Đoản Mệnh Lão Đại Cố Chấp Yêu Tôi

Chương 31:




Bộ não của Kiều Trăn Trăn đã phải lao động suốt hai tiếng đồng hồ, trên đường về nhà đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, Tần Tĩnh chỉ cảm thấy phía sau quá yên tĩnh, nhưng cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ là khi về đến nhà dừng xe rồi mà còn chưa nghe thấy động tĩnh gì, đành phải quay đầu lại nhìn.
Kết quả là, bà thấy cô con gái cưng của mình vừa ngậm một nửa bánh mì  vừa ngủ gục say sưa. Tần Tĩnh dở khóc dở cười, đành phải đánh thức cô dậy: “Về phòng rồi ngủ tiếp. ”
“Yo…Dạ. “Kiều Trăn mơ mơ màng màng đứng lên, lúc xuống xe còn không quên cầm theo cặp sách.
Tần Tĩnh nhìn dáng vẻ này của cô lập tức cảm thấy đau lòng: “Thực ra con không cần phải học tập vất vả như vậy, nếu không thi đỗ được đại học trong nước, mẹ sẽ nghĩ cách khác, đưa con ra nước ngoài du học. ”
“…… Cha mẹ người khác đều ước con mình cố gắng nhiều hơn một chút, sao mẹ lại làm ngược lại thế, “Kiều Trăn Trăn bật cười, “Nếu bị ông ngoại nghe được, ông ấy nhất định sẽ mắng mẹ cho xem.”
“Mẹ không phải vì thương con sao, đừng nói con có ba ở đây, con chỉ cần không làm việc bậy bạ, nhất định tương lai sẽ rất thoải mái.” Tần Tĩnh nhíu mày.
Kiều Trăn Trăn vẫn còn đang mệt rã rời, nghe vậy khẽ cười một tiếng: “Bây giờ mẹ đang sống dựa vào ông ấy, có cảm thấy thoải mái không? ”
Lời còn chưa dứt, cô lập tức tỉnh táo lại, vừa ngẩng đầu liền đối mặt với vẻ mặt sững sờ của Tần Tĩnh.
“……Xin lỗi mẹ, con không có ý đó. “Cô ấy hơi hoảng sợ.
Tần Tĩnh sững sờ chỉ là trong nháy mắt, sau khi phục hồi tinh thần lại liếc xéo cô một cái: “Mẹ con hiện tại muốn ăn có ăn muốn uống có uống, mỗi khi đi ra ngoài mọi người đều tôn trọng mẹ, chẳng lẽ còn không thoải mái sao? ”
“Mẹ ơi, con chỉ thuận miệng nói thôi, tuyệt đối không có ý nghi ngờ của mẹ đâu, ” Kiều Trăn mặc kệ trong lòng mẹ có nghĩ như vậy hay không, vẫn như cũ chân thành xin lỗi, “Con xin lỗi mẹ, mẹ đừng buồn nha. ”
– “buồn cái rắm, mau trở về phòng ngủ đi! ”Tần Tĩnh tức giận hối thúc cô.
Kiều Trăn Trăn do dự liếc mắt nhìn bà một cái, sau khi xác định bà không để lời cô nói ở trong lòng mới trở về phòng.
Sau khi cô đi, Tần Tĩnh thở dài, thu dọn lại mọi thứ trong nhà rồi mới đi ngủ.
Ngày hôm sau Kiều Trăn Trăn vẫn phải tiếp tục học thêm, không thể cùng Tần Tĩnh đi đến nhà ông ngoại, nên Tần Tĩnh dứt khoát tự mình lên đường vào buổi trưa. Nhưng vừa bước vào cửa,ngồi xuống, điện thoại của Kiều Kiến gọi đến.
Cô nhíu nhíu mày, lần đầu tiên không muốn liên lạc với ông ta.
“Chị, điện thoại của chị đang reo.” Tần Chiếu nhắc nhở.
Tần Tĩnh hoàn hồn, đáp một tiếng vội vàng đi ra ngoài, sắp đến cửa mới bắt máy: “Alo? ”
“Có phải em lại trở về nhà họ Tần không?” Kiều Kiến giọng điệu gay gắt.
Tần Tĩnh hít sâu một hơi: “Em về nhà của chính mình, không được sao? ”
“Tần Tĩnh em phải hiểu rõ, chỗ tôi và Kiều Trăn Trăn mới là nhà của em!” Kiều Kiến lập tức bùng nổ.
Tần Tĩnh nhíu mày: “Anh có thể bình tĩnh một chút được không? Mỗi ngày Trăn Trăn đều phải đi học, anh nhiều ngày lại không về nhà, em không thể về nhà mẹ đẻ một lát sao? ”
“Không thể! Đừng quên em là vợ của anh! “Kiều Kiến không chút nghĩ ngợi mà phản đối.
Tần Tĩnh nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Em là vợ anh, là phải đoạn tuyệt quan hệ với cha ruột sao? Kiều Kiến, Bắt đầu từ khi nào anh lại trở nên vô lý như vậy? ”
“Anh lười nói nhảm với em,  hiện tại em lập tức quay trở về cho anh, bằng không chúng ta liền ly hôn!” Nói xong, Kiều Kiến trực tiếp cúp điện thoại.
Lần thứ hai Tần Tĩnh bị ông ta dọa ly hôn, bà tức giận đến run người, lúc Tần Thăng đi ra ngoài tìm bà, liếc mắt một cái liền nhìn ra có chuyện không ổn: “Kiều Kiến lại gọi điện thoại cho con à? ”
Tần Tĩnh mím môi: “Anh ấy bảo con về nhà. ”
Những lời mắng chửi của Tần Thăng trong phút chốc đã vọt tới cổ họng, nhưng mà thời khắc mấu chốt lại nhớ tới lời dặn dò của cháu gái bảo bối, đành phải nuốt xuống: “Không sao đâu, vậy con cứ trở về đi. ”
Tần Tĩnh cứ tưởng rằng mình sẽ bị mắng, lập tức sững sờ: “Ba…”
- “Nhìn cái gì mà nhìn, cậu ta không đau lòng cho con,thì ba đau lòng cho con gái của ba! ”Vừa nghĩ đến cô mắc bệnh trầm cảm, khóe mắt Tần Thăng lại rưng rưng, “Con trở về đi, ba sẽ không tức giận đâu, anh chỉ muốn con thật sự vui vẻ. ”
Đã nhiều năm Tần Tĩnh không nghe được lời nói nhẹ nhàng của cha, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tần Thăng một lúc lâu, cuối cùng đáy mắt lóe lên một chút kiên định: “Con không trở về, ba, chúng ta ăn cơm đi. ”
Tần Thăng ngẩn người, lập tức trở nên vui vẻ: “Có thật là không đi không? ”
Nhìn nụ cười trên mặt của ông, Tần Tĩnh cảm thấy có chút đau lòng, lại một lần nữa nhận ra phận làm con như mình thất bại như thế nào, bao nhiêu năm nay bà lại chưa bao giờ kiên định lựa chọn người nhà của chính mình.
“Ừm, không đi.” Cô lặp lại lời một lần nữa.
Tần Thăng lập tức vui vẻ dẫn bà trở về nhà, gọi Tần Chiếu cùng bảo mẫu bưng đồ ăn lên cho bà. Tần Tĩnh nhịn không được cười cười, cũng đi theo vào phòng bếp phụ, cả nhà ăn cơm trong bầu không khí hòa thuận.
Khi bữa ăn kết thúc, Tần Chiếu đột nhiên nói: “Chị ơi, bây giờ mỗi ngày chị ở nhà cũng cảm thấy rất nhàm chán phải không. ”
“Ừm, không có việc gì làm.” Tần Tĩnh trả lời.
“Vậy chị có muốn đến công ty giúp em một chút không, hiện tại bộ phận tài chính của công ty còn thiếu một giám đốc, tìm ai em cũng thấy không yên tâm, chị có thể đến làm không?” Tần Chiếu nói xong, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tần Tĩnh  thì nhanh chóng nói thêm, “Chị cũng đã tốt nghiệp một trường danh tiếng, trước khi kết hôn cũng đã làm vài năm ở công ty, em tin tưởng vào năng lực làm việc của chị. ”
“…… Chị đã không làm việc nhiều năm rồi”. Tần Tĩnh hơi chần chờ.
Tần Chiếu vẻ mặt nghiêm túc: “Chính sách tài chính không có gì thay đổi, chị cũng không cần tiếp cận với quá nhiều kiến thức mới, rất nhanh liền có thể bắt đầu. ”
“Hơn nữa đi, bây giờ điều chị quan tâm nhất của vẫn là Trăn Trăn, ” Tần Tĩnh vẫn do dự như cũ, cuộc sống của một bà nội trợ nhiều năm nhìn thì hào nhoáng, nhưng cũng vô tình cũng đã làm phai mờ đi hết khí thế của bà, “Trong nhà không có bà chủ cũng không được, nên tạm thời không muốn cân nhắc đến công việc. ”
Tần Chiếu cùng Tần Thăng liếc nhau, cũng không miễn cưỡng,rất bình tĩnh bỏ qua chủ để sai lầm này.
Tần Tĩnh ở nhà họ Tần đến hơn mười giờ tối, sau khi gửi nhắn tin cho Kiều Trăn Trăn liền đến tiểu khu của Trì Thâm đón người, vừa mới dừng xe lại, lập tức nhìn thấy Kiều Trăn Trăn đang nhanh chóng chạy tới.
Tần Tĩnh không nhịn được cười: “Trì Thâm đâu, sao hôm nay không đưa con xuống đây vậy? ”
“Cậu ấy có chút mệt mỏi.” Kiều Trăn Trăn nghiêm túc trả lời, trong đầu hiện lên dáng vẻ vừa cứng đờ vừa đỏ mặt của anh ——
【Hảo cảm hiện tại 770 điểm】
Tần Tĩnh cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp chở cô về nhà.
Kiều Trăn Trăn ngồi lên xe, thầm than thở với Tiểu Bát: “Trì Thâm thích ứng cũng quá nhanh rồi, lần đầu tiên hôn anh ấy tăng thêm năm trăm điểm hảo cảm lẩn, nhưng lần thứ hai cũng chỉ có hai trăm, có phải lần sau sẽ không có nữa không? ”
“……Ngài cứ ngẫm về 0,01 điểm đi. “Tiểu Bát nhìn một đống điểm hảo cảm, còn cảm thấy có chút choáng váng.
Kiều Trăn Trăn vừa nghĩ cũng cảm thấy đúng, lập tức liền tự cảm thấy thỏa mãn, lúc này mới nhận ra con đường hai người bọn cô đang đi không phải đường về nhà.
“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?” Kiều Trăn Trăn khó hiểu.
“Nhà ông ngoại,” Tần Tĩnh trả lời, “Tối nay con sẽ ngủ lại ở nhà ông ngoại. ”
Kiều Trăn Trăn ngạc nhiên: “Vậy còn mẹ thì sao? ”
“Tất nhiên là mẹ sẽ về nhà rồi.” Tần Tĩnh trả lời.
Trái tim Kiều Trăn Trăn lập tức trùng xuống: “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì sao? ”
“Không có việc gì, chỉ là ông ngoại nhớ con thôi.” Tần Tĩnh cười cười.
Kiều Trăn Trăn mím môi, sau khi biết được bà sẽ không nói thật, dứt khoát không hỏi nữa.
Tần Tĩnh rất nhanh đã đưa cô đến nhà ông ngoại, sau đó không xuống xe đã lập tức rời đi, Kiều Trăn Trăn lo lắng chạy vào phòng khách, hỏi Tần Thăng đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ con chắc là muốn trở về cãi nhau với ba con, chắc là làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của con mới đưa con tới đây.” Tần Thăng trả lời.
Kiều Trăn Trăn lập tức nhíu mày: “Sao có thể như thế được, lỡ như đánh nhau, mẹ con cũng không thể chiếm được phần lợi đâu, ông ngoại mau đưa con trở về nhà đi. ”
“Yên tâm đi, ông đã bảo cậu của cháu đi xem rồi, nếu cậu ta dám làm điều đó, lập tức đánh cho cậu ta thừa sống thiếu chết.” Tần Thăng nhún nhún vai.
Kiều Trăn Trăn nghe xong mới yên tâm, chỉ là tâm trạng vẫn không tốt như cũ.
Tần Thăng nhìn cô vừa nhíu mày vừa thở dài, kiên nhẫn trấn an cô vài câu, rồi mới đuổi người đi về phòng ngủ. Trong lòng Kiều Trăn Trăn bất an, nhưng cơ thể cô ấy đã mệt mỏi cả ngày nay, cuối cùng vẫn không cam lòng ngủ thiếp đi.
Bởi vì trái tim đang vướng bận chuyện gì đó, ngày hôm sau lúc năm giờ  cô đã thức dậy, điều đầu tiên làm đó là gọi video với mẹ.
Tần Tĩnh bị cô đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt nhấc máy, sau khi nhìn rõ mặt cô thì trở nên không vui: “Gọi điện thoại sớm như vậy làm gì? ”
“Mẹ, mẹ có bị chịu thiệt đúng khôngạ?” Kiều Trăn Trăn vẻ mặt lo lắng.
Tần Tĩnh nhắm mắt lại: “Làm sao có thể chịu thiệt được. ”
“Kiều… Bố đâu rồi ạ?” Kiều Trăn Trăn hỏi.
“Ở phòng khách ngủ rồi.” Tần Tĩnh trả lời.
Kiều Trăn nhướng mày: “Ông ấy thế mà không bỏ đi cơ đấy. ”
“Ông ấy cũng muốn đi lắm, nhưng ông ấy nếu đi trước mẹ, ông ấy lại sợ mẹ lại trở về nhà họTần, nên ở lại nhìn chằm chằm mẹ.” Tần Tĩnh hừ nhẹ một tiếng.
Kiều Trăn Trăn trở nên cạn lời
Kiều Kiến người này thật đúng là… gây hại cho người khác mà không mang lại lợi ích gì cho bản thân. Rõ ràng hiện tại đã không còn yêu Tần Tĩnh nữa, nhưng bởi vì bản tính muốn khống chế,ông ta không chịu nổi việc Tần Tĩnh không để ý đến mình, thà răng phải ngủ trên sô pha cũng phải nhìn chằm chằm bà.
Nếu như cô không đoán sai, nếu giám định giới tính thai nhi của Triệu Anh có kết quả rồi, thì lúc này ông ta chắc sẽ không có tâm trạng  ở nhà cãi nhau đâu.
Kiều Trăn Trăn cũng lười phàn nàn về ông ta, sau khi đảm bảo trạng thái của Tần Tĩnh vẫn còn tốt thì lập tức rời giường đi học, tối hôm đó vừa về nhà, liền nhìn thấy Kiều Kiến xụ mặt ngồi trên sô pha.
Ông ta vẫn chưa rời đi.
Kiều Trăn Trăn nhướng mày yên lặng nhìn Tần Tĩnh, Tần Tĩnh bĩu môi, đi theo cô lên lầu mới mở miệng: “Hôm nay ông ấy không đi làm. ”
“……Ông ấy định xanh chín với mẹ luôn hả? “Kiều Trăn Trăn dở khóc dở cười.
“Ông ấy thích thế nào thì cứ để thế nào đi, dù sao cũng không ảnh hưởng được đến mẹ, “Năng lực thích ứng của con người luôn rất mạnh, sau khi Tần Tĩnh cãi nhau với ông ta vài lần, bà đã không cảm thấy trời sập xuống như lần đầu tiên nữa, nhiều lắm cũng chỉ là tức giận gần chết, “Mẹ chỉ là không đi nhà Tần thôi, nhưng mỗi ngày mẹ đều gọi cho ông ngoại của con ba cuộc điện thoại video, ông ấy  cũng không quản nổi. ”
Dứt lời, đáy mắt để lộ một chút đắc ý.
Kiều Trăn Trăn thấy tâm trạng của bà cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, cũng không muốn can thiệp nữa, dù sao đối với cô mà nói, cô thật sự ước gì hai người này càng cãi nhau thì tình cảm càng nhạt lại càng vui.
Nghĩ như vậy, Kiều Trăn Trăn trở nên bình tĩnh, nhưng mà có vài người lại không thể bình tĩnh.
Mấy ngày nay Triệu Luyến Kiều rất phiền lòng, rõ ràng mẫu máu của Triệu Anh gửi ra nước ngoài đã có kết quả, chứng minh được bà ta đang mang thai một đứa con trai, nhưng Kiều Kiến lại không có cảm giác vui vẻ gì cả, ngược lại gần đây vẫn luôn ở nhà, lý do nói với hai người cô ta là đang cãi nhau với Tần Tĩnh.
Triệu Luyến Kiều không tin cãi nhau còn quan trọng hơn cái thai trong bụng của Triệu Anh, cho nên càng ngày càng lo sợ, luôn cảm thấy Kiều Kiến đang hối hận, nhất là gần đây Kiều Trăn Trăn mỗi ngày đều có vẻ rất vui vẻ, nếu thật sự vợ chồng họ đang cãi nhau như Kiều Kiến nói, cô ấy sao có thể vui vẻ như vậy chứ?
Triệu Luyến Kiều càng nghĩ càng sợ hãi, nhìn thấy Kiều Trăn Trăn và Trì Thâm cùng nhau đi về ở một buổi tối khác, cuối cùng nhịn không được đi theo.
“Ngày mai là thi giữa kỳ rồi, mình rất lo lắng.” Kiều Trăn Trăn hít sâu.
Trì Thâm khoác cặp của hai lên trên người: “Đừng lo lắng, không có vấn đề gì. ”
“……Sao câu lại có thể chắc chắn rằng mình sẽ ổn chứ? “Kiều Trăn Trăn cau mày, “Nếu mà mình thi không tốt, mẹ mình sẽ không cho mình đi học thêm với cậu nữa đâu. ”
Trì Thâm nhẹ nhàng xoa coa đầu cô: “Không sợ,sẽ chuẩn bị câu hỏi cho cậu. ”
Ánh mắt Kiều Trăn Trăn sáng lên: “Có thể trúng đề không? ”
“Ừm.” Đề thi này chỉ là bài thi đầu tiên của năm cuối cấp, tổng cộng chỉ có bấy nhiêu điểm chính đó thôi, tổng hợp tạo thành một hệ thống thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Kiều Trăn Trăn lập tức vui vẻ, đẩy anh lên lầu. Khóe môi Trì Thâm hơi cong cong, đang muốn nói cái gì đó, thì bỗng nhiên quay đầu lại, nhưng mà phía sau lại không có một bóng người nào cả.
“Nhìn cái gì vậy?” Kiều Trăn Trăn  tò mò.
“…… Không có việc gì ”. Trì Thâm rũ mắt xuống, cùng cô đi lên lầu.
Ở một góc ở dưới lầu, Triệu Luyến Kiều khiếp sợ che miệng ——
Kiều Trăn Trăn và Trì Thâm thế mà sống chung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.