". . ." Sở Hùng không thốt lên lời, không chỉ bởi vì tình huống nan giải trước mắt, mà còn bởi vì thực lực của Tần Sương. Tần Sương nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với mấy người họ, có lẽ chỉ lớn hơn Bộ Hải Phong một chút, nhưng nàng đã có tu vi Tứ Mạch thất trọng thiên rồi. Trong khi đó, ngay cả một số trưởng lão cũng chỉ mới là Ngũ Mạch mà thôi, nhưng họ đã phải tu luyện ròng rã cả cuộc đời, còn nàng thì mới chỉ là một thiếu nữ chưa tới đôi mươi. Bất kể là bắt đầu tu luyện từ năm bao nhiêu tuổi, tin chắc chỉ cần vài năm nữa nàng sẽ vượt lên trên mấy vị trưởng lão kia. Không chỉ riêng là như thế, ngay cả trong thế hệ đồng lứa, có lục cả Thất Tinh Quốc cũng không có khả năng tìm ra người mạnh hơn nàng. Còn bản thân mấy người Sở Hùng, trong đời mình có thể bước chân vào Tứ Mạch thất trọng thiên thì đã sướng run cả người rồi. Đây chính là sự cách biệt giữa thế lực cấp Huyền và bọn họ, một sự cách biệt không thể nào san lấp. Có lẽ Tần Sương không phải là người được trọng điểm bồi dưỡng của thế lực cấp Huyền, bởi nếu đúng là như thế làm sao nàng có thể có mặt ở nơi này, chẳng lẽ không sợ tốc độ tu luyện bị kìm hãm hay sao? Không một điều gì có thể quan trọng bằng tốc độ tu luyện! Tuy nhiên, hiện giờ có bàn luận tới những điều này cũng có tác dụng gì đâu. Vấn đề trước mắt là cho dù Tần Sương có thực lực ngang bằng với một trưởng lão bình thường, nhưng điều đó cũng chẳng tạo nên được tác dụng gì, không thể nào ứng phó được với tình huống trước mắt. Trừ phi mấy vị trưởng lão mạnh nhất trong môn phái cùng phối hợp ra tay, nếu không thì chẳng một ai có thể đánh gục được con Thiết Đầu Xà này. Trước mắt chỉ có hai lựa chọn, hoặc là trốn, hoặc là tìm biện pháp đối phó Thiết Đầu Xà. Sau khi suy xét đến tất cả các yếu tố, Sở Hùng cảm thấy chạy trốn vẫn là tốt nhất. Chỉ cần không rời khỏi con đường quanh co khúc khuỷu hiện giờ, những người của mình vẫn có cơ hội chạy thoát. Tuy nhiên, hắn sẽ rất khó chiếu cố đến đám đệ tử mới. Cái gã Nhị Hóa lúc trước thì còn có thể bỏ mặc, nhưng những người còn lại, hắn không thể nào làm như vậy. "Tách nhau ra đi! Thu Nguyệt, muội dẫn theo Bộ Hải Phong, cộng thêm Lâm sư đệ, Cố sư đệ và Phong sư đệ tách ra ở đường rẽ kế tiếp, chúng ta sẽ dụ con rắn kia đuổi theo, các ngươi cứ trở về chỗ cửa vào trước đi, có chuyện gì sẽ nói sau." "Vâng!" Thu Nguyệt còn chưa kịp mở miệng thì Bộ Hải Phong đã lập tức trả lời. Thu Nguyệt cũng thừa hiểu bây giờ không phải là lúc ủy mị sướt mướt, nên làm như thế nào thì phải làm như thế đó. "Các huynh cẩn thận một chút! !" Thu Nguyệt trả lời. Đúng lúc nàng ta nói câu này, bọn họ đã sắp chạy đến một cái ngã ba. Thu Nguyệt dẫn theo Bộ Hải Phong và mấy tên đệ tử mới chạy tách ra theo đường khác. Cùng lúc đó, Sở Hùng nhắm vào con Thiết Đầu Xà ném ra vài thanh phi đao, hấp dẫn sự chú ý của nó, khiến nó nổi điên đuổi theo sát không rời nhóm người của hắn. "Triệu Chí Ngân, một lát nữa ngươi dẫn theo Tần Sương và những đệ tử còn lại chạy tách ra, ta và Tề Điền sẽ dụ con rắn kia đi chỗ khác." Sở Hùng nói. Sở Hùng phân công như vậy là bởi có phần tư tâm, bảo Thu Nguyệt dẫn Bộ Hải Phong đi trước là để giữ gìn căn cơ của Thanh Ngưu Phong. Tuy nhiên, làm như thế cũng không chỉ đơn thuần bởi tư tâm. Nếu giữ Tần Sương lại thì có tác dụng hơn so với giữ những người khác lại. Vào thời điểm khẩn cấp, Tần Sương có lẽ sẽ có khả năng tạo ra được tác dụng then chốt. "Tề Điền, cái này cho ngươi, có lẽ có tác dụng." Triệu Chí Ngân vừa nghiêm nghị nói vừa đưa viên Thiên Lôi đan vừa mới thu được cho Tề Điền. Có lẽ vào thời điểm mấu chốt, vật này có thể sẽ có phần nào tác dụng. "Ta biết rồi." Tề Điền tiếp nhận Thiên Lôi đan, không muốn nói nhiều. "Triệu sư huynh, huynh dẫn người khác đi trước, muội sẽ ở lại giúp đỡ Sở sư huynh. Muội nghĩ tỷ lệ chạy thoát của mình dù thế nào cũng sẽ là cao nhất." Tần Sương lên tiếng. Tuy rằng bình thường nàng rất hiếm khi mở miệng, thái độ với người khác cũng rất lãnh đạm, nhưng vẫn có một trái tim hiệp nghĩa. "Nếu Tần Sương sư muội đã nói thế, vậy thì Sở Hùng, huynh phải chiếu cố đến nàng đấy." Triệu Chí Ngân đồng ý ngay. Vào thời điểm này, hắn ta đồng ý như vậy thực sự không phải là muốn trốn tránh trách nhiệm, mà là bởi lo lắng đến sự an toàn của Sở Hùng và Tề Điền. Nếu như có mặt Tần Sương, vậy thì tỷ lệ an toàn của hai người sẽ cao hơn rất nhiều. Nhưng tại sao bản thân hắn ta không ở lại hỗ trợ, để giúp tăng tỷ lệ an toàn lên cao hơn nữa? Thật ra, chính bản thân Sở Hùng đã cân nhắc đến việc này rồi. Những đệ tử mới này cũng cần phải có người chiếu cố tiếp, nếu không thì cho dù có thoát được sự truy đuổi của Thiết Đầu Xà thì cũng sẽ bị yêu thú khác đánh chết trên đường chạy trốn. Như thế chẳng phải đã uổng phí hết mọi toan tính hay sao. "Cũng được, với thực lực của mình, nếu như hai người chúng ta cùng xả thân tạo cơ hội, thì Tần Sương sư muội vẫn tám phần mười có khả năng chạy thoát." Tề Điền gật đầu nói. "Tốt, cứ làm như vậy đi!" Sở Hùng tán thành. Chẳng bao lâu sau, bọn họ lại tách ra, chỉ còn lại ba người Sở Hùng tiếp tục dụ Thiết Đầu Xà chạy đi chỗ khác. Ba người luôn lựa chọn con đường có địa hình thuận lợi cho mình, đồng thời bất lợi với khả năng di chuyển của Thiết Đầu Xà. Căn đến một thời điểm hợp lý, Sở Hùng bảo Tề Điền ném Thiên Lôi đan ra. . . "Oanh!" Ngay khi tiếp xúc với vật thể khác, Thiên Lôi đan lập tức nổ tung. Thiên Lôi đan có đặc tính tương tự như hỏa dược (thuốc nổ). Không sai, nó chính là một loại hỏa dược. Hỏa dược thực ra là một loại dược, được tạo ra trong quá trình luyện dược. Hơn nữa, Thiên Lôi đan là phiên bản tiến hóa đỉnh cao của hỏa dược, bất kể là về mặt thể tích hay là uy lực, đều vượt trội hơn hẳn so với hỏa dược. Luyện Đan Sĩ không chỉ có thể luyện chế ra mỗi đan dược cứu người, mà còn có thể luyện chế ra độc dược giết người và hơn thế nữa là loại hỏa dược đan có uy lực rất mạnh này. Nghe nói còn có những loại có uy lực mạnh hơn, thậm chí loại hỏa dược đan mạnh nhất cũng chính là Cửu Lôi Đan trong truyền thuyết có thể nổ liên hoàn chín lần, mỗi một lần có thể giết chết cả một đám đông, sau chín lần liên hoàn có thể làm cho con người biến mất không còn dấu vết. Mục đích lúc này của Sở Hùng rất đơn giản, chính là kéo dãn khoảng cách với Thiết Đầu Xà, sau đó nổ sập đường đi của nó. Tuy không nhất định có thể ngăn chặn Thiết Đầu Xà, nhưng ít nhất có thể cản đường nó một quãng thời gian, giúp cho mình có cơ hội cắt đuôi con yêu thú này. Nhưng có một điều làm hắn tương đối bất ngờ, uy lực của viên Thiên Lôi đan này dường như lớn hơn một chút so với những viên bình thường. Ý định ban đầu của hắn chỉ là muốn nổ sụp trần đường hầm để ngăn chặn Thiết Đầu Xà lại. Nhưng không ngờ tới, vụ nổ của viên Thiên Lôi đan đó quả thực đã tạo ra âm thanh vang vọng toàn bộ địa cung, đồng thời cũng phá hủy toàn bộ đường hầm, thiếu chút nữa ngay cả bọn họ cũng bị cuốn vào bên trong. Hơn nữa, vụ nổ còn tạo ra một cái hố hình tròn trên mặt đất của địa cung, phần nóc đường hầm đã bị nổ sập xuống, vùi đầy đến miệng cái hố ở bên dưới. "Mẹ kiếp, viên Thiên Lôi đan này của tiểu sư đệ có sức công phá khinh khủng thật!" Tề Điền ngẩn ngơ. Đường kính của cái hố hình tròn được tạo ra sau vụ nổ phải đến hơn mười mét. "May mắn là đã chặn được nó, nếu không thì chúng ta đã thảm rồi, không ngờ nơi đây lại trống trải đến thế!" Tần Sương thốt lên. Vào lúc này, sau khi xem xét xung quanh, nàng đã phát hiện ra nơi đây giống y như một cái quảng trường, rất trống trải, hơn nữa trần bên trên cũng rất cao. Có cảm giác nơi đây hình như là luyện võ trường. Không sai, nơi này chính là luyện võ trường ngày xưa! Chẳng cần biết nơi đây là cái gì, với một địa hình như thế này, có thể nói Thiết Đầu Xà chẳng khác gì như cá gặp nước. Không còn bất cứ vật cản nào, nó sẽ nhanh chóng đuổi kịp mọi người. "Tề Điền, ngươi còn nhìn cái gì nữa, mau đi thôi, chẳng biết chừng con rắn kia sẽ tới ngay bây giờ." Sở Hùng tức giận nói. Giờ đâu phải là lúc sợ hãi thán phục. Tuy rằng hắn cảm thấy với uy lực mạnh như thế, vụ nổ nhất định có thể chặn đường được rất lâu, tốt hơn nhiều so với mong muốn. "Trừ phi có khả năng đào hầm, bằng không con rắn kia không thể đuổi tới đây được, vậy thì đâu cần. . . Mẹ kiếp, cái con rắn chết tiệt này lại thật sự biết đào hầm sao." Còn chưa nói hết câu, Tề Điền đã nhìn thấy bên dưới đống đổ nát chợt nổ tung ra một cái đầu rắn, không, phải nói là sau khi đống đổ nát kia nổ tung, một cái đầu rắn hiện ra, ngay tiếp theo là phần thân rắn.