Sau khi sắc phong hậu phi, trong cung dần bắt đầu bận việc lập ra quy định về lễ phục, nghi trượng của hậu phi, nhưng sau đó tôi lại phát hiện, trong cung ai nấy đều tất bật làm việc, chỉ mỗi mình tôi lại như lời Đa Nhĩ Cổn nói là người rảnh rỗi nhất, hoàn toàn trở thành một ông chủ chỉ ngồi vung tay.
Tuy tôi dưới hàng Triết Triết nhưng lại là người được sủng ái nhất, có điều tính tình tôi rất lười biếng, không quá để tâm đến mấy điều đó. Hơn nữa do Hoàng Thái Cực cố ý che chở, vì thế Triết Triết chẳng dám sai tôi làm việc quá mức, chỉ để tôi tuỳ ý tiêu dao sung sướng.
Cho nên, vào thời điểm mà ai nấy bận đến không kịp trở mình, tôi lại dựa vào tín bài do Hoàng Thái Cực ngự ban mà có thể đi lại tự do ngoài hoàng cung, vô cùng thuận lợi.
Thế cục bên phía Triều Tiên đó đã sắp trở mặt rồi, Quốc vương Triều Tiên liều chết kháng lệnh, theo như thám tử báo lại thì bên trong biên giới Triều Tiên đang tích cực chuẩn bị cho chiến tranh, càng trở nên háo hức chống lại nhà Thanh.
Tôi vô cùng rõ trận chiến này, đến khi Hoàng Thái Cực xử lý xong xuôi mấy chuyện vặt vãnh trong nước rồi sẽ lập tức phát động ngay, với khả năng dũng mãnh thiện chiến của mình, đương nhiên là chàng sẽ ngự giá thân chinh rồi. Đây chính là lần đầu tiên Hoàng đế Đại Thanh ngự giá thân chinh kể từ sau khi Đại Thanh dựng nước, nên đương nhiên khí thế lẫn quy mô là không gì sánh bằng.
Tế Nhĩ Cáp Lãng bắt đầu bận rộn việc chính, dù tôi rời cung ra biệt việt ngoại ô cũng khó thấy được mặt gã. Kết quả của nửa tháng trời chẳng được là bao, tôi không khỏi có chút tức giận.
Mồng hai tháng tám, hôm đó tôi theo thường lệ thay đồ thường rồi cưỡi ngựa ra khỏi thành, mới vừa chạy ra khỏi cổng Tây chưa được mấy phút đã chợt thấy có một con ngựa đen đang cản đường, yên ngựa, hàm thiết, dây cương đều đủ cả, trên đường lại vắng vẻ chẳng có lấy một vết chân người. Rừng cây bên đường xanh um thăm thẳm, ngày thu ánh nắng rọi trên đỉnh đầu, sương mù mờ mịt bức ra một vẻ thê lương.
Tôi ghìm cương nghỉ chân, giậm trên chân đạp đứng thẳng người quan sát xung quanh nửa ngày trời mà chẳng thấy người đâu.
Đó là một con ngựa tốt, chân thon dài mạnh mẽ, chắc chắn là ngựa khoẻ đã được luyện qua ngàn dặm. Yên cũng là yên tốt, bên ngoài được bọc bằng lớp da bò thêu tơ thượng hạng, chỉ vàng thêu hoa văn rồng giao mây.
Tôi chớp mắt, trang sức như thế không thể nào là của người thường được. Tôi bắt đầu trở nên bất an, đang muốn kéo cương chuyển đầu ngựa, bỗng tiếng còi từ trạm gác xa xa chợt vang lên, mà ngựa đen trước mặt dần dần trở nên hừng hực bắt đầu chạy chậm. Toạ kỵ của tôi mạnh mẽ đạp vó, thế nhưng bước chạy lộn xộn, không nhanh không chậm bắt kịp nó.
“Cha!”. Tôi nhíu mày khẽ quát, muốn mạnh mẽ kéo ngựa lại, thế nhưng nó căn bản không thèm nghe lời tôi, vẫn đi theo con ngựa đen đó như trước.
Lòng bàn tay kéo cương đã trướng đau, nhưng chẳng làm được điều gì.
Không qua lâu sau, trước mắt xuất hiện một ngả rẽ, ngựa đen đầy tự nhiên rẽ sang bên phải, mà toạ kỵ của tôi cũng lập tức đi theo. Tôi tức giận không kìm được liền giơ roi ngựa lên, hung hăng quất nó vài cái. Con ngựa bị đau, hí lên một tiếng dài, cuối cùng không cam lòng đổi hướng.
Đầu ngựa chuyển hướng, bỗng nhiên sau đầu tôi nổi gió, tôi đột nhiên cảnh giác, tiện tay nắm lấy trường đao bên hông, cả vỏ đao cũng bị hất về sau.
“Keng!”. Binh khí giao nhau phát ra một tiếng động trong trẻo, âm vang lượn lờ.
Cảm nhận thấy lực không lớn, hiển nhiên đối phương đã kìm lực khi xuống tay như đang muốn dò xét.
Tôi ghìm cương xoay người lại, nửa kinh ngạc nửa tức giận: “Là ngươi?! Người làm cái quỷ gì thế?”.
Hắn cười tươi ôm đao vào trong ngực, dáng vẻ miễn cưỡng, không chút để ý liếc tôi: “Đông Đại Phúc tấn thật là người hay quên quá, cô nói xem vì sao ta lại tới tìm cô?”.
Tôi giận đến tái mặt: “Duệ thân vương!”.
“Có!”. Đa Nhĩ Cổn điềm tĩnh áp sát khuôn mặt tươi cười đến, như chẳng thèm quan tâm đưa tay ra kéo chặt lấy cương ngựa của tôi, vỗ nhẹ lên đầu nó, “Đông Đại Phúc tấn cưỡi ngựa khá tốt đấy! Có vẻ như vừa cưỡi vừa bắn cung cũng rất tuyệt nhỉ?”.
Mặt tôi đỏ lên, không khỏi nhớ về lúc đi săn linh dương ở Tây Lạt Châu Nhĩ Cách đã bị hắn quấy phá, đã vậy sau đó còn bị hắn cưỡng hôn.
“Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào hả?”.
“Không muốn thế nào hết!”. Hắn chậm rãi thu lại nụ cười, điềm đạm bình tĩnh, mang vẻ mặt trang nghiêm như vậy làm tôi có chút sợ hãi. Quả nhiên tôi chưa kịp nói lời nào hắn đã lập tức xoay người lên ngựa, vững vàng ngồi sau tôi.
Tôi cuống cuống sợ hãi.
“Đừng căng thẳng vậy chứ?”. Hắn mỉm cười tự giễu, thuần thục phóng ngựa rẽ về hướng bên phải.
“Đi đâu vậy?”.
“Đến chỗ đẹp”. Dừng một chút, tiếng cười sang sảng phát ra trên đầu tôi, “Ta sẽ chứng minh cho nàng xem, ta mạnh hơn Tế Nhĩ Cáp Lãng gấp trăm lần nữa là!”.
Một câu nghẹn bên miệng cũng đành nuốt xuống, một lúc lâu sau, sau những bước chân ngựa dồn dập, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện, bèn trêu chọc cười nói: “Ngươi từng nói không thể làm chuyện mờ ám với phụ nữ của Hoàng Thái Cực mà, sao bây giờ lại nuốt lời rồi, coi chừng tương lai sẽ hối hận đó”.
Tuy rằng Hoàng Thái Cực không hỏi chuyện tôi ra khỏi cung, những nếu cả Đa Nhĩ Cổn có thể tìm hiểu được chuyện này thì không lý gì chàng lại không rõ tôi đang làm gì được.
Nếu lúc này Đa Nhĩ Cổn cố ý muốn dẫn tôi rời đi, tất nhiên cũng không giấu được Hoàng Thái Cực.
Đa Nhĩ Cổn ở sau chưa đáp lời nào, lại đột nhiên đoạt lấy dây roi trong tay tôi rồi hung hắng quất một roi vào mông ngựa.
“Ta với nàng rất mờ ám à?”. Âm thanh hắn vừa lạnh lùng mà lại nghiêm khắc, “Đông Đại Phúc tấn, cô không khỏi xem trọng mình quá rồi!”.
Đa Nhĩ Cổn không giống như Tế Nhĩ Cáp Lãng, một khắc trước hắn có thể cười toe toét quấy phá, nhưng một giây sau liền có thể trở mặt vô tình, mất hết nhân tính.
Đối luyện đao pháp với hắn hả, quả thực còn khiến người ta nổi gai óc hãi hùng hơn việc chém giết kẻ địch trên chiến trường.
Một buổi chiều giày vò cũng đã kết thúc, tôi cũng đã sức tàn lực cạn, trên đường trở về lủn bủn cả hai tay, suýt nữa cầm chẳng nổi dây cương.
Đa Nhĩ Cổn trông thấy chỉ cười nhạt, trước khi đi lại hẹn mười ngày sau gặp lại.
Tôi đã quá mệt, ngay cả buổi tối khi ngủ cũng mớ chém hô giết.
Qua mấy hôm sau, đột nhiên tôi phát hiện trên lưng Hoàng Thái Cực có vết bầm, nhìn kỹ lại, ngoài lưng ra ngay cả ngực, đùi của chàng cũng loang lổ nhiều vết.
Tôi buột miệng hỏi: “Cái này là do đánh nhau với người ta hả?”.
Lúc nhỏ trông thấy trên người chàng có vết bầm, đương nhiên sẽ biết là do đánh nhau với anh em, nhưng hôm nay chàng đã lên ngôi cửu ngũ chí tôn, sao lại có người dám bất kính với chàng được?
Khoé miệng chàng co rút, vẻ mặt kỳ dị nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng biến thành một tiếng than thở: “Đùng liều lĩnh quá”.
“Hả?”.
“Ta thượng triều rồi, nàng… ôi”. Ánh mắt dịu dàng như nước, vừa thương vừa yêu, cuối cùng chàng cuối đầu hôn lên khoé môi tôi, vào lúc tôi vẫn còn đang ngây ngô thì đã rời khỏi.
Hôm đó là mồng sáu, Hoàng Thái Cực đặc biệt cử Nội Bí thư Đại học sĩ Phạm Văn Trình cử hành đại điển tế Khổng*. Người Mãn thường xuyên cử hành lễ bái thờ cúng, điều này vốn chẳng mới mẻ, nhưng điển lễ tế bái Khổng Tử lại hoàn toàn dựa theo chế độ của người Hán, được xem là hành vi sáng tạo đầu của Đại Thanh.
*Lễ tế Khổng Tử.
Bốn ngày sau, trên triều đột nhiên truyền rằng hai người Hào Cách và Nhạc Thác say rượu nói xằng, oán giận khi thánh thượng giết hại bộ tộc Mãng Cổ Tế đã làm liên luỵ mình rất nhiều. Thân là con rể của Mãng Cổ Tế, hai người bọn họ cùng trút hết một bụng bất bình, nhưng chẳng ngờ đã bị kẻ khác buộc tội tố cáo. Vì thế, Hoàng Thái Cực xem đây là tội, giáng cả hai xuống thành Đa La Bối lặc.
Rốt cuộc cũng đến mười hai tháng tám, tôi vốn do dự có nên đến chỗ hẹn hay không, nhưng ai ngờ sau khi buổi lâm triều kết thúc lại truyền đến tin Duệ thân vương Đa Nhĩ Cổn, Dự thân vương Đa Đạc, Đa La Bối lặc Nhạc Thác và Hào Cách tuân lệnh dẫn quân đến chinh phục nhà Minh.
Tôi vịn khung cửa đứng đờ ra một lúc, trông thấy phía đội nghi trượng từ phía xa xa đang từ ngoài sảnh trước tiến vào, Hoàng Thái Cực khí thế như rồng hổ, phong thái hiên ngang đang bước khỏi lầu Tường Phượng. Tôi liền nghiêng người chui vào trong phòng, căng thẳng đến mức tim đập thình thịch.
Chàng biết rõ!
Không có chuyện gì giấu được chàng!
Tiếng nhạc nghi trượng dừng ở cửa, cửa phòng chậm rãi mở ra trong sự ngột ngạt và tĩnh mịch.
Một đôi giày đạp bước tiến vào.
“Nàng làm gì sau cửa thế?”. Chàng lắp bắp kinh hãi.
Tôi yếu đuối dựa vào cửa, giọng rầu rĩ, thủ thỉ nói: “Chàng sớm biết rồi mà? Sao vẫn cứ ngồi coi trò đùa của em?”.
“Du Nhiên…”.
“Chàng đã sớm biết lòng em, vì sao lại im lặng chẳng nói năng gì?”. Trong phút chốc, tôi ngẩng đầu, cố ý cất cao giọng, “Trò đùa này coi đã quá rồi, mắc cười quá rồi, có phải không?”.
“Du Nhiên! Không phải…”. Chàng đưa tay kéo tôi, tôi ra sức hất, tránh khỏi tay chàng, vô cùng tức giận chạy vào trong căn phòng phía Bắc.
Ô Ương và mấy tiểu cung nữ đều đã sợ đến ngây ra, Hoàng Thái Cực thoáng giơ tay, một đám bọn họ liền câm như hến cúi đầu đi ra ngoài.
“Du Nhiên!”.
Tôi ngồi bên mép giường, thuận tay mò tìm cây kéo trong hộp kim chỉ, hung tợn đâm mũi kéo vào trên giường.
“Du Nhiên…”.
Tôi đập mạnh cây kéo lên bàn, đột nhiên quay đầu lại, không đợi chàng mở miệng đã lên tiếng trước, “Được, em tha thứ cho chàng! Nhưng chàng phải đồng ý với em một chuyện!”.
Hoàng Thái Cực hoàn toàn ngớ người ra, có chút không hiểu được hành động này của tôi.
Qua một lúc lâu sau, ánh mắt chàng hơi híp lại, khoé miệng xả ra một ý cười nhàn nhạt. Tôi bị chàng nhìn chòng chọc liền có chút chột dạ, vội liếc mắt đi, buồn bực nói: “Sao nào, thẳng thắn chút đi chứ, cuối cùng là có đồng ý hay không?”.
“Nếu muốn luyện đao pháp với ta, ta chỉ sợ mình không thể nhẫn tâm được, Tế Nhĩ Cáp Lãng còn không đảm nhận nổi, ta càng sợ sẽ không nỡ để nàng bị thương dù chỉ một chút. Có câu, chuyện liên quan đến bản thân đều sẽ rối tung*”. Chàng thở dài, ngồi sát vào tôi, “Nếu muốn ta đưa nàng đi Triều Tiên…”.
*Nguyên văn là “Sự bất quan kỷ, quan kỷ tắc loạn”, ý muốn nói việc không liên quan đến bản thân thì có thể bình tĩnh và lãnh đạm để giải quyết, nhưng khi nó xảy ra với bản thân thì lại cảm thấy lúng túng và hoang mang.
Tim tôi bỗng treo lên.
“Không thể sao?”. Tôi vội vã giương mí mắt.
“Không phải là không thể, có điều… nàng phải đồng ý với ta một chuyện”.
“Hả?”. Tôi vốn dùng việc này để áp chế, muốn chàng đồng ý với tôi một chuyện, nhưng ai ngờ chàng chỉ mới tuỳ tiện nói mấy câu đã hoàn toàn đảo ngược tình thế, đổi lại là tôi phải đồng ý với chàng rồi?
“Chuyện… chuyện gì vậy?”. Tôi không nhịn được hỏi.
Ngón trỏ thon dài chỉ vào chóp mũi tôi, Hoàng Thái Cực cười chọc tức, vừa đùa, vừa nghiêm, cuối cùng từ từ mở miệng cảnh cáo: “Sau này không được lén gặp Thập tứ nữa”.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng.
Hoàng Thái Cực như thế, cả người tản ra sự lạnh lẽo vừa uy nghiêm và tàn nhẫn của một đế vương khiến người ta không tự chủ liền sinh ra sợ hãi.
“Đây là… thánh chỉ sao?”. Tôi nghẹn họng.
“Không phải”. Chàng đưa tay vuốt ve tóc mai tôi, ánh mắt dần dịu đi, “Ta vĩnh viễn sẽ không dùng thánh chỉ để áp đặt nàng. Du Nhiên, nàng là vợ ta, mà ta, chỉ là một người chồng đang ghen tuông đến phát điên mà thôi”.
Tôi phì cười, sự sợ hãi trong lòng đã tan biến đi. Tôi đưa tay ôm lấy cổ chàng, dạt dào tình ý cười nói: “Dạ, xin tuân lệnh phu quân đại nhân”.