Độc Dược Chết Người: Tình Yêu Của Ông Trùm Mafia

Chương 56: Một xác hai mạng




Bạch Thiên Kình rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, hắn đang do dự, một bên là người vợ chung chăn gối, một bên là cô em gái nuôi đã vì cứu hắn một mạng mà mất tích 3 năm.
Một bên tình, một bên nghĩa, hắn đã lung lay…
Nhìn thấy sự kiên cường trong mắt Mạn Lan Đình, hắn đã thầm đưa ra quyết định trong lòng.
“Thả Bạch Băng ra.” Hắn nhàn nhạt hướng về phía gã đàn ông kia, nói.
Mạn Lan Đình khẽ cụp mắt, cười khổ, dù cô đã đoán trước được kết quả nhưng sao mà lòng cô vẫn đau quá! Trái tim như có hàng ngàn, hàng vạn mũi giao xuyên qua vậy, khiến cô không thể thở nổi.
Một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống gò má, nỗi đau âm ỉ trong lòng không ngừng tăng lên, như muốn phá vỡ lớp vỏ bọc kiên cường bên ngoài.
Cuối cùng cô cũng thực sự thua rồi, tình cảm bấy lâu nay của cô đối với hắn có lẽ hắn không để vào mắt, rốt cuộc thì cô còn trông mong điều gì từ hắn đây?
Khóe môi Bạch Băng khẽ cong lên, liếc nhìn về phía Mạn Lan Đình, dường như muốn nói: ‘Nhìn đi, cô thua rồi! Anh ấy chọn tôi, không phải chọn cô, haha…đồ thua cuộc!’
Cô ta đắc ý cười thầm trong lòng, bên ngoài vẫn tỏ ra yếu đuối từ từ theo chân tên đàn em của gã đàn ông kia đi về phía Bạch Thiên Kình, cuối cùng cô ta cũng chiến thắng.
“Anh Thiên Kình…” Bạch Băng lao vào lòng hắn, gọi tên hắn, nức nở.
Cơ thể Bạch Thiên Kình trở nên cứng nhắc, khẽ vuốt ve tấm lưng của cô ta trấn an, sở dĩ hắn chọn Bạch Băng là vì hắn nợ cô ta một mạng, lần này xem như hắn trả nợ vậy.
“Âyzo…không ngờ Kình ca nổi danh lừng lẫy trong giới mafia lại trọng tình trọng nghĩa như vậy nha! Xem ra cô vợ này của mày…phải đắm mình ở biển này rồi… haha…”
Gã đàn ông nhìn một màn kia, bỗng cười phá lên, đây vẫn là lần đầu tiên gã thấy một người vì cứu cô em gái nuôi mà vứt bỏ người vợ chung chăn gối của mình. Thật thú vị!
Bạch Thiên Kình khẽ đẩy người Bạch Băng sang một bên, tà ác liếc nhìn đám người kia, ra hiệu cho thuộc hạ bên cạnh.
“Ai nói tao lựa chọn?! Bạch Thiên Kình này chưa bao giờ phải lựa chọn, tao đều muốn cả hai!”
Dứt lời, hàng loạt tiếng súng nổ ra, hai bên lao vào giao chiến. Nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, Bạch Băng có chút ngoài ý muốn, thầm chửi thề trong lòng, cô ta không nghĩ tới Bạch Thiên Kình lại vì Mạn Lan Đình mà không màng nguy hiểm giao chiến với đám người kia.
Rất nhanh, đám người bên gã đàn ông kia đã bị tiêu diệt gần hết, cục diện nghiêng về phía Bạch Thiên Kình. Túng quẫn, gã đàn ông kia nắm tóc Mạn Lan Đình lôi lại gần phía lan can, chĩa thẳng họng súng lạnh lẽo vào thái dương của cô.
“Mày khôn hồn thì thả tao đi, nếu không tao sẽ giết vợ mày!” Gã lạnh lẽo uy hiếp.
“Thả cô ấy ra!” Hắn cũng không nể nang, vừa tiến lại gần chỗ cô và gã đàn ông kia, vừa thẳng tay chĩa súng vào gã.
Ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thấu gã đàn ông kia, nếu như ánh mắt có thể giết chết người, có lẽ gã đàn ông kia đã chết lâu rồi.
“Nằm mơ đi!” Gã lạnh lẽo phun ra một câu.
Tiếp đó định nổ súng, nhưng không biết từ đâu một viên đạn bay đến, ghim thẳng vào mi tâm gã, gã chết ngay tại chỗ.
Chứng kiến cảnh này, Bạch Thiên Kình ngỡ ngàng liếc nhìn về phía Bạch Băng, chỉ thấy cơ thể cô ta run rẩy, khẩu súng trên tay cô ta rơi xuống sàn, phát ra âm thanh “lạch cạch” một tiếng.
“Anh…em giết người rồi…” Cô ta hoảng loạn nhìn hắn, thốt lên.
Rồi đột ngột ngã xuống, lâm vào hôn mê. Bạch Thiên Kình không màng mọi thứ, chạy lại ôm lấy thân thể của Bạch Băng, lo lắng gọi tên cô ta.
“Bạch Băng, mau tỉnh lại…”
Nhìn một màn kia, trái tim vụn vỡ của Mạn Lan Đình càng tan nát hơn, thân thể cô khẽ trượt xuống, cả người vô lực dựa vào lan can du thuyền.
Sau cùng được một gã thuộc hạ của hắn cởi trói, gã nhìn Mạn Lan Đình, lòng có chút xót xa, “Chị dâu…chị ổn không?”
Lúc này đây, Mạn Lan Đình chẳng thể nào nghe lọt vào tai một câu nào nữa, cô trở nên thẫn thờ như người mất hồn, lỡ đãng nhìn về phía Bạch Thiên Kình đang ôm lấy cơ thể của Bạch Băng ý định rời đi.
Sau cùng, lòng cô hết thảy đều trở nên lạnh lẽo…
Tự nhiên đứng dậy, đi về phía hắn, bỗng ánh mắt cô chạm phải tia laze màu đỏ phát ra từ góc khoang du thuyền, không kịp nghĩ ngợi nhiều, cô lao nhanh về phía hắn, đẩy mạnh hắn về một phía.
“Đoàng!” Âm thanh tiếng súng vang lên, xé tan cả bầu trời đêm lạnh lẽo, mọi thứ xung quanh như ngừng lại.
Định thần lại, Bạch Thiên Kình nhìn về phía Mạn Lan Đình, chỉ thấy cơ thể bé nhỏ của cô lảo đảo, trước ngực là một mảng đỏ thẫm, trái tim thắt lại đau đớn.
Vì chỗ vừa nãy Bạch Thiên Kình đứng gần lan can du thuyền, nên khi Mạn Lan Đình chạy đến đẩy hắn ra, hứng chọn viên đạn bay tới, đã không kịp tránh né mà ngã khỏi lan can.
Hai mắt cô mờ dần, bàn tay nhỏ bé khẽ vươn lên không trung, hứng lấy bông tuyết lạnh lẽo, khóe môi nở một nụ cười…
Đây có lẽ là lần cuối cùng cô vì hắn mà hy sinh, nếu như có kiếp sau, cô ước sẽ không gặp lại hắn…
Duyên nợ giữa cô và hắn, coi như từ nay chấm dứt…
Một xác hai mạng cứ thể chìm xuống biển nước lạnh lẽo, dần dần ý thức cô mất đi, hình ảnh của cô và hắn vui vẻ bên nhau dần biến mất, tất cả chìm vào một khoảng trắng xóa…
“Tiểu Đình!”
Hắn hét lên đầy tuyệt vọng, chạy về phía thân thể cô vừa rơi xuống, không màng nguy hiểm mà nhảy xuống dưới, nước biển lạnh lẽo bao phủ lấy thân thể hắn.
Trái tim hắn nhói đau, trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến cô, nghĩ đến nụ cười chua xót trước khi cô rơi xuống biển nhìn hắn, nhớ tới ánh mắt tuyệt vọng của cô…
Hắn thực sự đã yêu cô mất rồi!
Nhưng liệu rằng giờ có còn cơ hội để bù đắp? Tất cả dường như đã quá muộn màng, hắn đã nhận ra quá muộn…
Phía trên du thuyền, đám thuộc hạ nháo nhào một phen, vội vã kêu viện trợ, có người còn nhảy xuống theo Bạch Thiên Kình. Mọi thứ đều trở thành một mảnh hỗn loạn, không một ai để ý đến sự bất thường của Bạch Băng.
Ngay khi cơ thể Mạn Lan Đình rơi xuống biển, cô ta đã tỉnh, vừa vặn chứng kiến một màn kia khóe môi cô ta khẽ cong lên, cuối cùng thì ước muốn của cô ta đã thành hiện thực.
Mặc dù ngay sau đó khi thấy hắn không màng nguy hiểm mà nhảy xuống biển theo sau, Bạch Băng có chút lo lắng, nhưng rồi vì để diễn trọn một màn ngất xỉu nên cô ta đành im hơi lặng tiếng.
Theo những gì cô ta biết về hắn, chắc chắn hắn sẽ không có việc gì. Nghĩ như vậy, cô ta tiếp tục giả vờ ngất xỉu, mặc kệ sự hoảng loạn của đám người kia.
Bầu trời càng lúc càng âm u, cơn mưa tuyết không có dấu hiệu thuyên giảm, mà còn tăng lên theo thời gian. Mọi thứ xung quanh như bị bao phủ bởi nền tuyết trắng xóa, sự lạnh lẽo cũng bủa vây khắp nơi.
Giông bão này liệu rằng có thể vượt qua?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.