“Anh nghi ngờ cũng khó trách. Khi đó tôi còn quá trẻ để mang thai, nhưng chuyện mang nặng đẻ đau Kim Vũ là thật. Chỉ là người ngoài hay họ hàng đều không biết được sự tồn tại của con bé vì khi ấy để bảo vệ danh dự cho nhà họ Thẩm, cha tôi và mẹ kế đã giấu đứa trẻ này đi.” Cô hít một hơi thật sâu, gió từ ngoài cửa xe tạt vào khiến cho tinh thần cô thoải mái hơn không ít. Chợt nhận ra điều gì đó, cô mở mắt ra rồi nhìn anh. “Mà… Tại sao tôi phải nói với anh chứ nhỉ?”
“Cô cứ xem tôi như một người bạn có thể nói chuyện khi cần cũng được.”
“Hừ.” Cô nhếch mép, cười khinh. “Có người bạn nào như anh? Cùng với gia đình dày vò, sỉ nhục tôi như con ở. Bạn sao? Đừng có buồn cười như thế.”
“Vậy tôi cũng chẳng có hứng làm bạn của cô.” Mà muốn làm chồng của cô vĩnh viễn. Bù đắp sự thiệt thòi mà hai mẹ con đã chịu trong thời gian qua, sau này bảo vệ họ, có trách nhiệm với họ.
“Mà anh đang đưa mẹ con tôi đi đâu đây?”
“Đến nhà của tôi.”
“Anh lắm nhà thế?” Cô nhướn mày, nhìn anh như thể nhìn người ngoài hành tinh. Rốt cuộc tên lắm tiền này có mấy cái nhà?
Chẳng mấy chốc đã đến nhà của anh. Cho dù mấy năm không quay lại vẫn vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp, không hề có mùi ẩm mốc hay một chút mạng nhện. Tất cả là nhờ có Tạ Lạc Thần lo trong mấy năm qua.
Cô bước vào trong nhà, chỉ thấy một số màu tối giản, lạnh lẽo và cô độc giống hệt như chủ nhân của nó. Cách bố trí hoàn hảo nhưng lại thiếu vắng thứ gì đó.
Thấy cô đang nhìn khắp phòng, anh lên tiếng: “Từ giờ hai mẹ con cứ sống ở đây.”
“Anh nói gì cơ?” Cô nhíu mày, tưởng rằng bản thân nghe nhầm.
“Từ bây giờ, cô và con bé sống ở đây.” Anh nhắc lại lời nói của mình, bá đạo cùng đáng ghét khiến cho cô trừng mắt, giận dữ quát.
“Anh nghĩ mẹ con chúng tôi là thú cưng chắc? Muốn nuôi thì nuôi, khi nào chán thì vứt?”
“Mẹ ồn ghê.” Thẩm Kim Vũ đưa tay nhỏ dụi mắt, ở trong lòng cô mà cằn nhằn. Đến khi đã tiếp nhận được ánh sáng, cô bé nhìn hai người đang đối mặt với nhau, đôi mắt to tròn nhìn quanh phòng rồi reo lên: “Rộng thật đấy, còn rộng hơn cả nhà của bà chủ.”
Anh nghe vậy, lập tức lên tiếng hỏi: “Vậy có muốn ở đây không?”
“Muốn.” Cô bé nghe vậy thì sáng mắt, gật đầu rồi kéo áo mẹ. “Mẹ ơi ở lại đây đi, Kim Vũ muốn ở lại.”
Cô nghiêm mặt khiến cho con bé không dám hó hé thêm câu nào, đi thẳng một mạch ra khỏi biệt thự của anh. Nhưng cô hoàn toàn không thể so được với đôi chân dài của Hoắc Viễn Thành. Anh chặn cô lại rồi lên tiếng: “Dù gì trời cũng đã tối rồi, hai người ngủ lại đây đi.”
Đôi mắt cô liếc nhìn đồng hồ, cũng đã hơn chín giờ. Ở chỗ này hoàn toàn không thể nào bắt xe về nhà được, đành thỏa hiệp mà ngủ ở đây một đêm.
“Nhưng ở đây có sóng không?”
“Có.” Anh trả lời, sau đó bước lên cầu thang và về phòng mình.
Dù không tình nguyện, nhưng cô vẫn phải lên cùng anh và ở một phòng riêng với con. Nhẹ nhàng đặt con gái xuống giường, cô mở điện thoại lên, thấy cột mạng vẫn ổn định thì mỉm cười, truy cập vào trang báo để xem độ nổi tiếng của quý tử nhà họ Mạc nổi tiếng đến đâu.
Vừa đọc được mấy dòng trong bài báo, điện thoại của cô lại hiển thị tên Thẩm Liên Đình. Khóe môi nở một nụ cười nhạt, sau đó bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói giận dữ của Thẩm Liên Đình.
“Là do chị giở trò đúng không?”
“Em gái à, bình tĩnh đi, có gì từ từ nói.” Cô dĩ nhiên biết ả đang đề cập chuyện gì, nhưng cô tự thú thì chẳng khác nào tự bẫy mình.
“Chuyện trên mạng chắc chắn là cô làm, mau gỡ đi cho tôi.” Cô ta lớn tiếng ra lệnh, nhưng đầu dây bên kia không hề có tiếng trả lời. Mấy phút sau, Thẩm Họa Minh mới lên tiếng.
“Phải tôi đăng thì sao? Không phải tôi đăng thì sao? Cô có cái gì chứng minh được những bài đó là tôi viết? Tôi chỉ là một nhà báo nhỏ nhoi, không quyền không thế, luôn bị chèn ép. Tôi có thể làm gì với em gái của mình chứ?”
“Không phải cô thì có thể là ai được chứ? Gỡ xuống, gỡ hết bài xuống cho tôi. Nếu không tôi kiện cô tội phỉ báng.” Ả có quá nhiều cú sốc trong một ngày, chính vì vậy nên tính khi bây giờ vô cùng gắt gỏng, không muốn nhịn cô.
“Nếu như không thể khởi tố, tôi hoàn toàn có quyền kiện ngược lại cô nhỉ?” Cô mỉm cười, bước tới cửa sổ, tránh làm ồn đến con gái. “Có chuyện gì, mai gặp rồi nói.”
Dứt lời, cô lập tức cúp máy khiến cho ả không kịp nói thêm câu nào. Thẩm Liên Đình ném điện thoại xuống giường, đấm vào gối như đang muốn trút giận. Gọi Hoắc Tiểu Hân để cầu cứu, ả lại không nghe máy. Hạ mình gọi điện thoại cho Thẩm Họa Minh thì lại bị cô làm cho tức chết. Nhìn người đàn ông đang nằm ngủ bên cạnh với đôi mắt căm hận, sớm biết có kết quả này, ả đã không lấy hắn.