"Bằng không cái gì, mời các ngươi đi cho, ta cám ơn nhiều." Bộ Tranh cười cười nói.
"..."
Dưới tình huống như thế này mà giọng nói của Bộ Tranh lại quá bình thản không khỏi khiến cho mọi người muốn trông thấy chủ nhân của thanh âm này.
"Trước đánh ngất bọn chúng rồi chúng ta đối phó với tiểu tử này, đồng thời nhanh chóng giành lại tam vĩ bạch hồ..." Triệu Văn đưa ra một quyết định, trước tiên đánh ngất mấy thiếu niên kia. sau đó tập trung đối phó Bộ Tranh, nhưng hắn cũng đột nhiên nhớ ra, vừa rồi xém quên bảo người khác giành tam vĩ bạch hồ về.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, vị trí ban đầu tam vĩ bạch hồ đã trở nên trống không, con chó mập kia cũng không thấy đâu, nhưng ngay lập tức, hắn nhìn thấy con chó mập kia đang ngậm tam vĩ bạch hồ trèo lên cây, động tác cực kỳ thuần thục, chẳng mấy chốc đã leo lên trên.
"..."
Mọi người chứng kiến tình huống này đều trở nên ngây ngốc, bọn hắn chưa từng thấy qua chó leo cây, mèo leo cây thì quá bình thường nhưng chó leo cây lại bất bình thường, hơn nữa tốc độ leo cây của con chó này lại nhanh nữa là đằng khác.
Chuyện này có chút quái dị...
Nhung rất nhanh, bọn hắn cũng không chú ý quá nhiều vào sự quái dị của Vượng Tài, cái mà bọn hắn quan tâm hơn chính là tam vĩ bạch hồ bị mang đi, đang nghĩ rằng Bộ Tranh sẽ nuốt trọn một mình thì bọn hắn lại nghe thấy lời nói của Bộ Tranh vang lên, lời nói khiến bọn hắn cảm thấy không biết phải nói gì.
"Con chó ngu ngốc, ngươi mang con vật nhỏ này tới làm gì, mau nhả ra, đừng quên ta đã dạy qua là không được ăn thú non, thứ này còn chưa đủ nhét kẽ răng, mau ném đi cho ta." Thanh âm của Bộ Tranh từ trên cây truyền tới, khiến cho tất cả mọi người ngây ngẩn.
Nhét không đủ để nhét kẻ răng, không ngờ trong mắt nhà ngươi con tam vĩ bạch hồ này chỉ có giá trị làm thức ăn, còn không biết là con vật này là ấu sủng hiếm thấy cỡ nào.
Bọn hắn cũng không biết, Bộ Tranh thật ra đã từng ăn qua tam vĩ bạch hồ, chẳng qua đó là một con trưởng thành, mùi vị không tính là quá ngon, đó là so với những loại thịt yêu thú hắn khác mà hắn từng ăn qua.
Nhưng nếu đem so với thịt bình thường thì thịt yêu thú đều ngon hơn rất nhiều, dù sao ẩn chứa không ít linh khí, chính vì đó mà khiến cho thịt yêu thú trở nên ngon hơn.
"Gâu gâu!" Vượng Tài không ngờ bất đồng ý kiến với Bộ Tranh, tựa hồ muốn giữ lại con tam vĩ bạch hồ này.
"Vượng Tài, nhóc không lẽ nổi tình mẫu tử, muốn nhận nuôi con bạch hồ này, kháo, nhóc là đực nha, à mà con hồ ly này hình như là cái, nhóc không phải nuôi vợ cho mình từ bé đó chứ!" Lúc này Bộ Tranh mới để ý con tam vĩ bạch hồ này hinh như không có "chim", hẳn là một con cái, cho nên, hắn mới cho rằng Vượng Tài có cái mục đích tà ác này.
Mà những người khác sau khi nghe thấy những lời này thì đều cảm thấy choáng váng, một con chó muốn "giao lưu kết hợp" với tam vĩ bạch hồ, điều này sao có thể?
Cũng không phải nói yêu thú không thể "giao lưu kết hợp" với dã thú, rất nhiều người đã nhân giống yêu thú của mình thành rất nhiều giống mới, nhưng đại đa số đều áp dụng vào vào đời sống mà không phải áp dụng cho chiến đấu.
Thường thấy nhất là yêu thú loại hình ngựa, "giao lưu kết hợp" với ngựa bình thường, F1 đời sau so với ngựa bình thường khỏe mạnh hơn rất nhiều, mà đòng thời sẽ dễ phục tùng hơn so với yêu thú loại này.
Những loài được lai giống đều có giá trị áp dụng vào thực tế, nhưng "giao lưu kết hợp" giữa chó và yêu thú, chẳng lẽ vì lai tạo ra một giống chó mới, vậy thì cuối cùng vẫn chỉ là chó, còn là chó đất nữa,, nghĩ mãi cũng không biết áp dụng vào đâu (A Vi: Thịt cầy bảy món chứ vào đâu)
"Gâu!" Vượng Tài nghe không hiểu lời nói của Bộ Tranh, chỉ biết cọ cọ vào hắn không ngừng.
"Sủa một tiếng chính là thừa nhận đúng không, bất quá, con bạch hồ này thuộc về người khác, vẫn là nên trả lại người ta đi, sau này ta tìm cho nhóc con khác mà còn biết bay nữa." Bộ Tranh nói. Nhóc muốn tìm yêu thú làm vợ thật ra không thành vấn đề, dù sao sau này nhóc cũng sẽ yêu hóa, nhưng tốt nhất là biết bay.
Vì sao phải biết bay?
Điều này còn không đơn giản sao, biết bay ít ra có thể vừa vặn cho Bộ Tranh cưỡi ké, hiện tại hắn đang thiếu thứ này, nếu có vật biết bay để cưỡi, hắn muốn lẻn vào thế lực cấp địa còn được.
Về cái gì thuộc quyền sở hữu của người khác thì đây chỉ là một cái cớ, hai nhóm người này tựa hồ đang tranh đoạt con tam vĩ bạch hồ, hiện tại quyền sở hữu còn chưa được phân định, các ngươi đã không quyết định được thì để ta thay các ngươi quyết định.
"Gâu gâu!! Gâu gâu!!" Vượng Tài đang cực lực đấu tranh che chở cho tam vĩ bạch hồ kia, thật ra con tam vĩ bạch hồ này cũng rất đáng yêu, lông màu bạc, ba cái đuôi ngắn ngủi, sau này trưởng thành sẽ càng thêm xinh đẹp.
Có lẽ bởi vì đều thuộc họ chó. Theo lý luận thì hồ ly và chó đều là đồng loại, đều thuộc họ chó, chẳng thể trách Vượng Tài đồng cảm với con tam vĩ bạch hồ này.
"Đã vậy thì... đi thôi!"
Bộ Tranh nói xong cũng trực tiếp nhảy khỏi cái cây kia, xuyên qua giữa các nhánh cây, chạy như bay ra bên ngoài, còn Vượng Tài cũng rất nhanh, ngậm theo con tam vĩ bạch hồ kia lướt như bay.
Hành động này khiến cho tất cả mọi người thoáng ngây ngốc, dù thế nào bọn hắn cũng không nghĩ tới Bộ Tranh có thể dứt khoát rời đi như vậy, dựa theo tình huống bình thường, hắn hẳn phải cứu người mới đúng a?
Sai rồi, tình huống bình thường chính là trốn, ta lại không quen bọn họ, cứu cái bô ấy, thêm nữa tựa hồ thực lực những người này đều trên tứ mạch, tuy rằng Bộ Tranh cũng có chút tin tưởng vào chính mình, nhưng lòng tin này chưa có bành trướng đến nỗi tự tin mình lấy một địch nhiều, hơn nữa đều là người có cảnh giới tương đương.
Ngay từ đầu Bộ Tranh không hề có ý cứu ai cả, vốn đã muốn rời đi, hiện tại bị phát hiện, tự nhiên càng phải nhanh chóng rời đi, trước đó chưa đi chẳng qua là vì Vượng Tài làm ra chuyện điên rồ, hiện tại Vượng Tài trở về rồi, không đi còn đợi đến bao giờ.
Bộ Tranh rời đi, lưu lại một đám người còn đang ngẩn ngơ, đương nhiên bọn hắn cũng không nán lại bao lâu, bằng không bọn hắn ngay cả cái bóng của Bộ Tranh cũng không nhìn thấy.
Mà vừa lúc này, bên trong đám thiếu niên cũng có người hành động, chính là thiếu nữ tên Vương Dao kia, nàng ta chớp cơ hội đào tẩu, những người khác so với nàng chậm hơn nửa nhịp, mặc dù không thành công, nhưng cũng tạo thành hỗn loạn, giúp cho Bộ Tranh và Vương Dao chạy được xa hơn.
Hiện giờ, những người khác đều trở nên bối rối, không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
"Nhanh đuổi theo! Còn đứng ngẩn người ở đây làm cái gì!" Triệu Văn quát.
"Nha..."
Lúc này, bọn hắn có chút hỗn loạn, một số đuổi theo Bộ Tranh, một số thì đuổi theo Vương Dao, việc này nếu ở trong tình huống bình thường thì cũng không có gì sai, chỉ có điều điều kiện tiên quyết là nhân số bọn hắn phải đủ.
"Đồ ngu, đuổi theo Vương Dao! Nàng ta trốn thoát, chúng ta không sống yên đâu." Triệu Văn lại quát.
Bây giờ hắn cũng có thể phát hiện ra, tựa hồ Bộ Tranh rất quen thuộc với khu vực rừng rậm này, hơn nữa thân pháp linh hoạt đến trình độ khiến người ta khó có thể tưởng tượng, muốn đuổi kịp hắn, chắn chắn không ai trong số những người mình làm được, không bằng buông tha cho bớt đau khổ.
Mà Bộ Tranh cũng không nhất định biết bọn hắn là ai, sẽ không biết đi đâu truyền ra tin tức của bọn hắn, nhưng Vương Dao thì khác, nếu Vương Dao chạy thoát, nàng ta chắc chắn sẽ để lộ tin tức, những người này không thể giết được.
Đồng thời, thử so sánh một chút thì xác suất bắt được Bộ Tranh cực kỳ thấp, mà Vương Dao thì còn có khả năng, ngay cả hắn cũng cảm thấy mình đuổi không kịp Bộ Tranh, những người khác lại càng khỏi phải nói, hắn là người có thực lực mạnh nhất ở đây.
Từ đó, bọn hắn bỏ qua việc truy đuổi Bộ Tranh mà tập trung truy bắt Vương Dao, kết quả ra sao thì không biết được, dù sao sự tình xuất hiện biến hóa như thế, ai cũng sẽ không ngờ tới, hơn nữa tiểu tử Bộ Tranh sau lần náo loạn này trực tiếp bặt vô âm tín, không người nào biết hắn là ai, rốt cuộc từ đâu xuất hiện, hết thảy đều trở thành bí ẩn.
Bộ Tranh chạy được một hồi phát hiện phía sau không có ai truy đuổi thì cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao bọn hắn lại không đuổi theo nhỉ?
Hắn nghĩ đến hai khả năng, thứ nhất chính là bọn hắn cho rằng mình không trọng yếu, đuổi hay không đuổi cũng không thành vấn đề, thứ hai chính là bọn hắn cho rằng mình trốn không thoát, cho nên chưa đuổi theo.
Khả năng thứ nhất không cao, dù cho cảm thấy mình không quan trọng, nhưng Vượng Tài tha đi tam vĩ bạch hồ của bọn hắn, việc này không có khả năng không trọng yếu a, hẳn nên đuổi theo mới đúng.
Khả năng thứ hai cao hơn nhiều, bọn hắn cho rằng mình trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bọn hắn, có thể bọn hắn ở bên ngoài còn có người tiếp ứng, có lẽ là người rất cường đại, ừm, nhất định là như vậy.
Vì thế, Bộ Tranh quyết định thay đổi lộ tuyến, nếu cứ chạy theo phương hướng ban đầu, vậy nhất định sẽ nằm trong suy tính của người khác, mà khu vực xung quanh có thể không hẳn an toàn, vẫn nên vòng theo rìa rừng rậm vài ngày, coi như bọn hắn bên ngoài có người cũng sẽ không phát hiện ra hắn.
Bởi vì Bộ Tranh cho ra phán đoán này cho nên hắn cứ đi vòng theo rìa rừng rậm yêu thú, mặc dù vòng theo một góc độ không quá lớn, vốn dĩ với diện tích của rừng rậm yêu thú mà nói, một góc độ nho nhỏ như vậy, vẫn có thể xuất hiện trong một thế lực khác.
Ban đầu, Bộ Tranh hẳn phải xuất hiện tại một địa phương ứng với một thế lực cấp hoàng lục phẩm, nhưng địa phương hắn xuất hiện, chính là một trong những thế lực cấp hoàng đỉnh cấp, thế lực cấp hoàng nhị phẩm Kinh Vân lâu.
Đây có lẽ là định mệnh, vốn hắn đáng lẽ sẽ không xuất hiện ở nơi này, nhưng tình huống đưa đẩy lại xuất hiện ở đây, Bộ Tranh cũng không biết, điều gì đang chờ đợi hắn ở nơi này.
Bộ Tranh chỉ biết là, một ngày nọ, hắn cảm thấy được đã đến lúc mình nên ra khỏi rừng rậm yêu thú cho nên liền đi ra, lúc đó, trên đường hắn không gặp phải bất kỳ ai.
Chỉ có điều là sau khi ra khỏi rừng rậm, đi chưa được bao lâu, Bộ Tranh liền gặp được người, bởi vì nơi đây có một đại lộ, người lui tới rất nhiều, đối với sự xuất hiện của Bộ Tranh cũng không có ai để ý.
Nhưng mà Bộ Tranh thì ngược lại không thể không đi hỏi thăm những người đi đường khác, bởi vì hắn muốn biết đây là nơi nào, mặc dù đi hỏi chuyện này trông tương đối ngớ ngẩn..."
"Ông à, xin hỏi nơi này là nơi nào, con đường này thông đến chỗ nào" Bộ Tranh tìm một ông lão cưỡi lừa hỏi, dù bộ dáng ông lão này trông giống như một ông già nông thôn, nhưng tựa hồ thực lực không kém, cảnh giới đã là tam mạch.
Đây cũng không phải là ông cụ này thâm tàng bất lộ, chẳng qua là bởi vì thực lực của mọi người ở đây phổ biến là cảnh giới này, với số tuổi của ông cụ này, tùy tiện từ từ luyện cũng sẽ đạt tới cảnh giới này.
Xem như cũng chẳng có gì là lợi hại lắm, người ta cũng không coi vào đâu, chỉ là một vài kỹ năng hoa hòe hoa sói mà thôi...
Ông lão rít thuốc lá một hơi, nhìn nhìn Bộ Tranh, trả lời : "Con đường này thông hướng Huyền Chân lâu, đường này nằm giữa Huyền Chân lâu và Vi Vũ lâu, đi thêm nửa ngày là có thể nhìn thấy Huyền Chân lâu.