Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 1050: Cô mới không biết xấu hổ




Triệu Phiên Vân sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Thằng nhóc thối tha, cho là chú của con già nên vô dụng rồi hả?”
Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “chú hai, anh Hàn không phải có ý này đâu. Anh ấy sợ chú đụng trúng thím thôi. Anh Hàn, anh cũng không tiện, để em đi.”. ngôn tình hoàn
Triệu phu nhân dở khóc dở cười, lại cảm thấy rất thẹn thùng, vội nói: “Ông xã, anh và Tiểu Nguyệt dìu em đi là được rồi, không cần bế.”
“À à, được.” Triệu Phiên Vân vội nói, ông ấy cũng không làm càng nữa, lỡ đâu thực sự làm ngã vợ một cái, vậy ông ấy muốn khóc cũng không kịp nữa.
Hai người dìu đỡ Triệu phu nhân gần như kéo đi phòng vệ sinh, cũng may phòng vệ sinh rất lớn.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt tiến vào đã đi ra, dù sao mấy chuyện phía sau thì Triệu Phiên Vân ở đó cũng không đến mức xấu hổ.
Úy Mẫn Nhi tựa vào cửa, hai tay ôm ngực, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt đang đi tới.
“Cô đúng là biết nịnh nọt!” Úy Mẫn Nhi cười lạnh một tiếng, nói.
Kỷ Hi Nguyệt thoáng nở nụ cười nói: “Đây không phải nịnh nọt mà là điều bất cứ ai – nếu là người có lương tâm đều sẽ làm, không cần nghĩ thực dụng như vậy. Thím là người thân của anh Hàn, cũng là người thân của tôi, vì người thân làm cái gì thì cũng là việc nên làm.”
“Cô bớt giả bộ đi. Tôi hỏi cô, vở kịch ngày hôm nay, có phải do các người sắp xếp hay không?” Úy Mẫn Nhi trực tiếp hỏi.
Triệu Húc hàn lập tức nheo ánh mắt, rét lạnh nói: “Úy Mẫn Nhi, Tiểu Nguyệt không phải cô, cô ấy sẽ không dùng an nguy của người thân tới đùa giỡn.”
“Úy tiểu thư, tôi cảm thấy có phải đầu óc cô hơi hồ đồ không. Nếu là tôi mưu tính, vậy coi có thể đi tra khảo tên mập kia, khiến cho gã cung khai!” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười, nói: “Hơn nữa căn bản trước đây tôi chưa từng gặp qua thím, làm sao có thể bày ra cái kế hoạch điên khùng này?”
“Nói nghe hay lắm, còn không phải cô muốn ôm lấy anh Húc Hàn không buông.” Úy Mẫn Nhi thở phì phò, nói.
Kỷ Hi Nguyệt cười khúc khích, liếc mắt nhìn Triệu Húc Hàn một cái, nói: “Cô lại sai rồi. Cho dù tôi không ôm anh Hàn, anh ấy cũng sẽ tới ôm tôi!”
“Cô! Không biết xấu hổ!” Sắc mặt Úy Mẫn Nhi đã vặn vẹo, ánh mắt còn nhìn về hướng WC bên kia, sợ hai người bên trong nghe được tiếng nói.
“Người không biết xấu hổ chính là cô. Tôi và anh Hàn yêu thương lẫn nhau, lưỡng tình tương duyệt, vì sao cô nhất định phải chen chân vào? Có rất nhiều người yêu đơn phương, nhưng người làm được như cô thì thật sự hiếm thấy.” Về mặt đấu võ mồm, cho tới nay Kỷ Hi Nguyệt chưa từng chịu thua.
Triệu Húc Hàn hoàn toàn không cần phải nói gì, chỉ biết bạn gái của mình thắng áp đảo, nhìn thấy cái miệng nhỏ đang đóng mở của cô, thật sự anh muốn hôn một cái.
“Cô mới không biết xấu hổ. Tôi và anh Húc Hàn quen biết từ sớm, hơn nữa vẫn luôn rất tốt, là cô chen chân vào mới đúng.” Úy Mẫn Nhi vội vàng nói.
Triệu Húc Hàn ho một tiếng, nói: “Mẫn Nhi, cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng xem cô như là phụ nữ. Ở trong mắt tôi, cô là một người cộng tác làm ăn, hoặc nhiều nhất là bạn bè, không có tình yêu nam nữ. Cho nên xin cô tự hiểu rõ ràng.”
“Anh Húc Hàn! Anh, anh?” Úy Mẫn Nhi tức giận đến cả người phát run, lúc này đây Triệu Húc Hàn quả thật không nể chút mặt mũi nào. Chẳng lẽ anh thật sự không sợ Quốc tế Úy Lam không hợp tác với Triệu gia? Không sợ Triệu Phiên Vân không ủng hộ anh?
Lại dám trực tiếp trực tiếp từ chối cô ta như vậy? Trước đó vẫn còn có chút mập mờ sao cũng được, hoặc là nói không rõ ràng làm cho cô ta cảm thấy được có chút hy vọng, nhưng lần này không giống thế.
Bên trong cuối cùng đã xảy ra việc gì? Trong lòng Úy Mẫn Nhi có sự căm phẫn tột độ và thất bại tột đỉnh.
Trong ánh mắt Úy Mẫn Nhi hơi ngấn lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.