Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 694: Có tiền mua nổi




Triệu Húc Hàn nhướng mày: “Cậu nói bây giờ cô ấy vẫn còn thích ra ngoài uống rượu ư?”
“Khụ khụ, tối nay không phải cậu chủ kêu tiểu thư ra ngoài ăn tối sao? Nhân tiện thử xem thế nào.” Tiêu Ân lanh trí nói.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, trong lòng cũng thoải mái được đôi chút, nhưng sau đó lại nhíu mày: “Nhưng bữa ăn tối nay còn có Cố Cửu và bạn của Cố Cửu nữa.”
“Vậy thì ăn xong rồi ra quán bar chơi một chút. Tiểu thư lâu rồi cũng chưa ra ngoài, biết đâu lại thích thì sao?” Tiêu Ân nói.
“Được! Cậu đi sắp xếp đi. Nhất định phải khiến cô ấy vui vẻ. Cô ấy mà không vui thì cậu cũng đừng mơ được vui vẻ.”
Gương mặt của Tiêu Ân lập tức vặn vẹo, chuyện này con mẹ nó có liên quan quái gì tới anh ta? Lại còn chịu trách nhiệm nữa cơ chứ?
“Vâng, vâng, tôi đi làm ngay đây.” Tiêu Ân oán thầm trong lòng, nhưng anh ta cũng hết cách, lát nữa đành phải kiếm tiểu thư thương lượng một chút để giữ lại cái mạng già của anh ta.
Di động của Triệu Húc Hàn có tin nhắn, anh nhanh chóng mở ra xem, quả nhiên là của Kỷ Hi Nguyệt.
“Anh Hàn, quà của anh đắt tiền quá rồi, em không thể nhận được, anh vẫn nên trả lại đi.” Kỷ Hi Nguyệt nhắn một câu.
Mặt của Triệu Húc Hàn tức thì đen lại, trong lòng chửi thầm ngừi phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu.
“Vứt đi!” Anh đáp lại một cách dứt khoát.
Bầu không khí trong xe cũng lạnh đến cực điểm. Tiêu Ân không khỏi rùng mình, lại có chuyện gì xảy ra vậy?
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy hai chữ này thì khóe miệng khẽ mấp máy một hồi lâu, đại ma vương đổi giận rồi.
Thực ra trong lòng cô rất cảm động. Anh chịu đọc sách, chịu học hỏi cách làm bạn trai tốt, nhưng lại học hỏi quá mức, dùng sức quá độ khiến cô không tài nào chấp nhận nổi.
“Đẹp như vậy sao em vứt đi được. Thực ra tầm mắt của anh Hàn rất tốt, chỉ là em thấy nó quá mắc, nhận rồi cứ có cảm giác em yêu tiền của anh, chứ không phải yêu con người anh.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật hồi âm lại.
Triệu Húc Hàn đọc xong tâm trạng cũng thư thả được đôi chút, trả lời lại.
“Anh có tiền, mua nổi.” Tin nhắn của Triệu Húc Hàn.
“…!” Kỷ Hi Nguyệt không nói nên lời.
“Em vừa có thể thích người vừa có thể thích tiền.” Triệu Húc Hàn lại chủ động trả lời thêm một câu.
Cơ mặt của Kỷ Hi Nguyệt lúc này méo mó đến kỳ lạ. Suy nghĩ của tên đại ma vương đúng là khác người, vậy mà còn hy vọng người phụ nữ của anh dòm ngó tiền tài của anh nữa chứ.
Cũng không sợ tìm phải người phụ nữ thực dụng cậy quyền, tôn thờ tiền bạc của bản thân.
Kỷ Hi Nguyệt không biết trả lời thế nào, chỉ có thể cười khổ hồi âm: “Vậy cảm ơn anh Hàn nhé, nhưng sau này đừng tặng mấy đồ đắt tiền vậy nữa, em không thích mất thứ này đâu.”
Triệu Húc Hàn chỉ trả lời lại vỏn vẹn một chữ ‘ừm.’
“Chị Nguyệt, nhận nhiều quà cáp lại còn đắt tiền như vậy mà cớ gì vẫn thở ngắn than dài thế?” Liễu Đông thấy Kỷ Hi Nguyệt thở dài thì xoay đầu hỏi thăm.
Kỷ Hi Nguyệt lắc lắc đầu: “Không sao không sao. Đôi lúc nhận quà cũng là một loại áp lực đấy.”
“Tiểu Nguyệt, cô đây là được hời lại còn khoe mẽ. Chúng tôi còn đang ngưỡng mộ ghanh tị chết đây nè.” Cố Du Du đảo mắt khinh khỉnh nói.
Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể cười trừ. Liễu Đông vội đổi chủ đề: “Chị Nguyệt, chuyện ban nãy chỉnh lý xong cả rồi, chị xem thử đi.”
Kỷ Hi Nguyệt liền gật đầu. Cố Du Du kinh ngạc: “Vừa nãy các cô ra ngoài lại có tin tức à?”
“Tin tức nhỏ thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhận lấy rồi xem qua. Quả nhiên kỹ thuật cắt ghép biên tập của đứa em quá cao siêu, hình ảnh của cô và ba người bọn anh Đào đã được che mờ, cùng lắm cũng chỉ là bóng lưng mờ ảo. Được‎ cop𝗒‎ tại‎ ⩶‎ T𝑟U𝒎t𝑟‎ u𝗒ện.VN‎ ⩶
Còn trận đánh của Châu Lê và Trần Thanh thì lại sắc nét mồn một, khuôn mặt dù đã được làm mờ nhưng không phải toàn bộ, là người quen của bọn họ thì chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.