"Con mẹ nó! Tôi phải cán nát chân em thì em mới bỏ ý định chạy trốn hả?"
"Tôi... tôi sai rồi... tôi không dám nữa..."
Đến lúc này, Kỳ Hạo Dương mới ném chiếc roi thừng sang một bên, máu lưu lại quả thực rất nhiều, gần như nhuộm đỏ cả chiếc roi, nếu nhìn kĩ hơn chút nữa có thể thấy được vài vụn thịt nhỏ vẫn bám dính trên đó.
"Nghe lời, không phải sẽ tốt hơn sao?"
Kỳ Hạo Dương đưa tay, lau đi nước mắt đang rơi trên gò má Phong Hàn Linh, giọng nói của anh lúc này bỗng chốc lại có phần nghẹn lại, thương xót cô.
Phong Hàn Linh không dám trốn tránh, nhưng cũng không có dũng khí để đối diện với người đàn ông trước mắt. Có lẽ chỉ cần một đòn nữa thôi, cả một mảng thịt lớn ở chân cô lập tức rời ra.
"Sau này... tôi sẽ nghe lời..."
...
Kỳ Hạo Dương không muốn Phong Hàn Linh tiếp xúc với bên ngoài, tránh việc cô lại nảy sinh ý định bỏ trốn, vậy nên anh đã gọi một đội ngũ bác sĩ tư nhân đến mặc cho chân cô bị tổn hại rất nặng, thiếu một chút nữa là tàn phế.
"Vết thương của thiếu phu nhân chúng tôi đã xử lí rồi, đợi bình phục hoàn toàn có lẽ sẽ mất nửa năm, trong thời gian này ngài đừng để cô ấy đi lại là được."
Sau đó, Kỳ Hạo Dương cho phép bác sĩ rời đi.
"Tốt nhất là em nên nghe lời nếu như còn muốn chân mình lành lặn."
Phong Hàn Linh không trả lời, bàn tay giờ chỉ toàn băng vải quấn quanh nắm chặt chiếc chăn mỏng đến nỗi đâm sâu vào lòng bàn tay, vết thương một lần nữa lại rách ra.
Cô rốt cục hận anh đến nhường nào chứ?
"Đừng nghĩ đến việc thoát khỏi đây, trừ phi em yêu tôi, bằng không tôi sẽ không do dự mà cho em nếm trải thế nào là địa ngục đâu."
Đối với Phong Hàn Linh, bị giam nhốt ở đây chính là địa ngục. Cô tưởng rằng tối qua cô đã chết trong tay Kỳ Hạo Dương rồi, không ngờ anh vẫn nhặt được mạng của cô về, thậm chí còn không một chút ăn năn hối cãi.
Như thể toàn bộ sự việc đều là lỗi của cô.
"Không phải anh nói, chỉ cần tôi nghe lời sao?"
"Tôi đổi ý rồi."
Ánh mắt cô nhìn anh không thay đổi, chất chứa bao nhiêu thù hận, căm phẫn, nhưng Kỳ Hạo Dương vẫn không để ý, anh thản nhiên ngắm nhìn cô.
Đôi mắt Phong Hàn Linh bỗng hướng về phía con dao anh vừa đặt xuống bên cạnh đĩa táo, trong đầu đột nhiên loé sáng lên một ý nghĩ.
"Lấy hộ tôi... điều khiển, tôi muốn xem phim."
Kỳ Hạo Dương liền đứng dậy, quay người đi lấy điều khiển TV. Phong Hàn Linh nhân cơ hội anh không để ý, cô lén cầm lấy con dao được đặt trên chiếc tủ cạnh giường.
Dùng lực từ hai tay chống đỡ ở đằng sau, Phong Hàn Linh ngay lập tức bật mình dậy, cắm thẳng con dao sắc nhọn vào sống lưng Kỳ Hạo Dương, cô ghì mạnh tay xuống khiến lưỡi dao càng đâm vào sâu hơn.
"Anh chết đi!"