"Ngươi có làm được không đấy!" Tần Sương hơi nghi ngờ hỏi, nàng cũng không nghĩ tới đây là lần đầu tiên Bộ Tranh luyện chế trận binh, như vậy tựa hồ cũng quá lãng phí thanh kiếm này.
Thanh kiếm nầy thật ra là một thanh kiếm không tồi, bằng không nàng cũng sẽ không mang theo bên người, mặc dù nàng cảm thấy không thích hợp cho mình dùng, nhưng vẫn lưu lại, điều này thuyết minh điểm bất phàm của thanh kiếm.
"Đương nhiên là được, mẹ ta nói, nam nhân phải luôn đẩy về trước, có đôi khi sẽ lùi lại lấy đà nhưng tuyệt đối không thể chùn lưng." Bộ Tranh nói rất nghiêm túc.
"..." Tần Sương hết biết nói gì, ngươi xác định là đang trả lời vấn đề của ta đó chứ, có lẽ nào ngươi hiểu sai câu hỏi của ta không đó.
"Đường nét thiết kế của thanh kiếm này rất tốt, Tần sư tỷ, cô hy vọng thanh kiếm này có tác dụng khuynh hướng về cái gì?" Bộ Tranh quan sát thanh kiếm một chút rồi hỏi.
"Tác dụng gì?" Tần Sương nhìn Bộ Tranh nói, nàng không phải không rõ nghĩa của hai từ này, nhưng mà nàng tựa hồ không tin được Bộ Tranh còn có khả năng cho mình lựa chọn trong khi hắn vẫn chỉ là tân thủ thái điểu.
"Ừm, tác dụng thì có công kích từ xa, phòng ngự, hoặc thuần túy gia tăng uy lực công kích?" Bộ Tranh hỏi, công dụng của một thanh trận binh có thể nói là thiên biến vạn hóa.
"Ngươi xem rồi làm, không thì ngươi cảm thấy cái tác dụng nào phù hợp với Thanh Vân nhất kiếm của ngươi thì luyện chế cái đó." Tần Sương thuận miệng nói, nàng không ôm hy vọng với chuyện này, với lại kiếm này coi như cho Bộ Tranh làm đồ chơi, hắn muốn làm gì thì làm.
"Được rồi, chờ ta suy nghĩ cách xây dựng trận pháp, mấy ngày nữa sẽ tìm cô đòi tài liệu." Bộ Tranh nói.
"Cái gì? Ngươi còn muốn đòi tài liệu từ ta." Tần Sương trợn to hai mắt nói.
"Đương nhiên, nếu không đòi cô, chẳng lẽ ta tự mình xuất tiền túi sao, thật ra giảm một chút cũng không phải không được, niệm cô là sư tỷ của ta, ta có thể bớt cho một chút, nhưng phỏng chừng những tài liệu kia ta cũng không có a." Bộ Tranh nói tiếp, bộ dáng vô cùng thành thực.
"..." Tần Sương trầm mặc một hồi, "Được rồi, đến lúc đó cứ đến hỏi ta."
"Ừm, ta sẽ hỏi." Bộ Tranh nói rất rõ ràng.
"Được rồi, trước hết chúng ta đi ăn cơm thôi, bụng ta đói lắm rồi đây nè." Tần Sương nói.
Nếu như đổi lại là đám người Lâm Viễn, nhất định sẽ lập tức chạy đến bên cạnh Tần Sương, a dua tranh nhau nói bọn hắn mời khách, muốn đi đâu ăn cũng được.
Thế nhưng, Bộ Tranh lại nói :"Cô đi ăn đi, ta sửa sang lại nơi này một chút, ta ăn xong cơm chiều rồi."
"Ngươi không đợi ta ăn chung sao?" Lửa giận của Tần Sương lập tức bốc lên, nàng chính là vất vả chạy ngược chạy xuôi vì hắn, nhưng hiện tại phát hiện ra, ngươi ta thậm chí cả cơm chiều cũng không đợi mình về ăn cùng.
"Vì sao phải chờ cô a, ta đói bụng thì ăn, bằng không đói từ buổi sáng đến giờ, ta đã sớm chết đói." Bộ Tranh kỳ quái đáp lời.
".., cho dù đói chết cũng phải chờ ta." Tần Sương bó tay, nhìn Bộ Tranh tức giận nói.
"Ta cũng không phải đồ ngốc, dại gì chờ cô chứ." Bộ Tranh lắc đầu nói.
"Ngươi thật ngu ngốc, hiện tại mau theo ta đi ăn cơm." Tần Sương nhìn Bộ Tranh nói.
"Không đi, ta muốn sắp xếp lại số dược liệu, buổi tối còn phải luyện chế thử..." Bộ Tranh lắc đầu nói, rất dứt khoát cự tuyệt đề nghị của Tần Sương, cái đề nghị mà bao người hâm mộ mơ ước.
Nếu để cho người khác biết được việc này, phỏng chừng chỉ cần mỗi người trong số người hâm mộ phun một bãi nước bọt cũng đủ để dìm hắn chết.
"Được lắm, vậy toàn bộ kim phiếu ngươi đưa ta sung công toàn bộ." Tần Sương thản nhiên nói.
"A a, Tần sư tỷ, ăn cơm đâu thế, có cần ta xuống bếp nấu một bữa thật là ngon cho cô hay không." Bộ Tranh lập tức đi đến bên cạnh Tần Sương, giống như chuyện vừa nãy chưa từng phát sinh.
"Ngoan, trẻ con dễ dạy, mấy năm này tài nấu nướng của ngươi không bị thụt lùi đó chứ?" Tần Sương rất hài lòng gật đầu, hơn nữa, nghe Bộ Tranh nói thế, nàng cũng muốn nếm lại trù nghệ của Bộ Tranh, phải nói trù nghệ của hắn so với đầu bếp của Tần gia tốt hơn rất nhiều.
Lúc ấy chỉ dùng thịt yêu thú cấp thấp mà thôi, hiện ta trong nhà bếp của Tần gia có không ít thịt yêu thú hảo hạng.
"Không đâu, trù nghệ của ta càng ngày càng tiến bộ, đảm bảo Tần sư tỷ sẽ không chê vào đâu được." Bộ Tranh lập tức nói
"Vãi cả không chê vào đâu được, ngươi coi ta là trẻ con hả." Tần Sương cười cười, dẫn theo Bộ Tranh đi ăn cơm.
Bữa ăn này, Bộ Tranh nấu chỉ mất nửa canh giờ, nhưng bị Tần Sương bắt phải ngồi ăn cùng, làm kéo dài đến hơn một canh giờ, cuối cùng Bộ Tranh thật sự không đợi được, ăn sạch đồ ăn trên bàn, kết thúc bữa tối này.
Bộ Tranh quyết định, lần sau khi nấu ăn cho Tần Sương, nhất định giảm bớt một chút, một chén cơm trứng chiên là đủ rồi, dù sao nàng cũng không ăn nhiều.
Tiếp theo, hắn cự tuyệt bồi Tần Sương tản bộ, cũng không cho Tần Sương cơ hội uy hiếp, trực tiếp bỏ chạy, một đường chạy như điên đến phòng luyện đan kia, bắt đầu sắp xếp lại đống dược liệu Tần Sương mang về, đương nhiên đây là sau lúc bắt đầu luyện chế chân khí đan, rảnh tay làm thôi.
Sau khi Bộ Tranh trốn thoát khỏi ma chưởng của Tần Sương, hắn mới cảm thán một câu :"May mắn ta thông minh, chạy trốn nhanh!"
Còn nói là thông minh, phải nói là ngươi ngu mới đúng, trong khi bao nhiêu người thiết tha muốn được cùng ăn tối và tản bộ với Tần Sương, còn ngươi thì lại lẩn mất, quả là ông trời không có mắt a.
Ngày hôm sau!
Sau khi Tần Sương rời giường, trực tiếp nhảy tới viện tử của Bộ Tranh, thấy trong sân hoàn toàn không có ai, cửa phòng thì đóng chặt.
"Con heo lười, còn chưa chịu rời giường." Tần Sương hô to một câu, tin tưởng lấy thính lực của vũ giả mà nói, sẽ lập tức tỉnh lại, coi như không thể lập tức đi ra thì cũng có thể đáp lời.
Kết quả đợi nửa ngày trời, Tần Sương chẳng nghe thấy động tĩnh gì bên trong, vì thế, nàng đẩy cửa đi vào, kết quả phát hiện cửa cũng không có khóa, lúc này, nàng mới để ý cửa viện tử, dường như cũng không cài then.
Tình huống này chỉ có thể giải thích, hoặc là Bộ Tranh không khóa cửa, hoặc chính hắn căn bản không ở trong viện tử.
Vì thế, Tần Sương đẩy cửa vào, đương nhiên, trước khi đẩy cửa, nàng cũng kêu tượng trưng một tiếng Bộ Tranh, sau đó nói nàng mới đi vào, miễn cho gặp phải chuyện gì xấu hổ.
Kết quả, bên trong quả nhiên không có ai, vô luận là phòng khách hay phòng ngủ, đều không có người, thậm chí cả dấu vết người ở cũng không có, đây là chuyện gì chứ?
Nếu nói ngày hôm qua Bộ Tranh không về thì hôm trước hẳn phải ở đây chứ, sáng sáng hôm qua còn đứng trong sân cơ mà, như thế nào lại không có dấu vết người ở, chẳng lẽ là...
Nói gì thì nói, hiện tại Bộ Tranh chắc chắn đã đi vắng, trước hết tìm được người đã rồi nói sau, thật ra cũng dễ tìm, Bộ Tranh chưa quen cuộc sống nơi đây, nơi có thể đi chỉ có một, đó chính là phòng luyện đan.
Khi Tần Sương bước vào phòng luyện đan, phát hiện ra phòng luyện đan này cho nàng một cảm giác không giống lúc trước, không còn là đống hoang tàn của ngày hôm qua, mặc dù Bộ Tranh đã quét dọn và sửa sang lại, nhưng cảm giác khác biệt không phải ở khung cảnh, mà là không khí xung quanh, trước đó nơi này mang cho nàng cảm giác không khí tương đối u ám, hiện tại đã không còn nữa, đã có chút nhân khí.
Mà Bộ Tranh hiện tại đang an vị giữa viện tử, vừa luyện đan vừa nghĩ gì đó, tựa hồ là đang nhất tâm nhị dụng, cũng có thể nói là tam tâm lưỡng ý.
Chỉ bất quá, mặc dù là tam tâm lưỡng ý, trình tự và thủ pháp luyện đan của hắn không có chút sai lầm nào, hắn liên tục luyện chế chân khí đan, cho dù là thời gian đả tọa luyện khí, đan lô cũng chưa hề ngừng cháy.
Bộ Tranh cứ đến giờ sẽ tự động tỉnh lại, so với đồng hồ báo thức còn chuẩn xác hơn, bởi vì hắn có thời gian đả tọa luyện khí cho nên tinh thần hiện tại của hắn cũng không hề mệt mỏi như người không được ngủ.
"Bộ Tranh, từ tối qua đến giờ ngươi đều ở đây sao?" Tần Sương hỏi.
"Đúng thế." Bộ Tranh gật gật đầu, chứng thực suy đoán của Tần Sương.
"Tại sao không trở về phòng?" Tần Sương hỏi.
"Trở về hay không trở về cũng giống nhau mà, chẳng qua là đổi một nơi đả tọa khác." Bộ Tranh thuận miệng trả lời, "Ta ở đây còn có thể tiết kiệm được một chút thời gian, có thêm thời gian luyện đan, thêm thời gian xây dựng trận pháp."
"Nguyên lai ngươi không ngủ, đều chỉ đả tọa, chẳng trách trong phòng ngươi nhìn như không có người ở." Tần Sương hiện tại đã hiểu, vì cớ gì phòng trong viện tử kia lại mang cho nàng cảm giác không có người ở.
"Ta không quản ngươi quen hay không quen, tiết kiệm thời gian thế nào, buổi tối ngươi nhất định phải ở trong cái viện tử kia cho ta, dù cho ngươi chỉ đả tọa mà thôi." Tần Sương không quan tâm đến lý do lý trấu của Bộ Tranh, nói một cách dứt khoát.
"Vì sao, không phải đều giống nhau sao, sống ở nơi này rất thuận tiện, còn có phòng bếp nữa, không hề kém hơn cái viện tử kia." Bộ Tranh khó hiểu hỏi.
"Không vì sao cả, ta chính là thích ngươi ở bên cạnh ta, không cho phép nói không, ta chính là thích ngươi ở điểm này, ngoan ngoãn nghe lời đi." Tần Sương nhìn Bộ Tranh cười nói.
Ta đây nghe lời cái gì chứ, là cô căn bản không cho ta cơ hội nói.
"A, hay quá, chân khí đan của ta sắp được luyện thành rồi." Sau khi Bộ Tranh vừa mới nói xong, lò luyện đan kia liền bắt đầu chuyển động, tiếp theo Bộ Tranh đánh ra mấy thủ thế mà Tần Sương nhìn không hiểu, rất nhanh, lò luyện đan đã ngừng lại, tiếp theo, lò luyện đa lại bắt đầu nhúc nhích, cái nắp của lò luyện đan bay lên phía trên.
"Ừm? Hương vị của đan dược này thơm quá đi, thành rồi sao?" Tần Sương lập tức bị đan dược hấp dẫn, quên chuyện bắt Bộ Tranh về "nơi ở".
"Ừ, thành công rồi, đêm qua trải qua vài lần thất bại, ta đã nắm giữ được kỹ thuật rồi." Bộ Tranh nói với Tần Sương.
Thí nghiệm vài lần liền thành công sao? Hôm qua mới vừa mua những dược liệu này, cũng là mới hôm qua học được đan phương, hắn nhanh như vậy đã luyện chế ra sao? Điều này quả có chút không thể tưởng tượng nổi.
Bất quá ngẫm lại, cũng thấy hợp lý, thiên tư của hắn rất cao, nếu như tại phương diện luyện đan được người ta chỉ dạy, có lẽ sẽ càng giỏi hơn, nhưng hiện tại không thể giúp hắn ở phương diện này, tối đa là tìm cho hắn một vài đan phương mà thôi.
"Chân khí đan này nhìn qua tựa hồ chất lượng rất tốt..." Tần Sương nhìn nhìn Bộ Tranh lấy đan dược ra, vô luận là màu sắc hay mùi vị, đều nhỉnh hơn so với đan dược mình thường dùng, chỉ không biết dược hiệu như thế nào.
Vì thế, Tần Sương cầm lấy một viên bỏ vào miệng, hôm nay nàng chưa ăn chân khí đăn, vừa vặn thử xem.
Chân khí đan chỉ có thể dùng một lần một ngày, hiệu quả gấp đôi bồi nguyên đan, nói gấp đôi là nói về hiệu quả chia đều một ngày, đây đã là rất tốt rồi, nếu như công lực gia tăng giống như bồi nguyên đan, lại có khả năng dùng một lần một ngày thì đó không còn là chân khí đan nữa, mà là chân nguyên đan cao cấp hơn. (A Vi: Chỗ này ta thấy hơi bất hợp lý, nhưng text viết sao thì ta dịch vậy, nếu như ai có cách hiểu hợp lý, xin post vào mục luận đàm để thông não cho tại hạ, tại hạ xin cảm ơn nhiều.)
Mặc dù chân khí đan là đan dược cửu phẩm, nhưng có tác dụng không thể thay thế, trước khi chưa có được chân nguyên đan, chân khí đan có giá trị cao hơn nhiều so với những đan dược đồng cấp, thậm chí có thể so với một số đan dược bát phẩm.