"? ? Mọi người sao vậy?" Bộ Tranh nhấm nháp đầu lưỡi, có phần khó hiểu nhìn mọi người, không hiểu tại sao những người này phản ứng mạnh như vậy, thật ra đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ phía sau ta có chuyện gì xảy ra? Không thể nào, đằng sau ta chính là nhóm người sư huynh, ta đâu thể nào tái phạm sai lầm ngu ngốc đứng đằng trước mọi người cơ chứ. "Ngươi vừa mới nuốt cái túi độc. . ." Nhìn lom lom Bộ Tranh, Sở Hùng vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, hỏi thăm. "Phải, đệ mới vừa nếm thử, xem độc của con bò cạp này có giống với những con bình thường hay không. Có vẻ như dược tính mạnh hơn rất nhiều, không hổ là yêu thú." Bộ Tranh gật đầu trả lời, thản nhiên giải thích dụng ý của mình. Nhưng lời giải thích đó hình như vẫn chưa đủ giúp cho những người khác hiểu nổi một việc, một việc mà bọn họ cho rằng quan trọng nhất. "Ngươi không việc gì chứ?" Sở Hùng ngơ ngác nhìn Bộ Tranh. "Nếm một chút thì không có chuyện gì đâu, hơn nữa, đệ có thể vận công trị độc a." Bộ Tranh tỉnh rụi trả lời. Hiển nhiên, đây cũng không phải là lần đầu tiên Bộ Tranh làm chuyện này. Gã thường xuyên đi nếm thử thuốc, bất kể là độc dược hay là thuốc bổ. Đó thực ra là chuyện bất đắc dĩ. Bộ Tranh hoàn toàn mù chữ, cho nên nếu muốn biết dược tính thì chỉ có hai cách, hoặc là có người đọc sách y thuật cho gã nghe hoặc là tự mình phải nếm thử dược tính. Trước kia còn có Tú Anh giúp đỡ, nhưng hiện giờ ngày nào nàng ta cũng bận tập trung vào tu luyện, lấy đâu ra thời gian mà đọc giúp cho Bộ Tranh. Bởi thừa biết điều này cho nên Bộ Tranh cũng không có ý định làm phiền Tú Anh, đành phải tự mình đi nếm thử mọi thứ. Về phần có bị trúng độc hay không, đương nhiên là có xảy ra. Cho dù không nếm thử độc dược đi nữa, chỉ cần thử quá nhiều lần một số loại thuốc cũng sẽ xảy ra tình trạng tích tụ chất độc trong cơ thể. Hiện giờ, mỗi khi Bộ Tranh tu luyện, nội khí trong cơ thể tự điều chỉnh theo một phương thức vận hành riêng. Phương thức này giúp cho gã dần dần loại trừ thuốc độc và các loại tạp chất khác ra ngoài cơ thể, hơn nữa còn giúp nội khí tăng rất nhanh. Thực ra, nếu như không phải cho tới bây giờ vẫn chỉ tu luyện từng đường kinh mạch một, Bộ Tranh đã có tu vi tầm Nhất Mạch tam trọng từ lâu, có thể sánh ngang với những đệ tử ngoại môn thấp kém nhất. Tuy nhiên, do được tu luyện ở trên Linh Mạch, cho nên hiện giờ bất cứ một đệ tử ngoại môn nào cũng tiến bộ thần tốc. Mặc dầu vậy, cách tu luyện từng đường kinh mạch một như vậy, thực ra lại giúp Bộ Tranh thu được không ít lợi ích. Một trong số đó chính là, gã đã nắm bắt được chi tiết kinh mạch trong cơ thể, giúp cho bản thân sau này có khả năng tự tìm ra phương pháp tu luyện được nền tảng. Thêm một điều lợi khác nữa, khi gã tu luyện như vậy, nền tảng sẽ trở nên tương đối vững chắc, lại còn có thể hoàn toàn loại bỏ tạp chất trong cơ thể mình. Những việc này đáng ra sau này mới làm, nhưng gã lại đã hoàn thành trước. Điều này thực ra vừa có điểm tốt vừa có điểm xấu. Nếu như sau này mới loại bỏ tạp chất thì có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian; Còn nếu thực hiện từ sớm, mức độ hoàn thành sẽ hoàn mỹ hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút không đáng kể mà thôi. Cách thức này đã được người khác thử thực hiện từ lâu rồi, nhưng họ đã nhận ra, để hoàn thành việc đó sẽ phải mất thêm thời gian tầm một hai năm, hơn nữa hiệu quả cũng không rõ rệt lắm. Bất cứ một võ giả nào cũng không tránh khỏi điều đó. Nhưng đối với võ giả, một hai năm có thể nói là một khoảng thời gian làm được rất nhiều việc, bởi vậy sẽ không có ai tình nguyện lãng phí như vậy. Đương nhiên, đối với võ giả thì có thể nói việc này đơn thuần chỉ là lãng phí thời gian, nhưng với những người khác thì chưa chắc đã là như vậy. Đây là điều mà Bộ Tranh đã chứng thực, ít nhất trên phương diện luyện đan, dùng phương thức này sẽ tốt hơn một bậc. Chẳng qua, cho dù là như thế, thông thường Luyện Đan Sĩ cũng sẽ không chọn cách tu luyện này. Bọn họ cũng giống như võ giả, sẽ cho rằng sự khác biệt đó là không đáng kể, hơn nữa nội lực lại là một tiêu chuẩn quan trọng của quá trình luyện đan. Nếu như không phải vì không có ai chỉ dạy, Bộ Tranh chắc chắn sẽ không tu luyện như vậy. Gã là trường hợp đặc biệt. Trở lại chuyện chính, thấy Bộ Tranh ngẩn người ra một lúc lâu, nhóm người Sở Hùng coi như đã hiểu ra nguyên nhân tại sao đan dược của Bộ Tranh lại có tác dụng đặc biệt như vậy. Nếu như cũng đích thân đi nếm thử thuốc như gã, người khác nhất định cũng sẽ thành công. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không được lăn quay ra chết. Đến lúc này, đám đệ tử mới đã phải nhìn Bộ Tranh với con mắt khác. Lúc trước, bọn họ cảm thấy Bộ Tranh chỉ là một tiểu nhân vật không đáng để vào mắt, giờ thì đã khác hẳn. "Tiểu sư đệ, ta phát hiện ra ngươi rất không tầm thường a." Thu Nguyệt nhìn Bộ Tranh than thở. "Đúng vậy a, đệ vốn dĩ không phải là đệ tử phổ thông, đệ là đệ tử tạp dịch mà." Bộ Tranh trả lời. "Không nói việc này nữa. Ngươi có thể bắt đầu từ chỗ này. . . mổ phanh con bò cạp này ra hay không?" Sở Hùng không cho Thu Nguyệt cơ hội tiếp tục thảo luận về vấn đề đó với Bộ Tranh, mà vẽ ngay ra một đường mổ nhỏ hẹp cho Bộ Tranh thấy. Nếu mổ được như vậy, bộ giáp xác này sẽ không mất nhiều giá trị. "Có thể a!" Bộ Tranh gật đầu, cầm lấy chủy thủ rồi bắt đầu nhanh chóng mổ phanh thi thể của Bá Vương Hạt ra. Bằng những động tác rắc rối khiến người khác có phần hoa mắt, gã nhanh chóng hoàn thành yêu cầu của Sở Hùng. Đến lúc này, Sở Hùng đã có thể nhìn tận mắt. Mức độ sắc bén của thanh chủy thủ và năng lực của Bộ Tranh đều không có gì đáng chú ý, nhưng cách chọn chỗ để xuống tay lại vô cùng khéo léo, lần nào cũng chính xác đúng vào chỗ nối tiếp giữa hai phiến giáp của Bá Vương Hạt. Bộ giáp xáp cứ như vậy bị tách ra thành từng phiến. Mặc dù mọi người đều nhìn thấy chỗ nối tiếp đó, cũng biết đó là nơi mềm yếu nhất, nhưng trong lúc chiến đấu thì không có cách nào chạm được tới đó. Bởi vì khi con vật này còn sống, chỗ tiếp nối đó luôn nằm dưới lớp giáp xác, đến giờ đẩy lớp giáp xác xê dịch đi mới lộ ra. Qua đó bọn họ đã rút ra được kinh nghiệm, sau này có thể mổ phanh Bá Vương Hạt theo cách như vậy, không cần phải nghiến răng nghiến lợi dùng sức mạnh như trước kia, với điều kiện có thể học được cách làm của Bộ Tranh. Tuy nhiên, cách làm của Bộ Tranh không phải cứ muốn là sẽ học được, nếu không, trước kia bọn họ đã chẳng phải lúc nào cũng chỉ biết dùng sức mạnh để tách ra. Mặc dù là thừa biết bên dưới lớp giáp xác có những chỗ tương đối yếu mềm như thế, nhưng bọn họ vẫn không biết nên làm thế nào, bởi vì muốn làm những chỗ đó lộ ra cũng phải hao công tốn sức. Đối với Sở Hùng, thay vì lãng phí thời gian vào việc đó, thà rằng thẳng tay chém phứt nó ra rồi tiếp tục đi săn con yêu thú khác còn có lợi hơn nhiều. Hơn nữa, tốc độ của Bộ Tranh cũng khiến cho bọn họ phải từ bỏ ý định đó, bởi vì gã hoàn toàn không làm mất nhiều thời gian của mọi người, còn nhanh hơn cả đích thân bọn họ ra tay cắt, nhanh chóng và gọn gàng tách rời toàn bộ lớp giáp xác của con bò cạp ra. ". . ." Mọi người sững sờ đứng nhìn Bộ Tranh chằm chằm một lúc lâu, kể cả Tần Sương cũng không ngoại lệ, tiểu tử này chẳng lẽ là đồ tể? "Khục khục, được rồi! Phân chia thôi, giáp xác của Bá Vương Hạt là tài liệu luyện khí rất tốt, nhẹ mà cứng rắn, các ngươi có thể nhờ người khác chế tạo cho một vài đồ phòng ngự." Sở Hùng lên tiếng. Đồ phòng ngự là vật không thể thiếu trong thế giới của võ giả, càng nhẹ thì càng tốt. Thậm chí có những đồ giống hệt như quần áo. Nếu như được chế tạo tinh xảo, có lẽ người khác sẽ gần như không thể nào nhận ra đồ phòng ngự nằm ở bộ phận nào, thậm chí có thể kết hợp hoàn mỹ đến mức cả bộ quần áo cũng chính là đồ phòng ngự. Loại cao cấp hơn chính là trận khí phòng ngự, có phần nào giống như là đồ trang sức, cứ đeo lên người là được, có thể tự động ngăn chặn công kích. Nếu không có đồ phòng ngự tốt thì vẫn cứ phải có dùng đồ kém hơn một chút. Đương nhiên, cũng có người không thèm mặc đồ phòng ngự, nhưng thông thường, tỷ lệ gặp bị thương và tử vong sẽ hơn cao một chút. Dù sao, võ giả cũng là một chức nghiệp đầy nguy hiểm. "Chỗ thịt bò cạp này xử lý thế nào bây giờ?" Sau khi phân chia xong mọi thứ, trên mặt đất chỉ còn chừa lại một đống thịt bò cạp hầu như không có tác dụng gì mấy, bởi vậy Bộ Tranh mới hỏi mọi người.