Mồng tám tháng chín Sùng Đức nguyên niên, có tin tức truyền về, đám người Đa La Anh Võ Quận vương A Tế Cách dẫn quân xuyên qua Bảo Định đến An Châu đã phá được tổng cộng mười hai thành của Đại Minh là: Định Hưng, An Túc, Bảo Trì, Đông An, Thuận Nghĩa, Dung Thành, Văn An… hơn ba tháng trời, năm mươi sáu trận chiến đều giành thắng lợi, bắt giữ được đám người của Tổng binh Sào Phi Xương, số lượng tổng cộng hơn mười tám vạn gồm cả người lẫn thú.
Hai mươi tám tháng chín, đám người A Tế Cách khải hoàn về triều, Hoàng Thái Cực dắt chư Bối lặc đại thần ra mười dặm ngoài thành, đãi tiệc chào đón.
Bốn ngày sau, đám người Đa Nhĩ Cổn cũng trở lại Thịnh Kinh.
Thật ra với khả năng của đám người A Tế Cách, lần này có thể chứng minh được rằng thắng lợi của việc cướp biên đã nằm trong tầm tay, Hoàng Thái Cực hoàn toàn chẳng cần cử đám người Đa Nhĩ Cổn ra đó. Hơn nữa dựa theo thời gian đã suy tính, hơn nữa khi đó để bọn họ đến tiếp viện không khỏi đã muộn cả một tháng trời, chỉ sợ chạy tới chạy lui còn tốn sức hơn.
Có lẽ… Đa Nhĩ Cổn cũng biết rõ nhỉ?
Cho nên, từ khi hắn về đến nay đã hơn nửa tháng mà tôi đã không còn nghe tin tức gì về hắn nữa.
Đảo mắt đã qua cuối tháng mười, tuyết trắng mênh mông dần dần bao trùm cả toà hoàng thành, tinh khiết mà quạnh quẽ, đồng thời cũng phong toả hết tin tức bên ngoài.
Nhưng trong cung, lại dường như chẳng thể yên tĩnh nổi. Mắt thấy đã sắp đến sinh nhật của Hoàng Thái Cực, đây là sinh nhật đầu tiên của chàng kể từ sau khi xưng đế. Là một Quốc quân Phúc tấn mẫu nghi thiên hạ nên lúc này Triết Triết đã quyết định sẽ thay đổi thói quen tiết kiệm trước đó, để chuẩn bị, dù không ăn mừng linh đình nhưng cũng muốn làm cho hoàng thành náo nhiệt một tí để ăn mừng dịp này.
Đổi lại là năm trước, có lẽ tôi cũng sẽ vui mừng, chỉ là năm nay muốn yêu cầu Hoàng Thái Cực dẫn tôi đi Triều Tiên, dù thế nào cũng phải tìm cớ gì đó nịnh chàng vui vẻ mới được.
Tổ chức sinh nhật đúng là một ý kiến không tồi.
Hai mươi lăm tháng mười, Hoàng Thái Cực lại không thượng triều sớm như thường lệ, lúc sáng tôi vẫn chưa nói với chàng được đôi ba câu thì chàng đã bị đám người Triết Triết như ong vỡ tổ kéo đi cung Thanh Trữ, tôi ngồi trông phòng canh mãi đến giữa trưa cũng chưa thấy chàng về.
Tôi thầm tức giận, vốn dự định chờ chàng về sẽ tạo một thế giới chỉ có hai người để chúc mừng chàng, cho chàng một niềm vui thật lớn, nhưng hiện tại xem ra đã thất bại hoàn toàn, chỉ sợ chàng sẽ ở lại cung Thanh Trữ đến tối mịt cũng chưa về.
Đợi cho đến xế chiều, Ô Ương rụt rè tiến vào hỏi tôi: “Chủ tử, có cần bưng đồ ăn lên không?”.
Tôi trừng mắt quét qua, cắn môi lạnh lùng nói: “Đem đổ cho chó ăn hết đi!”.
Ô Ương khó xử, tôi giậm chân, dứt khoát mặc áo choàng ngắn vào rồi lại túm lấy cái áo lông cừu.
“Chủ tử muốn ra ngoài hả?”. Ô Ương sợ hãi nhìn tôi.
Tôi hừ một tiếng, con bé này là thân tín của Hoàng Thái Cực, mọi nhất cử nhất động của tôi trong cung thường ngày chỉ cần Hoàng Thái Cực hỏi đến, cô bé đều sẽ bẩm báo một cách chi tiết.
Tuy rằng cô bé gọi tôi là chủ của nó, đồng thời rất trung thành với tôi, nhưng thật ra thì càng giống nô tài của Hoàng Thái Cực hơn.
Tâm trạng không tốt khó tránh khỏi giận cá chém thớt, tôi liếc mắt nhìn cô bé, lập tức giữ yên lặng đi ra ngoài.
Ra đến cửa, gió cắt thấu xương, ngơ ngác nhìn trời đất một mảng trắng xoá, đứng ngây ra hơn nửa ngày trời mới giật mình phát hiện ra bản thân vốn không có nơi nào để đi cả. Bất lực bĩu môi, chóp mũi phả ra một luồng sương trắng nóng rực, tôi lạnh đến cay xoè đôi mắt, khó khắn đi về phía phủ đệ của Trịnh thân vương.
Mới bước đến cửa nhà Tế Nhĩ Cáp Lãng, vẫn chưa kịp lên tiếng kêu cửa thì cánh cửa nặng nề đã tự động mở ra.
“Chúng ta đi nhanh chút đi, chắc chắn lúc này Ngạch Triết với Cố Luân Hoà Công chúa đều sắp tiến cung rồi…”. Giọng thì thầm, vừa mềm mại lại ngọt ngào uyển chuyển.
Tôi trợn mắt, không dám tin vào điều trước mặt mình.
Nữ tử kiều diễm đang mỉm cười rạng rỡ như gió xuân trước mặt lại chính là Tô Thái lạnh lùng ít nói, kiêu ngạo như băng đó sao?
Tô Thái chạm vào ánh mắt tôi thì không khỏi sững người ra. Vẻ tươi cười như ánh ban mai dần thu lại, đôi mắt trong veo như nước đầy mông lung vừa muốn nói lại vừa lộ vẻ thẹn thùng.
Người này, chính là Diệp Hách Na Lạp Tô Thái mà tôi biết đó ư?
“Nàng đừng vội, đi muộn một chút cũng có sao đâu…”. Giọng nói trầm thấp đầy hiền hậu của Tế Nhĩ Cáp Lãng truyền đến từ phía sau Tô Thái, tôi ngẩng mặt lên, không chút e dè đối mặt với gã.
Tế Nhĩ Cáp Lãng cũng giật mình, trên mặt lại càng hiện lên ý cười ôn nhu, Tô Thái vô cùng thân mật đưa tay phải kéo lấy khuỷu tay gã. Hai vợ chồng này, nhìn tới nhìn lui đều là một đôi trai gái ân ái mà trời đất tác thành.
Tôi không tự chủ liền trầm mặt xuống.
Tuy rằng trong lòng hiểu rõ, người xúc tiến nhân duyên của đôi vợ chồng này không phải ai khác mà chính là Ô Tháp Na mệnh bạc sớm đã rời xa nhân thế kia, nhưng khi đối mặt với một màn này, bảo tôi có thể bình thản chấp nhận sự hạnh phúc ngọt ngào giữa hai người họ, tôi tự cho rằng mình làm không được.
Ít nhất là chuyện đột ngột xảy ra trước mặt này, tôi không làm được!
“Ngại quá, quấy rầy rồi”. Tôi lạnh lùng liếc mắt đi, lùi xuống bậc thang rồi nhanh chóng xoay người bước đi.
“Đông Đại Phúc tấn!”. Tế Nhĩ Cáp Lãng đuổi theo, tiếng bước chân giẫm trên tuyết đầy loạn xạ tạo ra những tiếng vang.
Tôi chỉ bước thật nhanh, không thèm quay đầu lại, làm như không hề nghe thấy tiếng kêu của Tế Nhĩ Cáp Lãng.
“A Bộ!”. Gã bước một bước dài ngăn trước mặt tôi, khuôn mặt tuấn dật vẫn còn đọng chút nhếch nhác.
Tôi liếc mắt nhìn gã, ngữ điệu lạnh nhạt: “Không phải Trịnh thân vương đang vội tiến cung à?”.
Gã thoáng cúi đầu, sương trắng dày đặc từ miệng gã phả ra: “Hôm nay là sinh nhật của Hoàng thượng, vì sao lúc này cô còn lẩn quẩn ngoài cung thế? Cô… tìm ta có việc gì sao?”.
“Không có gì”. Tôi nhanh chóng trả lời, ngẩng đầu nhìn thẳng gã một hồi lâu, trong phút chốc chợt chứa đựng trăm mối xúc cảm ngổn ngang.
Biết rõ không nên oán giận gã, nhưng vẫn không kìm được nói, “Ô Tháp Na ở trên trời có linh, ắt cũng nhắm mắt rồi”.
Khuôn mặt Tế Nhĩ Cáp Lãng trở nên tái nhợt, lưng cứng đờ đứng ngây ra.
Thấy trên mặt gã lộ ra vẻ hoảng hốt cùng đau đớn, trong lòng tôi chợt lướt qua một nỗi áy náy không đành: “Xin lỗi…”. Nhẹ nhàng thở ra một tiếng, tôi lướt qua người gã.
Trách gã được sao? Trách gã sống quá tốt sao?
Tất cả mọi thứ hiện tại, chẳng phải đều là kết quả mà Ô Tháp Na và tôi luôn hy vọng đấy sao?
Gã cũng không hoàn toàn quên mất người vợ trước, gã chỉ là đã thoát khỏi bóng ma đau lòng cùng tuyệt vọng của một năm trước và tìm được động lực sống mới để nương tựa mà thôi!
Tôi không nên kỳ quặc như thế được… nhưng vẫn không kìm được nỗi phiền lòng.
Nếu… nếu như trước kia tôi không để lại câu nói ấy, muốn Hoàng Thái Cực sống thật tốt, chàng có chăng sẽ thật sự đau đớn không vực dậy nổi, về sau chỉ toàn nhụt chí và chán nản cho đến khi rời đi theo tôi không?
Hay là… giống như Tế Nhĩ Cáp Lãng, dần dần lãng quên quá khứ, sau cùng nỗi nhớ tôi rồi cũng nhạt nhoà thành một hồi ức tươi đẹp?
Nếu tôi không bao giờ xuất hiện nữa, liệu Hoàng Thái Cực có quên mất tôi không?
Tôi ra sức lắc đầu, lao nhanh như kẻ điên.
Vấn đề này quá sức điên khùng!
Tôi muốn chàng sống! Là tôi muốn chàng sống thật tốt… người đã chết không thể làm liên luỵ đến người sống cả đời được!
Tôi hy vọng chàng sẽ sống hạnh phúc!
Là tôi muốn chàng phải sống tiếp…
Sao tôi lại có loại suy nghĩ ghen tỵ đó chứ, sao có thể quay lại oán giận chàng được…
Dưới chân chợt vướng, suýt nữa tôi đã ngã nhào vào trong tuyết. Đang lúc nguy nan bỗng có người đúng lúc đỡ lấy khuỷu tay kéo tôi lại, tôi thở phì phò mấy hơi, lời “tạ ơn” vừa đến bên môi thì cả người đã choáng váng như bị sét đánh.
“Ha…”. Hắn cười khẽ, đường cong khoé môi mang theo một vẻ tự giễu xen lẫn thích thú, “Mới hơn hai tháng không gặp thôi mà Đông Đại Phúc tấn đã không nhận ra ta rồi à?”.
Tôi hít một hơi lạnh, chỉ cảm thấy rét run khắp cả người.
“…Không phải là không được, có điều… nàng phải đồng ý với ta một chuyện…”.
“…Sau này không được lén gặp Thập tứ nữa!”.
“Tách!”. Một giọt tuyết tan từ trên mái ngói xanh biếc chợt rơi xuống đậu lên cổ tôi. Tôi rút cổ lại, theo bản năng lùi về sau từng bước.
“Muốn tránh ta sao?”. Khả năng nhìn thấu của Đa Nhĩ Cổn thật không giống người thường, hắn cười lạnh túm chặt hai cánh tay tôi, “Nếu đã tới cửa rồi thì sao không vào trong ngồi nhỉ?”.
Tôi kinh ngạc mở to mắt, vào lúc bị hắn mạnh mẽ kéo vào cửa lớn mới giật mình phát hiện bản thân đã nhảy tới cửa phủ Duệ thân vương hồi nào chả hay.
“Đa…”. Tôi vô cùng căng thẳng, lảo đảo vào trong sân, tôi vòng tay ôm chặt lấy cây cột hành lang, quyết không tiến nửa bước.
Mặt mày Đa Nhĩ Cổn liền âm u, ánh mắt lạnh lùng liếc tôi, lòng tôi càng rét run liền rùng mình một cái.
“Bộ trong nhà ta có hổ ăn thịt người hay gì?”.
Tôi ra sức lắc đầu, trong đầu chỉ toàn lời cảnh cáo của Hoàng Thái Cực.
Lúc này ở đầu hành lang bên kia có một nô tài hoài nghi đến đây thăm dò, hắn chợt quay phắt đầu lại quát chói tai: “Cút ngay! Kẻ nào dám có gan liếc một cái nữa thì tự móc mắt tới gặp ta!”.
Tôi bị vẻ thình lình nổi đoá của hắn doạ cho run sợ, hôm nay Đa Nhĩ Cổn không giống bình thường chút nào! Dù ngày thường hắn có tức giận đi nữa cũng đều luôn giấu giếm cảm xúc của mình, sao có thể dễ dàng bộc phát ra như thế?
“Lại đây!”. Hắn không kiên nhẫn tháo tay tôi ra, tinh kinh ngạc kêu lên, đau đớn suýt chút đã chảy nước mắt.
“Đa Nhĩ Cổn!”. Tôi lảo đảo bị hắn kéo vào trong nhà, sự ấm áp trong phòng phả vào mặt kích thích tôi run rẩy kịch liệt hơn nữa. Tôi sợ mất mật, nhịn không được la lên, “Ngươi điên rồi hả? Ta chính là Thần phi! Là chị dâu của ngươi…”.
Chốc lát hắn liền xoay người lại rồi ôm chặt lấy eo tôi, nghiến răng nói: “Phải! Trong thiên hạ ai ai cũng biết nàng là Đông Đại Phúc tấn! Là Quan Thư cung Thần phi mà Hoàng đế Đại Thanh sắc phong! Là người phụ nữ của Bát ca ta!”. Đôi tay càng vòng chặt vào, người tôi áp sát vào hắn, cảm thấy ngột ngào bí bách, dường như thở không ra hơi.
Trước mắt hiện lên một khuôn mặt đau đớn nén giận, có lẽ là tôi nhìn lầm mất rồi, khuôn mặt ấy bình thường hay tươi cười miễn cưỡng, vào lúc này lại vô cùng đáng sợ, như đang trút hết sự bi phẫn và bất mãn của mình.
Tôi ra sức đấm hắn mà hắn chẳng hề để ý, chỉ hung tợn mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt hung ác và nham hiểm như một con sói, trong mắt chỉ toàn tơ máu.
“Ngươi điên rồi…”.
“Ta điên đấy!”. Từ trong răng bật ra từng tiếng run rẩy, hắn thở dốc, đột nhiên cúi đầu xuống. Tôi theo bản năng ngửa đầu tránh đi, kết quả môi hắn lại trực tiếp áp vào cổ tôi, sau đó từ cổ trượt xuống dưới.
Hắn đưa tay trái đến thuận thế cởi vạt áo tôi ra.
Da đầu tôi run lên, da thịt bị hắn ép hôn qua đều nổi gai óc, nhịn không được thét inh tai: “Ngươi còn dám làm bừa thì ta sẽ cắn lưỡi tự sát ngay!”.
“Nàng không còn thủ đoạn nào khác mà luôn dùng cách này để áp chế ta thế? Nàng dám chết sao? Nàng cho rằng chết là một chuyện dễ dàng đến vậy sao?”. Hắn kìm nén một loại căm uất khó hiểu, chỉ cười lạnh, chốc lát sau lại đưa tay kẹp cổ tôi, “Nếu nàng thật sự muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho nàng!”. Hắn bỗng bật cười, tiếng cười khiến người khác rợn gai óc, “Thật ra thì ta rất tò mò, Hoàng Thái Cực sủng nàng đến thế, nếu nàng chết đi thì huynh ấy sẽ có vẻ mặt gì? Là khổ sở? Là đau đớn? Hay là phát điên nhỉ? Vào trước năm trước khi huynh ấy với lên ngôi Đại Hãn, chỉ vì một Trát Lỗ Đặc Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Bộ Du Nhiên gặp chuyện bỏ mình mà suýt nữa chẳng cần ngôi vị Đại Hãn đó, ai ai cũng đều nói huynh ấy si tình cả… hiện giờ ta thật sự muốn được thấy, huynh ấy liệu có vì nàng mà si tình đến mức cả ngôi vị Hoàng đế cũng chẳng thèm không?”.
Hô hấp tôi cứng lại, ngực nghẹn ngào, nước mắt không ngừng được rơi xuống.
“Không được khóc!”. Đột nhiên hắn cáu kỉnh kêu lên, “Có nước mắt cũng kìm lại cho ta!”.
Tôi nghẹn ngào, khó khăn thốt ra một câu: “Nếu… biết Bộ Du Nhiên rồi, thì nên biết Hoàng thượng đã vì cô ta mà tiêu diệt Lâm Đan của Sát Cáp Nhĩ… ngươi cẩn thận suy nghĩ đi, hậu quả của việc hôm nay ta chết trong phủ của ngươi…”.
Đa Nhĩ Cổn chợt sửng sốt, sát khí giảm mạnh, cơ mặt run rẩy, cuối cùng ánh mắt trở nên buồn bã cùng bất lực, tự mình thì thào: “Nàng đúng là không sợ chết! Cận kề cái chết mà vẫn có thể quật cường sắc sảo như thế…”. Hắn mê luyến buông cổ tôi ra, ngược lại đưa tay vuốt ve gò má tôi, “Ngạch niết của ta… cũng vậy, bà ấy bị ép tuẫn táng, trước khi phải chết cũng nghiêm nghị như vậy. Bà ấy chưa từng thua… ít nhất là đến khi chết cũng không tỏ vẻ yếu thế trước mặt Hoàng Thái Cực, ba huynh đệ chúng ta… vì có Ngạch niết như thế cho nên mới cảm thấy tự hào…”.
Lòng tôi như bị ai hung hăng dùng chuỳ đánh vào, trong đầu hiện ra khuôn mặt quật cường mà tái nhợt của A Ba Hợi… tình cảnh cô nàng kiêu ngạo bước về phía lầu Bát giác ngày ấy hiện rõ trước mắt tôi.
Người tôi run rẩy từng cơn.
“Vì sao nàng phải chạy ra khỏi cung vậy? Ai cũng đều đang chúc mừng huynh ấy, vì sao nàng lại một mình chạy ra?”. Âm thanh của hắn chợt mềm đi, có chút khàn cũng có chút buồn bả, nhưng nhiều nhất chính là sự đau thương. Hắn ôm chặt tôi vào lòng, “Nhiều người nhớ rõ ngày sinh của huynh ấy như thế, nhưng ai sẽ nhớ rõ hôm nay cũng là ngày mà Ngạch niết sinh ra ta chứ! Lúc nhỏ khi Hãn A mã vẫn còn, hằng năm trong cung đều tổ chức sinh nhật cho ta, khi đó có ai nhớ rõ ngày hôm đó cũng là sinh nhật huynh ấy đâu?”.
Tôi kinh ngạc bật thốt ra.
Thì ra… hôm nay lại cũng là sinh nhật của hắn!
Nhiều năm như thế, tôi lại chưa bao giờ để ý sự trùng hợp quá khéo léo ấy!
Hai mươi lăm tháng mười*! Đây là ngày mà tôi chẳng thể nào quên và tính sai được! Nhưng trước giờ lại chẳng hề phát hiện, thì ra Đa Nhĩ Cổn và Hoàng Thái Cực có cùng sinh nhật!
*Tính theo lịch âm.
Thật sự trùng hợp như vậy sao? Hai anh em họ kém nhau hai mươi tuổi! Vận mệnh sao lại trùng hợp khiến người ta kinh ngạc đến thế… nhưng khi Hoàng Thái Cực còn nhỏ, đám tang của mẹ chàng vẫn luôn có tôi ở bên gắn bó bầu bạn, mỗi năm đến sinh nhật có lẽ người ngoài sẽ quên mất, nhưng tôi chưa từng quên, chỉ cần ở bên cạnh chàng, mỗi năm tôi đều sẽ đổi cách ăn mừng cho chàng.
Nhưng còn Đa Nhĩ Cổn… ai ở bên hắn đây? A Tế Cách và Đa Đạc? Ô Vân San Đan? Hay là Phúc tấn mới của hắn?
“Đa Nhĩ Cổn…”. Tôi nghẹn ngào thốt lên, “Sinh nhật vui vẻ!”.
Người hắn run lên, vùi đầu vào trong cổ tôi, từ sâu trong cổ họng bật ra một tiếng thở trầm thấp mà nghẹn ngào.