*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“À, đúng rồi, bây giờ là thời gian ăn tết, hắn không phải là người ở đây, về thăm nhà là rất bình thường, vậy chờ hắn trở về rồi nói sau.” Tuy rằng Lý Trí rất muốn gặp mặt Bộ Tranh ngay lập tức, nhưng với tình huống hiện tại, ông ta cũng không có cách nào.
“Thuộc hạ nghĩ hắn hẳn sẽ nhanh chóng trở về...” Hắc Hùng hơi gật đầu nói.
“Đợi một chút, dường như có ngươi đã xảy ra chuyện, ta đi xem đã.”
Vừa lúc đó, Lý Trí nói một câu rồi đi vào một gian phòng.
“Hắc Hùng đại nhân, đường chủ đại nhân đây là...” Thượng Quan Tiểu Muội có chút khó hiểu.
“ Thân phận lệnh bài do đường chủ đại nhân chế tạo đều có một trận pháp phòng ngự, nếu trận pháp phòng ngự bị khởi động hoặc bị phá vỡ, sẽ có ngọc bài tương ứng bị vỡ, đây là đường chủ lo lắng đến an toàn của các thuộc hạ.” Hắc Hùng giải thích nói.
“ Nguyên lai là như thế.” Thượng Quan Tiểu Muội liền hiểu, hóa ra là hai ngọc bài có chung trận pháp, chỉ cần một cái bị vỡ, cái còn lại cũng sẽ bị vỡ theo.
Rất nhanh, Lý Trí có chút sốt ruột đi ra, nói :” Hắc Hùng, đi tra xét tình huống của Bộ Tranh ở Thất Tinh quốc, nhanh lên.”
“Dạ, chẳng lẽ...” Sau khi Hắc Hùng ứng tiếng mới ngớ ra, lúc này Lý Trí muốn tra xét chuyện tình của Bộ Tranh, đó không phải thuyết minh ngọc bài vừa vỡ là của ai sao.
“Đúng vậy, ngọc bài của Bộ Tranh vỡ rồi, không biết hắn đã xảy ra chuyện gì, ngươi nhanh đi tìm hiểu cho ta.” Lý Trí gật gật đầu, chứng thực nghi hoặc của Hắc Hùng.
Mà trong lòng ông tâm cũng đang âm thầm cầu nguyện, Bộ Tranh ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì, nếu không mình tự nhiên uổng phí mất một thiên tài, còn là một thiên tài ông ta lỡ bỏ sót, chuyện này càng khiến cho tâm tình ông ta trở nên khó chịu.
Không lâu sau, Hắc Hùng liền tra được tình hình, tuy rằng không biết hạ lạc của Bộ Tranh nhưng lại biết chuyện gì xảy ra với Bộ Tranh.
“Cái gì? Hắn bị Lăng Vân tông đuổi giết vào rừng rậm yêu thú? Đi, tiêu diệt Lăng Vân tông cho ta.” Lý Trí nỗi bão lớn rồi, thầm nghĩ phải diệt cả nhà Lăng Vân tông.
“Đường chủ đại nhân bớt giận, chuyện này chỉ là một bộ phận nhỏ Lăng Vân tông tham gia vào, diệt cả nhà Lăng Vân tông sẽ khiến người ta nói ra nói vào.” Hắc Hùng lập tức lên tiếng xoa dịu, tuy rằng hắn cũng muốn tiêu diệt Lăng Vân tông, nhưng chuyện này không thể làm như vậy, không thể liên lụy tới người vô tội.
“Không diệt toàn nhà bọn chúng cũng được, nhưng phải khiến ba từ Lăng Vân tông biến mất khỏi thế giới này, những người tham gia thì phế hết cho ta.” Lý Trí hít vào một hơi, thản nhiên nói.
Dù sao Lý Trí cũng không phải là tuýp người tàn nhẫn, bằng không, khẳng định sẽ khiến Lăng Vân tông diệt môn, bất quá cái giáo huấn này cũng đã khá lớn, làm người ta cả đời sẽ không quên, đồng thời, cũng cảnh cáo một số thế lực yếu hiểu rõ một chút, không có thực lực mạnh mẽ thì đừng có gây chuyện với thế lực cường đại.
Cũng bởi vì điểm này, lần hành động này của Lý Trí nhận được không ít sự ủng hộ của đồng môn cũng như thế lực đồng cấp, hành động này không khác nào giết gà dọa khỉ, khiến một vài thế lực yếu an phận hơn rất nhiều.
Nếu Lý Trí lựa chọn diệt môn, ngược lại sẽ khiến một số người phản cảm, sẽ tiến hành chèn ép, có lẽ Hắc Hùng cũng lo lắng đến điểm này.
Chuyện sau đó thì Tú Anh cũng biết rồi, đồng thời nàng cũng hiểu tại sao mình được cứu, tự nhiên cũng bởi vì thiên phú của Bộ Tranh được Lý Trí nhìn trúng, yêu ai yêu cả đường đi cho nên tiện thể cứu nàng luôn.
Mà sau đó, Tú Anh cũng không biết bản thân mình vì chuyện này ngược lại đạt được chỗ tốt lớn hơn nữa, có thể nói là nhân họa đắc phúc, mà xét đến nguyên nhân sâu xa cũng có liên quan đến Bộ Tranh.
Bởi vì Tú Anh tu kiếm mà Linh Bảo tông không dạy thứ này, còn Bộ Tranh mãi cũng không tìm được, vì sợ chậm trễ võ đạo của Tú Anh nên Lý Trí đưa nàng vào một thế lực tu kiếm, một thế lực tu kiếm hết sức kỳ lạ.
Giữa các thế lực với nhau, thường xuyên sẽ có chuyện tiến cử người đến một thế lực khác, bởi vì thiên phú của người với người không hề giống nhau, muốn phát huy ra thiên phú một cách mạnh nhất, phải đầu vào thế lực thích hợp, bởi vậy giữa các thế lực thường xuyên tiến cử đệ tử lẫn nhau, thông thường đều là giữa các thế lực có mối quan hệ hữu hảo.
Bất quá, sự tiến cử này cũng không giúp cho người được tiến cử nhận được chiếu cố đặc thù, đều lấy thân phận bình thường nhất tiến vào, hết thảy phải nhìn vào cố gắng của bản thân sau này.
Sau khi Tú Anh đầu nhập vào thế lực tu kiếm này, tựa hồ phát huy ra được tiềm năng lớn nhất của nàng, mặc dù không được chiếu cố đặc biệt, nhưng nàng có được bồi nguyên đan Bộ Tranh tặng cho, đan dược không phải nghĩ, tiếp theo, linh mạch của thế lực tu kiếm này dường như rất cường đại, so với Thiết Mộc đường còn hùng mạnh hơn nhiều, Tú Anh đeo tụ linh trận khí do Bộ Tranh luyện chế trên người mà nhờ đó chiếm được lợi ích lớn nhất.
Điều này trước mắt đối với Tú Anh mà nói là sự an bài tốt nhất, đương nhiên, đây cũng không phải là Lý Trí cố ý, chẳng qua là vô tâm trồng liễu liễu lại xanh.
Bất quá đối với quyết định đưa Tú Anh đi, Lý Trí cảm thấy rất sáng suốt, nếu để Tú Anh một mực chờ ở nơi này thì cũng không biết phải đợi tới khi nào.
Ít nhất trong vòng một năm là không đợi được rồi, bởi vì thời gian một năm qua đi, Lý Trí cũng không tìm được tin tức của Bộ Tranh, mà rừng rậm yêu thú thì ông ta cũng không có cách nào đi tra xét, cũng chỉ đành ngồi chờ đến khi Bộ Tranh xuất hiện, có lẽ Bộ Tranh vĩnh viễn sẽ không xuất hiện.
Ông ta đã biết, lúc ngọc bài của Bộ Tranh vỡ không phải là trong thời gian bị đuổi giết, mà là sau khi tiến nhập rừng rậm yêu thú, điều này kiến người ta cảm thấy rất không lạc quan, rất có thể hắn đã bị yêu thú tập kích, sau đó trận pháp phòng ngự mở ra, lần đầu tiên có thể nhận được sự bảo hộ, nhưng lần kế tiếp thì không có nữa rồi.
Cũng vì thế, Lý Trí càng nghĩ càng thấy hối hận, lúc trước cớ vì sao không khảo nghiệm trình độ trận pháp của Bộ Tranh một chút, bằng không cũng đã không để lỡ mất một thiên tài như Bộ Tranh.
Mà khi ngẫm lại thì kỳ thật lúc đó có rất nhiều manh mối đã nói rõ thiên phú của Bộ Tranh không tồi, chẳng qua chính mình không để ý, hiện tại ông ta hiểu được, lúc ấy Bộ Tranh nói nhận biết trận pháp, cũng không phải nói đến chuyện xem tranh, mà là có thể thật sự hiểu biết trận pháp.
Nếu hắn ngay cả loại bí kíp trận pháp không chữ này cũng có thể học được, vậy có thể tưởng tượng, thiên phú trận pháp là mạnh đến cỡ nào, ai, hối hận lúc trước không nên quá chú tâm đến du long trận...
Nếu trời cao có thể cho ông ta cơ hội lựa chọn một lần nữa, ông ta nhất định sẽ nói, kệ con mẹ nó du long trận.
Cũng vì do Bộ Tranh, bố cục thế lực của Thất Tinh quốc sản sinh biến hóa, bốn đại môn phái mới xuất hiện, một trong số đó chính là Thanh Vân kiếm phái, điều này khiến Thanh Vân kiếm phái có chút luống cuống không kịp chuẩn bị.
Bộ Tranh cũng chính bởi vì thế, trong thời gian ngắn trở thành một truyền thuyết của Thanh Vân kiếm phái, những người có quen biết với Bộ Tranh, nhất là Lý Lai Phúc, gặp ai cũng khoe khoang vang trời, nào là nói Bộ Tranh là do ta dạy dỗ, lúc ấy ta như thế nào như thế kia...
Tâm tình của Bộ Hải Phong khỏi phải nói, không ngờ một đệ tử tạp dịch mà hắn luôn khinh thường, hiện tại phát triển đến trình độ cao đến nỗi hắn chỉ có thể ngước nhìn, hiện tại hắn chỉ hy vọng Bộ Tranh chết ở trong rừng rậm yêu thú, bằng không hắn sẽ phải luôn sống trong sợ hãi.
Giống như Bộ Hải Phong, không ít người đều hy vọng Bộ Tranh chết ở trong rừng rậm yêu thú, những người này có người của Lăng Vân tông, cũng có người của bát vương tử, đương nhiên cũng có không ít người hy vọng Bộ Tranh bình an vô sự.
Chỉ có điều, dường như ai ai cũng cho rằng xác suất của chuyện đầu tiên lớn hơn nhiều, bởi vì qua một năm, Bộ Tranh vẫn bặt vô âm tín, hẳn là giống như suy đoán của nhiều người, đã táng thân trong cấm địa rừng rậm yêu thú này.
Một khi Bộ Tranh đi vào sâu bên trong, rất dễ dàng táng thân trong bụng của yêu thú.
Hiện tại Bộ Tranh còn sống hay đã chết? Nếu còn sống, vậy đang ở nơi nao? Vì sao đã hơn một năm cũng không xuất hiện?
Ở trong rừng rậm yêu thú, địa phương tràn ngập nguy cơ này, ánh mặt trời rất khó khăn chiếu xuống mặt đất, cơ hồ ánh sáng đều bị cây cối rậm rạp che mất, khiến cho khu rừng trở nên u ám, có nơi thậm chí giống như đêm tối.
Bất quá sẽ luôn có nơi có ánh mặt trời, từng tia từng tia ánh mặt trời như sợi dây trang sức chiếu xuống đất rừng, khiến cho đất rừng nơi đó trở nên cực kỳ mộng ảo.
Mà tại địa phương có ánh mặt trời chiếu đến, có một chó con mập mạp đang lăn lộn qua lại, vừa nhắm mắt vừa hưởng thụ nắng ấm xa dần của Sơn Tùng-MTP, thoạt nhìn rất là thích ý.
Lông của chó con mập mạp này rất sáng, hơn nữa dưới ánh mặt trời tựa hồ càng thêm chói sáng, khiến người ta cực kỳ mê muội, cộng thêm dáng vẻ mập mạp của chó con này, quả thật sẽ khiến cho bất kỳ nữ hài yêu động vật nào điên cuồng.
Chỉ bất quá, địa phương mà chó con mập mạp này xuất hiện tựa hồ có chút không ổn, nơi này chính là rừng rậm yêu thú, tại sao lại có chó xuất hiện, cho dù có, cũng là mấy loại yêu hóa, so với chó bình thường có sự khác biệt rất lớn, mặc dù chó con mập mạp này có chút đặc biệt, nhưng vẫn không thoát khỏi bản chất của chó bình thường.
Bởi vậy sự xuất hiện của nó ở đây thật sự có chút kỳ quái, nhưng không quản kỳ quái hay không, nó mập như vậy, không có thực lực gì rất dễ dàng sẽ bị yêu thú nhắm đến, trở thành mỹ thực trong miệng các yêu thú khác.
Đang nói đến đây thôi thì có một con yêu thú loại mèo rừng đang chậm rãi tiếp cận con chó mập kia, im ắng, vô thanh vô tức, chậm rãi tới gần, tới gần...
Yêu thú mèo rừng ở trên một cái cây cách chó con mập mạp không xa, phốc xuống, tốc độ như tia chớp bay về phía chó nhỏ, mắt thấy chó con mập mạp sắp rơi vào độc thủ của yêu thú mèo này.
“Gâu gâu...” Chó con mập mạp vào thời khắc tối hậu phi thân tránh né, tốc độ so với yêu thú mèo rừng không hề chậm hơn, động tác này nó thi triển dường như cực kỳ thuần thục, giống như đây không phải là lần đầu tiên nó gặp phải chuyện này.
Mà đồng thời, từ một nơi bí mật gần đó đột nhiên xuất hiện một thanh hắc kiếm, bằng tốc độ như tia chớp đâm về phía yêu thú mèo rừng, mà yêu thú mèo rừng căn bản không kịp né tránh, liền bị đâm xuyên thân thể, phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, đây cũng là tiếng kêu cuối cùng của nó, nó nhìn về phía hắc kiếm, nhìn thấy người cầm hắc kiếm, là một thiếu niên đẹp trai gần bằng chuyển ngữ giả A Vi
Đây là người giết chết ta sao?
Yêu thú mèo rừng không cam lòng vĩnh viễn nhắm mắt lại.
“Làm tốt lắm, chó mập, xem xem yêu thú này có yêu đan hay không, có là giàu to rồi.” Thiếu niên kia cười cười với chó mập, sau đó dùng hắc kiếm phân thây yêu thú mèo thành các loại tài liệu, da lông, nguyên liệu nấu ăn, đồ bỏ đi...
“Không có yêu đan, cấp bậc hơi thấp, dường như chỉ đạt cấp sáu, giờ nhóc đi câu dẫn một con cấp cao hơn, như vậy tất nhiên sẽ có yêu đan, nhóc có thể hưởng dụng rồi.” Thiếu niên kia cười nói với chó con mập mạp.
Từ trong lời nói của thiếu niên có thể nghe ra được, dường như hắn dùng con chó này làm mồi nhử, hấp dẫn yêu thú đến vồ bắt, kết quả yêu thú lại trở thành con mồi của hai tên này.