"Em sao vậy chứ? Linh Linh, em không thể tỉnh táo lại sao? Em có biết là em suýt chút nữa giết con không?"
"Tôi... tôi không biết..." . Truyện Nữ Phụ
Cả người Phong Hàn Linh run rẩy, cô thu hẹp mình lại trong một góc, Kỳ Hạo Dương trước mắt cô giống như một con ác quỷ, ánh mắt đó của anh chỉ hận không thể ngay lập tức giết chết cô. Có lẽ đối với anh, cô quá đỗi ác độc, đến cả đứa con ruột thịt của mình cũng nhẫn tâm mà ra tay, nhưng... anh đâu có hiểu cô, anh không biết cô đã phải rơi vào cái cơn ác mộng này bao lâu rồi đâu. Thực sự rất đáng sợ, nó ngày đêm ánh ảm đầu óc cô khiến cô có cảm giác như là mình sắp bị nó nuốt chửng đến nơi rồi.
Kỳ Hạo Dương tức giận đến đỉnh điểm, anh nắm chặt lấy hai cánh tay của cô, kéo cả thân ảnh nhỏ lại gần mình, giọng nói pha lẫn sự phẫn nộ quát mắng thậm tệ. "Không biết hay là cố ý? Linh Linh, đừng nói với tôi là em không có ý định giết con, từ trước đến nay, không phải điều em muốn nhất chính là giết nó sao? Em sắp đạt được mục đích rồi đó..."
"Không... tôi thật sự... không cố ý..."
Tinh thần của Phong Hàn Linh lại trở nên rối loạn, miệng lẩm bẩm không biết bao lần câu nói trên. Không ai tin cô, không ai cần cô, cô chỉ có một mình thôi, cô biết phải chứng minh thế nào đây? Cô thực sự không phải cố ý, cô chỉ là muốn được nghỉ ngơi thôi, cô muốn đứa bé ngừng khóc để cô có thể ngủ yên một giấc. Lúc đó cô tưởng rằng... dùng cách như thế, con bé sẽ nín, đâu có ngờ tới sẽ hại nó ngạt thở.
"Em nghĩ... tôi bây giờ còn có thể tin em sao? "
Những ngày về sau, biểu hiện kì quái của Phong Hàn Linh lộ ra ngày càng nhiều, cô dường như đã biến thành một con người hoàn toàn khác, người hầu nhiều khi tiếp xúc với cô mà lạnh sống lưng. Cô gái thuần khiết ngày xưa giờ đã đi đâu rồi, tại sao lại trở thành một con người điên loạn thế này? Kỳ Hạo Dương cùng đứa con nhỏ rời khỏi dinh thự cũng đã tròn một tháng, nơi này dường như đã không còn là nhà nữa, càng giống nơi giam giữ một bệnh nhân tâm thần thì đúng hơn.
Phong Hàn Linh, cô sắp bị bức điên rồi.
"Thiếu phu nhân... chúng tôi để đồ ăn ở ngoài..."
Phong Hàn Linh ngồi cuộn mình trong góc tường, không hề để tâm tới lời nói bên ngoài, ánh mắt vẫn thích thú nhìn con dao đang cầm trên tay, trên môi nở một nụ cười ghê rợn. Cái cảm giác lưỡi dao sắc bén này cứa vào từng nơi trên da thịt cô, cô không cảm thấy đau mà trái lại còn rất vui vẻ. Trên cánh tay trái của mình đã xuất hiện vài chục vết cứa dài, một trong số đó vẫn còn gỉ chút máu, Phong Hàn Linh lại rạch một vệt nữa. Đây là cách duy nhất để cô không phải cảm thấy đau đớn.
"Thiếu gia, ngài cuối cùng cũng về rồi, thiếu phu nhân... cô ấy..."
"Cô ấy sao rồi?"
Kỳ Hạo Dương rời đi một tháng, là cho Phong Hàn Linh thời gian tĩnh tâm suy nghĩ lại, xem xem hành động của mình đáng ghê tởm đến thế nào, nhưng khi nghe mọi người nói, anh không ngờ tới kết quả lại tàn khốc với cô thế này. Đi vào trong phòng, anh mới biết Phong Hàn Linh gầy rộc đi đến cỡ nào, cả gương mặt cô hốc hác, trên người không biết bao nhiêu vết thương chồng chất lên nhau. Nhìn người con gái mình yêu thương lại bị chính mình bức đến con đường này, trái tim Kỳ Hạo Dương đau đớn không kém, hối hận tại sao lại đối xử với cô thế này.
Không phải nếu như không có cha con anh ở bên, cô sẽ sống tốt hơn sao? Tại sao lại biến thành thế này? Cô đang hành hạ cô hay là đang hành hạ anh đây?
Sau khi xử lý toàn bộ vết thương trên người cô, Kỳ Hạo Dương bế Phong Hàn Linh lên, đưa cô đến một căn phòng khác, nơi mà ánh sáng ấm áp chiếu rọi. Có lẽ, như vậy sẽ làm tâm lý cô thoải mái hơn đôi chút. Cô luôn giữ suy nghĩ trong đầu mình rằng đứa con của hai người là ác quỷ, nó rất đáng sợ, vậy nên anh muốn chứng minh cho cô thấy, con bé rất dễ thương, rất ngoan, nó là một thiên thần nhỏ cho dù cha của nó là ma quỷ.
"Linh Linh, em xem, là con của chúng ta."
"Con?"
Đôi mắt hổ phách của con bé ngây ngô nhìn Phong Hàn Linh, nó cười rất đáng yêu, hai tay với với lên không trung như đòi được bế. Dễ thương là thế, nhưng cô vẫn không bị lay động, điệu cười của con bé trong mắt cô thật quái dị.
"Không... tôi ghét nó... ghét nó..."