“Không có gì đâu con, đừng để tâm.” Bà Mạc đáp lời, nhưng ả đã thấy mẹ chồng dường như đang giấu giếm điều gì đó.
“Cần gì phải giấu nó?” Ông Mạc gằn giọng, sau đó quay ra nói với ả. “Con tự lên trên mạng mà xem có chuyện tốt gì, sau đó sẽ biết tại sao ta lại phải dùng hình phạt nặng nhất với nó.”
Thẩm Liên Đình nghe vậy thì gật đầu, sự tò mò khiến ả vội vàng tìm điện thoại. Nhưng vừa mới mở máy, bà Mạc đã giật lấy và nắm chặt lấy nó. Bà không muốn gia đình này thêm sóng gió, cũng không muốn nhìn con trai mình chịu trừng phạt nữa.
“Mẹ xin con, mọi chuyện đều đã qua rồi, đừng xem nữa có được không?”
“Bà nói cái gì? Nó là vợ của tên nghịch tử này, nó có quyền được biết.” Ông Mạc tức giật, cướp lấy điện thoại từ tay vợ rồi đưa cho ả.
Nhanh chóng thao tác trên điện thoại, một loạt thông tin về Mạc Du Cẩn hiện ra, tất cả đều là những tin tức mới nhất về việc hắn ngoại tình. Thông tin hai người họ đám cưới thì nhanh chóng bị trôi đi, để tin xấu về Mạc Du Cẩn lên mục tìm kiếm. Đôi mắt của ả trở nên đỏ lừ khi nhìn những bức ảnh người ta đăng lên. Sắc nét đến mức không thể phủ nhận được. Từ hình dáng đến gương mặt, tất cả đều tố cáo hành vi vụng trộm của Mạc Du Cẩn.
Bước đến trước mặt hắn, ả nắm tóc hắn, giật lên khiến người đàn ông này phải ngẩng đầu. Hắn nhíu mày, ả ta mạnh tay như thể muốn bứt luôn một mảng da đầu của hắn. Đưa màn hình điện thoại đến trước mặt hắn, ả gằn giọng: “Anh đã hứa với tôi thế nào? Anh đã nói những gì khi cầu hôn tôi? Không lẽ anh đã quên rồi sao?”
Mạc Du Cẩn im lặng, đôi mắt hắn không nhìn vào màn hình điện thoại mà hướng đi nơi khác. Nếu như cha mẹ không có ở đây, chắc chắn hắn sẽ gắt gỏng với ả một trận, chắc chắn sẽ không nhịn nhục như bây giờ.
Bà Mạc thấy có vẻ không ổn, liền tiến đến nắm lấy tay ả, khuyên ngăn: “Đây chỉ là do Du Cẩn nhất thời bồng bột. Đi ra ngoài chán rồi nó sẽ về nhà, con đừng chấp nó mà, chuyện này dù gì cũng là quá khứ rồi.”
“Mẹ à, mẹ không thể năm lần bảy lượt bao che cho hắn được. Ra ngoài làm bậy, lại còn với một người nổi tiếng, để cho người ta lên tiếng bóc phốt. Mặt mũi con để ở đâu? Mặt mũi của Mạc gia để ở đâu?” Thẩm Liên Đình cố gắng giữ lại sự bình tĩnh cuối cùng, ả không thể nổi điên trước mặt mẹ chồng được. Thế nhưng lần này không ngờ lại bị Mạc Du Cẩn cắm cho mình một cái sừng nặng đến thế.
“Mau xin lỗi con bé đi.” Bà Mạc nhẹ nhàng mở tay của Thẩm Liên Đình, thả tóc của hắn ra.
“Là anh nhất thời hồ đồ, em đừng giận nữa.” Mạc Du Cẩn hạ mình xin lỗi ả.
Bây giờ nên cứu vãn danh dự là điều cấp thiết, những chuyện khác hắn nhất định phải nhịn một chút. Nếu như Thẩm Liên Đình nằng nặc đòi ly hôn thì đúng là hắn không còn mặt mũi để nhìn đời.
Ả ngửa mặt lên trời, hít một hơi thật sâu để nước mắt không trào ra. Thế nhưng sống mũi vẫn cay cay, trong lòng chất chứa tâm sự khiến cho ả không muốn nói gì. Đôi môi có son đỏ mím chặt, ả phải khống chế bản thân mình ngay lúc này, không được phép kích động. Quay lưng, ả nhanh chóng rời khỏi phòng thờ, để lại một nhà ba người bọn họ tự giải quyết.
Vừa về tới phòng ngủ, ả đã đóng sầm cửa lại, chạy đến giường, ngồi xuống rồi khóc lớn. Tại sao mọi chuyện lại đến dồn dập như thế? Tại sao những thứ bất hạnh nhất lại đổ lên người của ả? Tại sao cuộc đời này lại tàn độc đến thế?
Hàng ngàn câu hỏi chứa đầy uất ức nhưng lại không có câu trả lời. Bộ móng sắc nhọn của ả găm vào chiếc chăn, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, cùng với tiếng khóc than làm cho căn phòng trở nên thê lương.
Mẹ mất, chồng đi ngoại tình, đã vậy còn bị tiểu tam cắn ngược lại. Bây giờ đầu ả rối như tơ vò, không biết nên giải quyết như thế nào. Năm xưa vì muốn chọc tức Thẩm Họa Minh nên ả mới tiếp cận Mạc Du Cẩn, vì muốn mẹ vui nên ả tìm cả trăm kế hành hạ Thẩm Họa Minh.
Đây là ả đang bị trừng phạt sao? Tại sao ông trời lại bất công đến thế?
Tiếng cửa bỗng nhiên vang lên, khiến cho ả giật mình, vội vàng lau nước mắt rồi ngồi ngay ngắn. Mẹ chồng từ ngoài cửa bước vào, ngồi xuống bên cạnh cô ả rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai ả.
“Có chuyện gì không con?”
“Dạ không ạ, không có chuyện gì đâu.” Ả gạt tay của bà Mạc xuống. Trước giờ hai người không hẳn là hòa thuận, thường âm thầm đối đầu nhau. Nhưng bây giờ bà ta lại trở nên nhẹ nhàng, khiến cho ả cảm thấy không bình thường.
“Không có chuyện gì thì tốt. Con biết đấy, bây giờ danh dự của Du Cẩn bị người ngoài bôi nhọ, chúng ta nên làm gì đó để giúp nó.”
Nghe đến đây, ả đã biết bà ta muốn nói gì, nhưng vẫn im lặng lắng nghe những lời nói nhẹ nhàng mà giả tạo.
“Chị của con chẳng phải là một người có tiếng trong giới phóng viên sao? Con có thể…”
“Mẹ à, bây giờ con rất mệt, mẹ có thể để cho con được ở riêng một chút không?” Ả lên tiếng đuổi khéo. Bây giờ muốn ả gặp người mà mình ghét nhất để cầu xin, ả làm không được.