Độc Mị Bát Hoàng Tử

Chương 14:




Trước khi đi, Hoài Tố liền minh bạch , câu nói kia của Kiên Bạch là có ý gì. Nếu hắn cự tuyệt thú Tô Dĩnh Quân, Công Tôn Nhược Từ sẽ lại một lần nữa rơi vào nguy hiểm. Trở lại vương phủ của hắn, hắn không giống như ngày thường đi tìm Công Tôn Nhược Từ trước, mà lại đi đến tiền đường ngồi suy nghĩ thật lâu.
Công Tôn Nhược Từ nghe nói hắn đã trở về, liền cười hì hì chạy đến, trong tay còn cầm lấy một quả vải, đặt mông ngồi ở trên đùi của hắn, một bên vừa hướng tới miệng hắn đút, vừa nói: "Huynh biết hôm nay ai tới đây không? Là công chúa Tuyên Hóa tới, còn đưa một một mâm vải lớn qua đây."
Nàng dán tại bên tai Hoài Tố, nghẹn cười nói, "Hôm nay thái y kiểm tra cho nàng, nói nàng đã có thai , nàng cố ý đến cám ơn muội. Hắc hắc, nếu không phải là nhờ muội cho nàng nước thần tiên đó, phò mã của nàng sao có thể ngoãn ngoãn mà thuần phục dưới váy của nàng như vậy chứ?"
Hoài Tố giương mắt lên nhìn vẻ mặt xinh đẹp của nàng, biểu tình lại có vẻ rất lạnh lùng, "Đi xuống, ở trong phủ không nên quá làm càn. Nơi này của ta tùy thời cũng có thể có người hoàng thân quốc thích đến, nhìn thấy bộ dạng này của nàng chẳng phải là sẽ cười nhạo nàng sao?"
Công Tôn Nhược Từ ngẩn người, hắn làm sao lại dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với nàng? Nàng ở trên mặt của hắn bẹo một cái, nghi ngờ hỏi: " Huynh hôm nay ở chỗ Kiên Bạch bị ức hiếp ? Nói chuyện thế nào lại còn có mùi thuốc súng a?"
Hoài Tố bỗng nhiên đem nàng đẩy qua một bên, lạnh lùng đứng lên, "Ta còn có chuyện phải làm, khuya hôm nay có lẽ không trở lại."
Nàng vội ôm lấy cánh tay của hắn, nheo mắt lại xem kỹ hắn, "Không đúng, huynh có chuyện gạt muội phải không?."
Hắn lạnh lùng nhìn lại, "Ta giấu giếm nàng cái gì? Dù cho thật sự có việc giấu giếm nàng, cũng không phải quá ngạc nhiên, ta dựa vào cái gì mà phải đem tất cả các bí mật đều nói cho nàng nghe? Nàng cũng không phải vương phi của ta."
Nàng nghe hắn nói như vậy, con ngươi co rút lại một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Hoài Tố, lời này của huynh là có ý gì?"
"Có ý gì? Hừ, ý là ta đối với loại người luôn luôn bá đạo như ngươi đã sớm thấy phiền, dù là hoàng hậu cũng không dám làm như vậy với hoàng đế. Ngươi có biết hay không, nam nhân phiền nhất chính là nữ nhân tự cho mình là đúng?"
Công Tôn Nhược Từ ngạc nhiên trừng mắt hắn, tựa như muốn nhìn ra đây có phải là Hoài Tố thật hay không, "Thế nhưng, huynh không phải đã nói... huynh liền thích bộ dạng này của ta sao?"
"Ta cũng đã nói, ngươi phải cấp cho ta cơ hội thở dốc nhưng ngươi lại không có, cho dù có xinh đẹp như hoa, nhìn lâu cũng sẽ ngấy." Hoài Tố đẩy ra tay nàng, cũng không quay đầu lại đi ra đại đường. Hắn không dám dừng lại dù chỉ là một bước, hắn sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ bộc lộ ra  nội tâm chân tình thực sự, nếu để cho nàng nhận ra kẽ hở, như vậy kế hoạch của hắn liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đêm khuya, tháng hoa bầu trời bị mây đen che đậy, bốn phía yên tĩnh lạ thường thậm chí ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy, Hoài Tố lén lút trở lại vương phủ. Hắn hỏi trước quản gia, "Công Tôn cô nương còn đang trong phủ sao?"
"Vâng, cô nương vẫn không có xuất môn."
Quản gia nói làm cho hắn thoáng an lòng một chút, hắn thật sự rất sợ mấy câu nói nặng lời của mình làm cho Công Tôn Nhược Từ chạy mất.
Đi tới hậu viện của Công Tôn Nhược Từ, cửa phòng không có khóa, trong phòng im ắng.
Hắn nhẹ chân nhẹ tay đi vào, đi tới bên giường. Mặc dù trong phòng tia sáng mờ tối, nhưng hắn vẫn có thể thấy được tình hình bên trong gian phòng nhất thanh nhị sở, đơn giản là, hắn đã quá quen thuộc hết thảy nơi đây.
Công Tôn Nhược Từ cuộn lại thân thể nằm ở trên giường, lộ ra nửa gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
Nàng luôn hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn dị thường giống cái mặt mèo. Vĩnh viễn mang biểu tình biếng nhác, khóe môi thường nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt xấu xa, luôn thu hút người khác nhìn đến, ai cũng đoán không ra cặp mắt bảo thạch long lanh kia bên trong rốt cuộc ẩn giấu tâm tư kì quái gì.
Lúc này tay hắn liền nhẹ nhàng đụng chạm gương mặt này.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, sắc mặt của nàng tái nhợt như tuyết, làm hắn cho rằng tính mạng của nàng gần như sắp kết thúc. Về sau mới biết được, đó là bởi vì nàng ít khi được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.
Này cũng được gần một năm quen biết, so với quá khứ, khí sắc của nàng tốt hơn rất nhiều, hai má cũng trở nên nở nang một chút, hồng nhuận một chút. Chính là không biết vì mỗi ngày nương nhờ trong phủ của hắn ăn sơn hào hải vị, hay là bởi vì hắn cho nàng nhiều lắm những “thú vui” về nữ nhân?
Ngón tay hạ xuống, cặp mắt còn mơ màng buồn ngủ hơi mở, cánh mũi xinh xắn cũng phát ra tiếng hừ rất nhỏ, khả là bất mãn việc hắn quấy rầy giấc ngủ ngọt ngào của nàng.
“Thật phiền a.” Nàng giơ giơ bàn tay trắng nõn nhỏ bé lên, đem bàn tay to của hắn đẩy ra, xoay thân mình rồi đem cả khuôn mặt cơ hồ đều chôn ở trong chăn lông tuyết trắng kia —— đó là hắn cố ý chuẩn bị nàng, không có nó, ban đêm nàng sẽ không được ngủ.
“Nhược Từ…” Hắn thận trọng tìm từ, nàng nửa mê nửa tỉnh như vậy làm cho hắn khó có thể mở miệng được—— “Hôm nay… Bệ hạ tứ hôn cho ta,  tháng sau chính thức sẽ thành thân.”
Đợi đã lâu, không thấy người trong chăn có phản ứng, hắn liền có điểm bất an chờ đợi, bởi vì nàng từ trước đến nay không phải là một nữ tử thích yên ắng, ôn nhu, đối với hắn… Nàng càng có rất nhiều ý tứ muốn khống chế, cùng giữ lấy , không có khả năng nghe đến tin tức này hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Lại qua thật lâu, thanh âm của nàng mới từ trong chăn mơ hồ truyền ra “Nga! Đã biết.”
Chỉ là như vậy? Như vậy điềm đạm trả lời, cũng làm cho trong lòng hắn một trận thất vọng. Hắn cho rằng Nhược Từ sẽ nhảy dựng lên nhéo cổ áo của hắn, dùng cặp măt kia trừng lớn, uy hiếp hắn tuyệt đối không được thú nữ nhân khác.
Nguyên lai hắn đánh giá địa vị chính mình trong lòng nàng cao như vậy?
Cứ như vậy trong lòng càng thất vọng hơn, từng bước một lui tới cửa, còn không cam lòng quay đầu lại liếc mắt nhìn, nàng vẫn là không có nhúc nhích chỉ co rúc ở trên giường.
Cũng tốt, cứ như vậy kết thúc đi. Hắn cùng với nàng vốn là người của hai thế giới, gặp nhau, là một hồi hiểu lầm. Ôm nhau, cũng là bởi vì thủ đoạt nàng giảo hoạt. Mến nhau, là vì không thể khống chế sự động tâm trong lòng.
Mà nay cách biệt… Là kết cục đã định trước.
Nhưng ngay khi bàn tay hắn chạm tới cánh cửa, trong chớp mắt, lại mơ hồ nghe được giọng nói mềm mại của nàng, “Hoài Tố… Thiếp sẽ không để cho chàng ly khai thiếp, dù là tử, thiếp cũng sẽ không bao giờ buông tay.”
Hắn chấn động, đột nhiên quay đầu lại, đối diện với giường nàng nằm trong mắt dần xuất hiện lệ quang.
Một khắc kia, hắn chỉ còn thương tiếc cùng cõi lòng tan nát.
Nguyên lai hắn tuyệt tình cũng không làm nàng tránh xa hắn.
Nữ hài ngốc, chẳng lẽ nàng không hiểu được, nếu như có thể cách xa hắn, đối với nàng điều đó mới là an toàn nhất sao?
Sáng sớm, Công Tôn Nhược Từ từ trong mộng tỉnh lại, đầu của nàng còn có chút hoảng hốt. 
Đêm qua, Hoài Tố phảng phất đã tới, hắn cùng mình nói gì đó? Nói hắn đã đính hôn , tháng sau muốn thành thân?
Nàng cho rằng đó là mộng, nhưng hình như mình còn khóc trước mặt hắn, Lúc đó biểu tình của hắn không giống vẻ lạnh lùng như ngày hôm qua, giống như là tràn ngập u buồn cùng thương tiếc.
Kia thật sự là mộng sao? Hay vẫn là hiện thực?
Nàng mặc quần áo tử tế, đi đập cửa phòng Hoài Tố, nhưng hắn không ở trong phòng. Sớm như vậy hắn đã lên triều ?
Nàng chạy đi hỏi quản gia, quản gia ấp úng hơn nửa ngày mới nói: "Vương gia hôm nay hẹn Tô tiểu thư đi du hồ."
Công Tôn Nhược Từ như bị sét đánh, nguyên lai mộng kia là thật? Hoài Tố thực sự muốn thành hôn? Hắn muốn kết hôn với Tô Dĩnh Quân! Vì sao? Bởi vì bọn họ mới là một đôi môn đăng hộ đối?
Nàng liều lĩnh chạy vội tới hồ nổi tiếng nhất ở ngoại ô Tây Nhạc, rất xa liền nhìn thấy một con thuyền thật to dừng ở bên hồ, trên thuyền hoan thanh tiếu ngữ, mà nàng không cần cố sức nhìn là có thể phân biệt ra được tiếng cười kia là thuộc về Hoài Tố .
Nàng lặng yên tới gần kia thuyền hoa, ở trên bờ, cơ hồ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn tới tình hình bên trong. Nàng nhìn thấy Hoài Tố đang ngồi ở giữa con thuyền, cùng với Tô Dĩnh Quân được trang điểm khá là diễm lệ, hai người mặt đối mặt uống rượu, nói chuyện chuyện phiếm, trên mặt đều là vẻ say sưa, khi thì thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ, khi thì cất tiếng cười to, khi thì yên lặng chăm chú nhìn, như vậy chuyên chú, như vậy động tình, phảng phất bọn họ chính là một đôi tình nhân tâm đầu ý hợp nhiều năm.
Nàng mơ hồ còn nghe được Hoài Tố cùng Tô Dĩnh Quân nói tới chính mình ——
"Kia... Huynh muốn an bài nàng ấy như thế nào... Ta sẽ không chú ý..." Thanh âm Tô Dĩnh Quân theo gió bay tới.
Ngữ điệu Hoài Tố vẫn là bình thản, chỉ là lúc này nghe vào tai Công Tôn Nhược Từ như là kim đâm vào lòng."Lấy xuất thân, làm trắc phi đã là vinh hạnh... Không thể hi vọng xa vời nhiều lắm... Ta cũng không phải người vô tình..."
Nàng không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, bởi vì cảm giác tan nát cõi lòng làm cho nàng vô pháp an ổn đặt chân ở chỗ này. Nàng cụt hứng lui về phía sau, lui về phía sau, một cục đá vướng chân nàng một cái, làm cho nàng vật vã ngã xuống đất, bàn tay va phải đá vụn, bén nhọn đau đớn bén nhọn cùng máu chảy ra trong nháy mắt  lại không có làm cho nàng rơi lệ.
Nàng chỉ là ngơ ngác nhìn bàn tay đang chảy máu của chính mình, cười khổ lẩm bẩm, "Ngươi thật đúng là tự làm tự chịu a, Công Tôn Nhược Từ, tại sao phải lại chọn cho mình một con đường đi như vậy?"
Nàng chậm rãi bò dậy, không quay đầu lại, tập tễnh, đi chậm rãi ly khai bên hồ.
Trên huyền hoa, nguyên bản hai người còn đang vui vẻ trò chuyện với nhau đột nhiên liền dừng lại , yên lặng nhìn bóng dáng trên bờ dần dần biến mất.
Tô Dĩnh Quân thở dài, "Thực sự phải làm nàng thương lòng như vậy sao? Nếu như huynh nói ra sự thật, nàng chưa chắc đã không chịu đi."
Hoài Tố nắm tay thật chặt lại, ngăn chặn trong lòng đang nghĩ đến cảnh Công Tôn Nhược Từ té ngã, cùng cảm giác quá khứ muốn nâng nàng dậy, cười khổ nói: "Muội phải biết tam ca của ta là người lợi hại như thế nào, hắn từ trước đến nay luôn luôn đa nghi, ta không thể để cho hắn nhìn ra kẽ hở, chỉ có Nhược Từ cam tâm tình nguyện ly khai ta, tam ca mới sẽ không làm khó nàng."
Hắn nhìn về phía Tô Dĩnh Quân, trong mắt tràn đầy áy náy, "Xin lỗi, lần này còn làm liên lụy đến muội. Ta chuyện này hơi quá đáng đối với muội... Ta cô phụ muội nhiều lắm."
Tô Dĩnh Quân quay mặt qua chỗ khác, không có nhìn thẳng hắn, lúc này nước trong hồ chiếu vào trong mắt nàng, không biết là do hồ quang hay là lệ quang.
"Coi như cả đời này huynh nợ ta đi, cuộc đời này chúng ta vô duyên, hi vọng kiếp sau... Ta sẽ là thê tử của ngươi." Nàng tận lực dùng ngữ điệu yên lặng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Nàng kiên cường làm cho Hoài Tố không thể không nghiêm nghị suy nghĩ, nàng cùng Nhược Từ đều là nữ hài tưt rất giỏi, nhưng là tâm của hắn chỉ có thể cấp cho một người. Nhược Từ, hẳn là sẽ mang theo cõi lòng tan nát mà ly khai đi? Chỉ có nàng bình an ra đi, hắn mới có thể yên tâm cùng tam ca nói chuyện.
Những ngày gần đây Kiên Bạch được mật báo lại, nói Hoài Tố cùng Tô Dĩnh Quân qua lại gặp mặt nhiều lần, mà Công Tôn Nhược Từ bỗng nhiên 
xuất phủ đi, có người nhìn thấy nàng một mình một người ra khỏi thành, tựa hồ không có dấu hiệu quay đầu lại.
Kiên Bạch cũng không có cảm thấy cao hứng, mà là một bụng hồ nghi. Lấy hiểu biết của hắn đối với Hoài Tố , không thế là người tuyệt tình như thế được, nhất là lúc trước Hoài Tố lại vì Công Tôn Nhược Từ từng làm nhiều chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Thế là hắn âm thầm hạ lệnh! Theo dõi Công Tôn Nhược Từ, nhìn nàng thực sự ly khai khỏi kinh thành, không  trở về.
Một ngày này, Hoài Tố cùng Tô Dĩnh Quân dựa theo nghi thức tặng lễ đính hôn, đồng thời tiến cung tạ ơn thánh ân.
Kiên Bạch triệu kiến hai người ở Dưỡng Sinh cung, bên cạnh còn có hoàng hậu cùng với Tuyên Hóa công chúa.
Kiên Bạch nhìn biểu tình thờ ơ lạnh nhạt của Hoài Tố! Nhìn không ra quá nhiều cảm xúc, Tô Dĩnh Quân thì vẫn là một bộ dáng e thẹn không ngớt, mà hoàng hậu cùng Tô gia cũng có quan hệ thân thích, cho nên đối với Tô Dĩnh Quân phá lệ yêu thích, hỏi han ân cần không ngừng.
Ngược lại công chúa Tuyên Hóa, từ đầu tới giờ đều rất lạnh lùng, thủy chung không nói được một lời, liền ngay cả ánh mắt nhìn Hoài Tố cũng đầy chán ghét.
Kiên Bạch đối với Tuyên Hóa công chúa nói: "Thất muội, bát đệ sắp tới sẽ thành thân, muội thế nào lại không đi kính một chén đi?"
Ngữ khí của nàng rất là cổ quái, "Hạnh phúc ngày sau của lão Bát cũng không cần ta đây kính một ly. Hắn bây giờ là quý nhân, ta sợ ta gánh không nổi trách nhiệm mời rượu trọng yếu như vậy."
Kiên Bạch nghe thấy thế liền nhăn mi lại, "Thất muội, muội hôm nay nói chuyện thật quá đáng. Chẳng lẽ việc hắn thành thân, ngươi có cái gì bất mãn sao?"
Tuyên Hóa công chúa nhịn nửa ngày, bị hỏi như thế rốt cuộc cơn giận liền bộc phát đi ra, đứng dậy mấy bước đi tới trước mặt Hoài Tố, một tay chỉ vào mũi hắn, chất vấn: "Ta hỏi ngươi, Nhược Từ đối với ngươi có điểm gì không tốt? Ngươi muốn kết hôn vương phi thì đã đành, còn nói nhiều như vậy làm nàng thương tâm! Nàng hiện tại lẻ loi một mình đi, nếu trên đường có việc gì ngoài ý muốn, ngươi sẽ không sợ lương tâm mình cắn rứt sao?"
Hoài Tố lạnh nhạt nhìn tỷ tỷ lòng đầy căm phẫn "Ta nói lời thật lòng mà thôi, nàng lòng dạ chật hẹp, không thể dung người, ta còn không thành thân nàng cứ như vậy làm ầm ĩ, nếu ta cưới Dĩnh Quân, nàng chẳng phải là muốn nháo lật trời? Ta cũng không đối với nàng vô tình vô nghĩa, nếu là nàng chịu ngoan ngoãn trở về, trong phủ của ta vẫn có chỗ nhỏ dành cho nàng ấy."
"Ngươi phải biết tính cách Nhược Từ mạnh mẽ, nàng còn chưa có thành thân, đem thân thể đều dành cho ngươi, nàng muốn chẳng lẽ chỉ là 'Nhỏ nhoi' thôi sao?"
Thấy nàng tức giận đến nhấc tay muốn đánh Hoài Tố, Kiên Bạch vội vã quát bảo ngưng lại, "Thất muội, ở trước mặt trẫm đừng quá càn rỡ! Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu vốn là bình thường, nếu Công Tôn Nhược Từ là một đố phụ, vẫn là sớm ly khai đó mới là việc tốt!"
Tuyên Hóa công chúa vừa vội vừa giận, khóe mắt bật ra ra nước mắt, vừa thút tha thút thít vừa vẫy tay áo mà đi.
Kiên Bạch thấy vẻ mặt Tô Dĩnh Quân xấu hổ, liền đối với Hoài Tố nói: "Hay là đệ đưa Dĩnh Quân hồi phủ trước đi."
Hai người liền đứng dậy, Hoài Tố vô cùng thân thiết đỡ phía sau lưng Tô Dĩnh Quân, thời điểm xoay người, Kiên Bạch bỗng nhiên ngẩn người, gọi lại hắn!
"Chờ một chút, Hoài Tố, đem tay ngươi đưa qua đây cho trẫm nhìn."
Hoài Tố cười nói: "Tay của ta bệ hạ có cái gì để nhìn ?"
"Qua đây!" Hắn lên giọng.
Hoài Tố đành phải nghe lời, đưa mu bàn tay qua, Kiên Bạch thoáng cái cầm lấu tay của hắn, theo dõi móng tay hắn! Nguyên bản là hồng hào, hiện tại liền biến thành màu trắng bạch.
"Đây là có chuyện gì?" Kiên Bạch nhíu mày hỏi, lập tức phân phó, "Mau tuyên thái y qua đây!"
"Điểm này chỉ là việc nhỏ không đáng nói?" Hoài Tố lơ đễnh đáp.
Thái y rất nhanh đã chạy tới, xem mạch cho hắn tới nửa ngày nhưng tựa hồ lại không bắt được trọng điểm, chỉ là hỏi: "Vương gia gần đây thân thể có cái gì khó chịu sao?"
"Khó chịu?" Hắn nghĩ nghĩ, "Chính là lúc ăn cơm khẩu vị kém một chút, lượng cơm ăn nhỏ hơn một chút, chỉ như vậy mà thôi."
Thấy vẻ mặt thái y  muốn nói lại thôi, Kiên Bạch liền triệu Hoài Tố cùng Tô Dĩnh Quân đi trước, lưu lại thái y, hỏi kỹ Hoài Tố rốt cuộc có cái gì bệnh.
Thái y khó xử nói: "bệnh Vương gia rất hiếm thấy, như là trong cơ thể có rất nhiều  cỗ nghịch lưu bắt đầu khởi động. Vi thần xem bệnh hơn ba mươi năm, sách thuốc đọc nhiều, tựa hồ chỉ có một loại bệnh sẽ tạo thành loại tình huống này, loại bệnh này gọi 'Thương tâm tuyệt' . Người bị loại bệnh này, sẽ không lập tức phát tác, thế nhưng toàn thân sẽ dần dần cứng ngắc, cho đến khi không thể nhúc nhích, cuối cùng hô hấp vô lực, hít thở không thông mà chết."
Kiên Bạch kinh hãi, "Trẫm chưa từng nghe nói trong hoàng thất có người bị qua loại bệnh này! Kia, rốt cuộc biện pháp trị liệu như thế nào?"
Thái y phủ phục trên mặt đất, "Bệ hạ, vi thần vô năng, cho tới nay vẫn chưa nghe nói loại bệnh này có bất kỳ biện pháp trị tận gốc nào đây là... Bệnh nan y."
Cái này, Kiên Bạch đứng lặng ở tại chỗ.
Bệnh tình của Hoài Tố phát tác rất nhanh chóng, ba hôm sau, hắn đã không thể nhận ra phương hướng rõ ràng, lại qua bảy ngày nữa, liền ra khỏi phủ cũng không thể, thế là hôn sự giữa hắn và Tô Dĩnh Quân tạm thời bị gác lại. Kiên Bạch mấy lần phái thái y tới cửa hỏi chẩn, thế nhưng hồi báo lại một lần so với một lần càng làm cho người ta thở dài hơn. Người người đều than thở vị bát hoàng tử này, cả đời gập ghềnh, kết cục lại thê lương như thế.
Hôm nay, Kiên Bạch cải trang đích thân tự mình đi nhìn Hoài Tố, thấy cả người hắn gầy một vòng, tinh thần ủ rủ nằm ở trên giường, hơi thở khó khăn, liền ngay cả ánh mắt cũng mất đi sự trong suốt trong suốt trong dĩ vãng.
Kiên Bạch không khỏi nước mắt chảy ròng, cầm thật chặt tay hắn, "Ngươi an tâm dưỡng bệnh, có cần cái gì đều phải nói với tam ca."
Có lẽ bởi vì do hắn gầy đi nhiều, nên cặp mắt Hoài Tố có vẻ càng lớn, hắn nhìn chằm chằm vào Kiên Bạch, nhẹ nhàng nói: "Tam ca, có câu ta nghĩ hỏi ngươi, thỉnh tam ca thấy ta sắp chết mà nói với ta lời nói thật."
"Ai, cái gì 'Sắp chết', điềm xấu như vậy không nên nói ra, tam ca nghe xong sẽ đau lòng. Ngươi có lời gì, cứ việc hỏi."
Hắn yếu ớt mở miệng, "Lúc trước...vò rượu làm cho ta trúng độc kia, rốt cuộc là ai hạ độc?"
Kiên Bạch chấn động, "Ngươi làm sao lại hỏi như vậy? Đương nhiên là lão Lục, ngươi không phải biết rõ sao?"
Hoài Tố tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, "Thế nhưng, trước khi ta giết tứ ca , hắn nói, kia độc là tam ca hạ. Tam ca, có thật không?"
Biểu tình của Kiên Bạch đột nhiên cứng ngắc như thạch, hắn hơi nhếch môi, một lát không nói gì. 
Mỗi lần Kiên Bạch bày ra vẻ mặt như lúc này, Hoài Tố liền biết đáp án. Thế là hắn nhẹ nhàng thở dài. 
"Tam ca, ngươi cả đời dùng hết tâm cơ, thế nhưng... Tâm cơ thật sự có thể cho longươi một đời vinh hoa sao?"
Kiên Bạch trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng. 
"Sự kiện kia đã qua quá lâu, không nên nhắc lại, sẽ làm hỏng cảm tình xưa nay giữa huynh đệ chúng ta, hiện tại tam ca chỉ muốn cùng ngươi cùng nhau bảo vệ tốt giang sơn này."
"Đáng tiếc, ta là hữu tâm vô lực ." Hoài Tố than thở, lại nói: "Ta còn có hai tâm nguyện chưa làm xong, thỉnh cầu tam ca nể tình huynh đệ đáp ứng ta."
"Ngươi nói."
"Thứ nhất, nếu ta bất hạnh chết, ngàn vạn lần đừng cho Tô Dĩnh Quân vì ta mà thủ tiết đền thờ, nàng còn chưa có gả cho ta, không phải là người hoàng gia chúng ta, không nên làm lỡ thanh xuân cả đời nàng."
"Hảo, trẫm đáp ứng ngươi, nếu có một ngày như vậy, trẫm sẽ vì nàng chọn một mối hôn sự khác."
"Thứ hai, nếu là ta đã chết, xin không cần lại làm khó Nhược Từ, người mà tam ca phái đi theo dõi giám thị nàng, huynh liền thôi đi."
Hoài Tố nói, lại một lần nữa bắn trúng tâm Kiên Bạch , làm cho hắn lại xấu hổ cùng tức giận một lần nữ, sau đó qua loa đáp lại, "Hảo, trẫm tuyệt đối không làm khó xử nàng."
"Đa tạ tam ca." Hoài Tố nhẹ nhàng nhắm mắt, như là không còn có điều gì muốn cùng hắn nói tiếp.
Kiên Bạch lại nghỉ ở bên giường trong chốc lát, mới nhẹ giọng ly khai.
Lúc xuất môn, hắn liền gọi quản gia vương đến, phân phó nói: "Nhất định phải tận tâm hầu hạ vương gia cho tốt, có bất cứ tin tức gì, lập tức phái người vào trong cung bẩm báo cho trẫm."
Hoài Tố biết Kiên Bạch đi, lúc này trong lòng hắn lành lạnh, cảm giác cả đời này của này phảng phất như đã thực sự đi tới điểm cuối. Ngày Nhược Từ ly khai chính mình, đã đem tính mạng của hắn mang đi hơn phân nửa, mấy ngày này hắn còn sống tựa như đã chết, chỉ là vì tránh cho làm cho Kiên Bạch choài nghi, mới mỗi một ngày đều cố gắng sống tiếp , che giấu nội tâm chính mình.
Hôm nay, chính thức ngả vài cùng tam ca, cũng rốt cuộc làm sáng tỏ hoang mang ở đáy lòng. Nếu lúc này ông trời thực sự muốn dẫn hắn đi , hắn cũng chỉ có thể chấp nhận thôi?
Không, há có thể không có lo lắng? Nhược Từ nàng hiện tại ở nơi nào? Có khỏe không? Hẳn là trở lại Ly Sầu cốc thôi? Lấy tính cách của nàng, có lẽ sẽ tức giân khoảng mấy ngày, thế nhưng nhất định sẽ kiên cường trở lại rất nhanh, Nếu sau này có nghe tấy tin tức hắn chết rất có thể còn  nghiến răng nghiến lợi chửi bới mấy câu. Ha, ở cõi âm hắn nếu có thể nghe được tiếng mắng chửi của nàng, cũng là chuyện thú vị nhất, không đến mức bị cô độc ép điên.
Cửa phòng vang lên hắt xì một cái, có người đi tới, nghera được, rất nhẹ, là mỗi buổi trưa người đưa cơm đến cho hắn, là thị nữ đi?
Hắn không có mở mắt ra, chỉ là nhẹ giọng nói: 
"Đồ vật đăt lên bàn đi, ta hiện tại không muốn ăn."
Thế nhưng, trong phòng không có bất kỳ tiếng vang nào. Hắn không hiểu mở mắt ra, lúc này mới phát hiện bên ngoài sắc trời đã tối, trong phòng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng nho ngỏ. Mấy ngày nay hắn tận lực cấm thực, không chỉ khiến cho dung nhan gầy gò, liền thị lực đều trở nên mơ hồ không rõ.
"Ngươi có thể đi." Hắn nhìn bóng người kia, trong lòng bỗng nhiên bình bình đập loạn, có loại cảm giác kỳ quái xảy ra, làm cho hắn muốn nhìn rõ mặt của đối phương.
Người nọ tựa như nhìn thấu tâm tư của hắn, không lùi mà tiến tới, từng bước một đi tới trước giường, đột nhiên mở song chưởng, thoáng cái gục ở trên người hắn, hung hăng cắn cánh môi của hắn.
Một cỗ nhiệt lưu đột nhiên chạy ào ào vào trong lòng Hoài Tố, làm cho hắn gần như tử vong, thân thể hưng phấn, nhưng cũng ngạc nhiên vạn phần.
Sao có thể? Loại cảm giác này, cùng hành vi to gan này, chỉ có thể thuộc về Nhược Từ . Nhưng nàng lúc này không phải là nên ở Ly Sầu cốc xa vạn dặm sao, hoặc là ở trong các ngõ ngách ngoài kinh thành đi?
"Nhược ... Từ?" Hắn chần chừ , khiếp sợ , lo sợ bất an lại lo nghĩ vạn phần đọc lên tên này, ngón tay không thể chờ đợi được lục lọi thân thể này.
Đúng vậy, mỗi một tấc, mỗi một phân, đều quen thuộc đối với hắn, là thuộc về Công Tôn Nhược Từ .
"Ta nói rồi, ta chết cũng sẽ không buông tay ." Âm thanh thút thít vang ngay bên tai hắn, vẫn như cũ kiên định như vậy, bướng bỉnh như vậy, dũng cảm như thế.
"Thật đáng chết, ngươi rốt cuộc ăn phải cái gì? Đem mình lăn qua lăn lại thành cái bộ dáng người không ra người như thế này?" Nàng buông đôi môi bị chính mình cắn cho đến sưng đỏ ra, ngón tay với vào trong quần áo của hắn, vuốt ve thân thể gầy gò của hắn, liền ngay cả xương sườn cũng có thể rõ ràng mò lấy.
Hoài Tố giãy giụa muốn làm cho nàng buông tay, thế nhưng hiện tại khí lực của hắn trái lại không bằng nàng, đành phải hạ giọng nói: "Nhược Từ, mau ly khai ở đây đi, bệ hạ mới vừa đi, nếu là bị hắn nhìn thấy ngươi đã trở về, có lẽ tính mạng của nàng khó có thể bảo toàn."
"Ngươi chính là sợ ta mất mạng, mới nhẫn tâm như vậy đuổi ta đi đi?" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cả đời đi khỏi đây sao? Ngươi tên khốn này! Ta đi ra ngoài mười dặm liền suy nghĩ cẩn thận , ngươi chính là muốn kết hôn với Tô Dĩnh Quân, cũng không có khả năng nhanh như vậy liền thay lòng đổi dạ. Ngươi nếu là người như vậy, từ lúc gặp được ta trước tiên, phải nên có một đống lớn tiểu thiếp.mới đúng."
Nàng dùng sức cởi y phục của hắn, Hoài Tố kinh ngạc hỏi: "Nàng làm cái gì?"
"Cho ngươi thải âm bổ dương." Nàng dùng giọng điệu cổ quái nói, bắt đầu xoa chỗ mẫn cảm của hắn, thẳng đến khi đưa dục vọng nam tính của hắn đi ra, lại chủ động giúp hắn tiến vào thân thể của mình, làm cho kích tình chấn động đánh vào hai thân thể cùng trong thâm tâm của họ.
Hoài Tố cảm giác mình như là ở trên một đám mây, trong lòng chính là nữ tử mà hắn tâm tâm niệm niệm, sinh mệnh trong nháy mắt trở nên xán lạn nở rộ. Hắn vô pháp chống đối khát vọng, chỉ có thể hao hết khí lực của mình ôm lấy nàng. Một đêm này, hắn cho là mình sẽ chết tại.
May là trên bàn có thức ăn Công Tôn Nhược Từ đặt nên đó, ở thời điểm hai người mệt đến lúc không còn khí lực, nàng mới cho hắn uông vài ngụm trà, sau đó lại ép buộc hắn ăn mấy khối điểm tâm, lúc này mới một lần nữa nói ra 
"Ngươi có phải hay không uống mấy loại thuốc ta để lại kia? Ngươi ăn loại nào?"
"Lục... bình. Ta nhớ nàng từng nói qua, loại thuốc kia sẽ cho người sống không bằng chết." Câu trả lời của hắn cơ hồ là mong manh khó nói. Vốn mấy ngày này thân thể cũng đã mệt mỏi tới cực điểm, lại bị nàng lăn qua lăn lại một phen như vậy, giờ hắn một điểm khí lực cũng không có. Nàng nói là làm cho hắn "Thải âm bổ dương", hắn lại hoài nghi nàng có phải hay không biến thành nữ quỷ hoặc yêu tinh, lợi dụng hắn để "Thải dương bổ âm"
Công Tôn Nhược Từ hơi trầm ngâm "Hảo, thuốc kia cũng không phải là khó giải, ta một buổi tối có thể cho ngươi điều phối ra giải dược đến."
"Không." Hoài Tố kiên quyết cự tuyệt."Nếu như nàng làm như vậy, ta làm tất cả liền biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Nàng hổn hển hỏi: "Mục đích của ngươi chính là làm cho mình tử, phải không?"
"Uh." Hắn nhàn nhạt nói. Trông thái độ hắn đối mặt tử vong điềm nhiên như vậy, càng làm cho nàng giận không kềm được, nàng nắm chặt bờ vai của hắn, liều mình lay động, "Ta cho ngươi biết, có ta ở đây, ngươi liền mơ tưởng tử! Nếu như tam ca của ngươi không đồng ý chúng ta cùng một chỗ, chúng ta có thể chạy trốn."
"Trốn? Nơi này là Tây Nhạc, hắn là hoàng đế, chúng ta trốn tới chỗ nào mới có thể khỏi lòng bàn tay của hắn đây? Huống chi, ta không muốn đem nguy hiểm mang tới cho nàng."
Nàng cấp giận rống to hơn, "Ta thực sự là mắt bị mù, thế nào không nhìn ra ngươi là cái loại nam nhân nhu nhược như vậy..."
"Xuỵt..." ngón tay Hoài Tố đặt ở môi nàng, "Ở chỗ này của ta nói chuyện phải nhỏ giọng một chút, trước đây tam ca đã cho người mai phục ở đây."
Công Tôn Nhược Từ ngẩn người, "Giám thị ngươi?"
"Là, bất quá từ hôm nay trở đi, những người đó đều rút đi rồi , ta nghĩ, có lẽ tam ca nhận định ta không có uy hiếp, mà nàng, cũng sẽ không trở lại"
Hoài Tố nói làm cho nàng yên lặng trong chốc lát, sau đó thăm dò hỏi: "Ngươi... Có phải hay không có tính toán khác? Ngươi sẽ không thực sự chuẩn bị chờ chết đi?"
"Độc dược của nàng ta không biết độc tính thế nào, chỉ có thể liều mình đánh cuộc một keo, nếu như là mua độc dược bên ngoài, thái y nhất định có thể tra cho ra đến." Hoài Tố thật dài nói, "Ta đã cùng nhị ca thông đồng rồi, mấy ngày nữa, hắn sẽ lợi dụng cơ hội tới thăm ta, tuyên bố ta đã chết, sau đó đem ta bí mật tống xuất ra kinh thành. Bên này, hắn sẽ mặt khác tìm người thay thế thi thể của ta, đây là sở trường của hắn. Mà ta đây trung nghĩa vương gia, có thể thần không biết quỷ không hay biến mất ở nhân gian ."
Nghe xong, Công Tôn Nhược Từ vẫn là không hiểu, "nhị ca? Cái kia đầu cỏ, ngươi tại sao có thể tin được hắn? Hắn tại sao muốn giúp ngươi?"
"Nhị ca biết rõ năng lực của mình ngồi không được ngôi vị của hoàng đế, chỉ nghĩ làm trung thần đệ nhất đương triều. Thế nhưng có ta ở đây, hắn vĩnh viễn cũng không thể có thực lực mà hắn muốn. Nếu là hắn giúp ta giả chết, trong triều tam ca duy nhất chỉ có thể tin cậy hắn, cũng chỉ có hắn một người , vì thế nhị ca rất sung sướng nên đáp ứng giúp ta. Chỉ là... Chuyện này không thể nói cho thất tỷ, nàng hiện tại sợ rằng còn đang tức giận  ta đối với nàng bội tình bạc nghĩa."
Nàng cũng thở dài một hơi, nhưng vẫn không hề chấp nhận "Ngươi nếu đã sắp xếp xong xuôi, vì sao không nói cho ta biết trước?"
"Nàng quá thuần thiện, như vậy chuyện phức tạp ta thiết lập đến, tam ca tất nhiên sẽ từ nàng tìm ra kẽ hở, một khi nàng lộ ra kẽ hở, ta và nàng đều không đi khỏi đây được. Huống chi, tam ca vẫn muốn diệt trừ nàng, vĩnh viễn muốn diệt trừ hậu họa bên cạnh , ta không thể bảo đảm, hắn rốt cuộc lúc nào sẽ động tới nàng. Nhược Từ, hận ta nầng rất thống khổ đi?"
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng chạm đến môi của nàng, nàng không có hưởng ứng vấn đề này, mà là lại một lần nữa thật sâu ôm lấy hắn. Lần này, bọn họ hôn càng sâu, càng khó khăn chia lìa. Nụ hôn, cũng nói tất cả. Yêu, là một loại thống khổ, hận, cũng là một loại thống khổ.
Nhưng nếu không có yêu, làm sao có hận? Cũng may hiện tại hiểu lầm được giải trừ, tất cả oán hận cũng có thể hóa giải vô hình.
Ba ngày sau, thứ nhất làm cho người ta thương cảm chính là tin tức vương phủ truyền ra ——
Trung nghĩa vương gia Hoài Tố, vì bệnh mà qua đời, dũng mãnh vương gia Tông Minh, tự mình tống Hoài Tố đoạn đường cuối cùng.
Tin tức được báo vào trong cung, nghe nói hoàng đế rơi lệ không ngớt, liên tục ba ngày không có lâm triều, cũng hạ chỉ truy phong Hoài Tố là trung nghĩa thân vương, thái tử thiếu phó, cả nước ai cũng phải treo tang một tháng, lấy làm thương nhớ.
Mà linh cữu của Hoài Tố , bị sắp đặt ở vị trí quan trọng ở nghĩa trang hoàng tộc Tây Nhạc, theo sát Kiên Bạch vì mình chuẩn bị lăng mộ.
Tây Nhạc hoàng thành, đều tán dương Hoài Tố bình dị gần gũi, giản dị trung thành mỹ đức, truyền lưu hắn và Kiên Bạch hoạn nạn đến chết, sinh tử tương trợ tay chân tình thâm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.