìn cô mạnh mẽ hạ gục một tên cao to mà không khỏi cất lời khen ngợi. Thẩm Kim Vũ cũng chạy đến, ôm lấy mẹ.
Giọng nói của đáng yêu cất lên: “Mẹ siêu quá đi!”
“Con bé này, chỉ giỏi gây sự.” Cô cưng chiều, véo mũi của con gái.
Một nắm đấm đột ngột giáng xuống, khiến cho cô ngã sang một bên. Vội vàng che chắn cho con gái, đầu của cô liền đụng trúng ghế.
“Mày đã triệt để làm tao tức giận mà còn có thể đi sao?” Hắn dùng sức đá vào người cô.
Thẩm Kim Vũ đột nhiên thấy mặt mẹ bị thương thì lập tức bị dọa sợ. Cô nhẹ nhàng xoa đầu con bé, để nó trốn dưới gầm bàn rồi đứng dậy. Lại dám đánh lén cô, đúng là chán sống rồi.
Nhanh chóng chạy đến chỗ hắn, cô liền cúi thấp người, đấm vào cái bụng mỡ của hắn, dùng sức đấm vào ngực rồi đột ngột ngẩng đầu, đấm vào cằm. Tên béo mập kia ngã ngửa, cô vẫn chưa hả dạ, bước nhanh đến bàn ăn mà trước đây hai mẹ con ngồi, cầm cốc coca đổ vào mặt hắn.
“Dậy đi, định làm chuột chù sao?”
“Mày…” Hắn bị khiêu khích, loạng choạng đứng dậy. Nhưng lại ăn thêm một cước của cô.
Lần này, hắn ta triệt để thua cuộc. Thằng con trai đứng trước đám đông thấy bố mình bị sỉ nhục thì cảm thấy vô cùng xấu hổ. Vốn dĩ muốn lên mặt với người ta, cuối cùng lại trở thành trò cười trước mặt mọi người.
Thằng bé bật khóc, chạy đến chỗ của cha rồi lay lay hắn, luôn miệng gọi cha. Thẩm Họa Minh thở dài, bước tới bàn, bế con lên rồi cất tiếng: “Hắn không sao đâu, chỉ là bất tỉnh thôi.”