"Đau... đau quá... Kỳ Hạo Dương... "
"Không... không sao... Linh Linh... em đừng lo... sẽ không sao..."
Rõ ràng là thể xác Phong Hàn Linh đang phải hứng chịu cực hình, đau khổ đến tận xương tuỷ, nhưng dường như Kỳ Hạo Dương còn đau hơn cả cô, trái tim lẫn trí não đều muốn rối tung lên, mồ hôi trên trán cứ túa ra, tay nắm chặt vô lăng, nhấn mạnh chân ga gấp gáp đưa cô tới bệnh viện. Vừa bế Phong Hàn Linh tới sảnh, đội ngũ y tá bác sĩ đã xuất hiện, mặc dù đau đớn là thế, cô vẫn chưa thể sinh được, cơn đau vẫn tiếp tục kéo dài hoành hành trên người cô.
Cô không nghĩ sinh con lại khổ sở đến vậy, không phải là cứ đau bụng là sẽ sinh được sao?
"Linh Linh... sinh mổ được không? Chỉ một lúc thôi, sẽ không đau nữa."
"Không... tôi không muốn..."
Bác sĩ nói rồi, với tình hình hiện giờ của Phong Hàn Linh, ít nhất cũng phải đợi hai đến ba tiếng nữa thì mới có thể sinh được. Nhìn cô đau khổ thế này, Kỳ Hạo Dương thật sự không nỡ, nhưng anh nói sinh mổ thì cô nhất quyết không chịu nghe, cô bảo để lại sẹo sẽ rất xấu, tuy nhiên, anh hiểu, cô chính là không muốn lưu giữ lại bất cứ kí ức nào về đứa con của hai người, về chín năm nay.
Cơn chuyển dạ đã kéo dài được sáu tiếng, tử cung giãn nở đã đủ, Phong Hàn Linh cuối cùng cũng được đưa vào phòng sinh. Sự đau đớn càng đến đỉnh điểm, không biết bao lần đã đau đến chết đi sống lại, bàn tay cứ nắm chặt tấm ga màu xanh đến rách ra.
"Linh Linh... nắm tay tôi..."
Tiếng gào thét của cô như muốn xé nát tim Kỳ Hạo Dương thành từng mảnh, anh muốn cô nắm lấy tay mình, nhưng cô không để tâm. Cô thà rằng để từng ngón tay đâm thẳng vào lòng bàn tay đến chảy máu cũng không muốn nắm lấy anh lần nữa. Đau đã quen rồi, có lẽ không cần tới anh nữa, ban nãy là do cô đã quá kích động. Dù gì, cô đau, anh cũng đâu có cảm nhận hay gánh chịu được phần nào.
Sau gần một tiếng đồng hồ vật lộn, Phong Hàn Linh hoàn toàn kiệt sức, cô thở không ra hơi, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo, mái tóc bết lại do trán ướt đẫm mồ hôi. Cô không sinh nữa, mọi thứ quá sức chịu đựng của cô rồi, bây giờ có cùng đứa bé này đồng quy vu tận thì cô cũng không ngại, bởi tất cả những gì cô muốn, chỉ là nhìn thấy Kỳ Hạo Dương đau khổ.
Có phải, cả con và cô chết trên bàn sinh, anh sẽ mất đi toàn bộ hi vọng sống không?
"Linh Linh, Linh Linh, em đừng doạ tôi..."
Bộ dạng của Phong Hàn Linh lúc này dọa Kỳ Hạo Dương đến mất mật, đôi mắt trở nên ngấn lệ, lại vì cô mà rơi nước mắt. Sợ rằng bản thân sẽ mất cả cô và con mà tay của anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé.
"Không phải em muốn rời khỏi tôi sao? Linh Linh, đây là cơ hội của em, em không hiểu sao? Tôi không thất hứa... em sinh con xong, tôi liền đưa em về nhà..."
Đúng vậy... cô phải về nhà... Cô vẫn còn cha mẹ, còn anh trai, cô không thể rời xa họ được. Phong Hàn Linh gắng gượng, dồn hơi rặn thật mạnh xuống vùng bụng dưới. Vài phút sau, bác sĩ nói đã thấy được đầu của đứa bé, Phong Hàn Linh càng dùng sức hơn.
Tiếng khóc của trẻ nhỏ phá vỡ hoàn toàn bầu không khí căng thẳng.
"Chúc mừng, là một thiên kim."
Kỳ Hạo Dương không có cách nào dấu nổi nụ cười cùng sự hân hoan của mình lúc này, nhìn bé con đỏ hỏn mà vui sướng muốn điên, nhịn không nổi mà nhận lấy đứa con vừa mới sinh từ tay bác sĩ, mặc kệ áo đã bị vấy bẩn.
"Linh Linh, là con gái... con gái của chúng ta..."
Phong Hàn Linh mệt lử, cánh tay khẽ giơ lên, con bé là từ máu thịt của cô mà thành, thật muốn chạm vào nó một lần xem như thế nào. Kỳ Hạo Dương vừa hay muốn cho con bú sữa, anh nhẹ nhàng đặt bé con lên gần ngực Phong Hàn Linh. Đột nhiên cô lại có cảm giác kinh hãi, nhìn đứa bé đang mò mẫm tới gần ngực mình mà hét toáng lên một tiếng.
"Đừng để nó động vào tôi!"
Cô đẩy cả người con bé sang một bên, tim anh suýt vọt ra khỏi lồng ngực, ngay lập tức đỡ lấy con bé.
"Em sao vậy? Em điên rồi sao?"
"Tôi sinh con cho anh rồi... Kỳ Hạo Dương... tôi và anh kết thúc rồi..."