Độc Sủng Kiều Thê...Một Đời Yêu Em

Chương 12:




   Kiều Uyển Đình sau khi nói xong liền nở nụ cười thích thú, đúng là hành hạ người khác là thú vui của cô mà..
  Mà Vũ Liên Hách nhìn thấy cảnh này lại vô cùng ấn tượng với cô, không biết phải dùng cách gì để chinh phục Kiều Uyển Đình..
  Bất ngờ Kiều Uyển Đình liền lên tiếng nói tạm biệt, sau đó đứng thẳng về phía xe mình...
       **Người của anh cũng đã đến rồi, ở đây không còn chuyện của tôi nữa, vậy tôi đi trước đây, tạm biệt..**
       **Tôi có thể biết tên của em không, sau này còn có thể báo đáp ân tình cứu mạng lần này...**
 Vũ Liên Hách cũng không biết làm gì để giữ Kiều Uyển Đình ở lại, chỉ có thể lên tiếng hỏi cô tên gì, sau này sẽ tìm cách tiếp cận cô vậy..
       **Không cần đâu, chắc gì sau này chúng ta sẽ còn gặp lại..**
       **Vả lại tôi giúp người cũng không cần báo đáp...**
  Kiều Uyển Đình nói xong liền leo lên xe, cẩn thận quay đầu xe lại, trước lúc lái xe rời đi không quên nhìn về phía đám sát thủ lên tiếng...
      **Sau này nếu có thể ra tù, hãy làm một người lương thiện, còn không hãy làm một sát thủ mạnh mẽ và quyết toán một chút, các người bây giờ thật sự rất yếu đấy..**
  Chiếc xe nhanh chóng vụt mất trên đường, Vũ Liên Hách chỉ kịp nhớ bảng số xe của Kiều Uyển Đình, sau đó cho thuộc hạ của mình điều tra chỗ ở của cô....
     **Vậy thiếu gia đám người này ngài tính xử lý thế nào...**
 Một tên trong số thuộc hạ của Vũ Liên Hách lên tiếng, muốn biết ý kiến của thế nào, hay là sẽ như mọi khi giết sạch...
      **Cứ làm như cô ấy nói, nhưng vẫn phải giữ lại một tên để tìm ra người đứng phía sau...**
***Còn một việc nữa, nhanh chóng cho người lan truyền tin tức vụ ám sát hôm nay thành vụ tai nạn giao thông*...**
***Sau đó lan truyền đến giới báo chí, nói rằng chủ tịch tập đoàn Khuynh Thế ở Giang Thành bị thương khá nặng, trên mặt còn để lại một vết thương khá lớn, e rằng sẽ bị hủy dung*...**
***Thiếu gia ý ngài là*...**
Gã thuộc hạ vẫn chưa hiểu ý định của Vũ Liên Hách cho lắm, nên đã lên tiếng hỏi lại....
***Tôi muốn người đứng phía sau hay tin mà đắc ý, như vậy sẽ dễ dàng để lộ cái đuôi cáo, như vậy việc giăng bẫy của chúng ta sẽ thành công hơn*...**
Vũ Liên Hách vừa nói vừa nở nụ cười gian xảo, giống như đã đoán được người đứng phía sau là ai.
      **Vâng thiếu gia, tôi sẽ đi làm ngay đây..**
   Kiều Uyển Đình sau khi về đến nhà, lập tức mang xe đi trả, do đây là chiếc xe cô mới thuê lúc sáng, để đi đến thành phố bên cạnh đánh golf...
 Lúc đi về lại gặp phải hoàn cảnh tương tự như Vũ Liên Hách, đoạn đường tự dưng lại xảy ra sự cố, đất đá chắn hết ngang đường...
 Hết cách Kiều Uyển Đình đành phải lái xe đi đường vòng, sau đó thì mọi chuyện diễn ra như vậy đó...
  Do cú tông lúc nãy khá mạnh nên khiến cho đầu xe bị móp méo, có một chút hư hỏng nặng ở bên trong...
      **Haizzz lần này phải tốn một số tiền lớn để đền cho chủ xe rồi, huhu tiền để dành mấy năm nay vất vả của tôi, huhu..**
   Sau khi đền tiền cho chủ xe, Kiều Uyển Đình nhanh chóng mang chiếc xe đến chỗ phế liệu để phá hủy...
   Nhìn chiếc xe bị đập nát mà lòng Kiều Uyển Đình đầy đau nhói, nhưng vẫn không cảm thấy hối hận khi đã ra tay cứu người...
   Do hôm nay không có tiết học ở trường nên Kiểu Uyển Đình quyết định sẽ đi ăn một bữa no nê, rồi sẽ về nhà ngủ...
   Về đến nhà cô cẩn thận cất cây súng lên kệ, nhìn nó mỉm cười một cái đầy tự hào...
       **Sư phụ con sẽ không phụ sự kỳ vọng của người đâu, con sẽ dùng cây súng này cứu người, chừng trị đám ác ôn ngoài kia...**
  Kiều Uyển Đình lại nhớ đến chuyện trước đây khi cô còn nhỏ, cô thường xuyên bị bắt cóc, cũng may lần đó cô gặp một người tốt...
  Ông ta dùng tài bắn súng điêu luyện của mình, bắn không trượt phát nào vào đám người xấu kia để cứu Kiều Uyển Đình...
  Trong lúc đi ngang qua khu rừng, ông ấy bất ngờ nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô bé nhỏ, không biết thế nào mà ông lại dừng xe lại...
   Vừa nhìn thấy cô bé ông đã vô cùng yêu mến, quyết tâm phải cứu cô bé thoát khỏi đám người xấu kia, sau đó sẽ thu nhận cô về làm đồ đệ, truyền nhân của mình...
   Sau khi nhận được sự đồng ý của ba Kiều, sư phụ mới bắt đầu dạy cho cô bé những kỹ năng để có thể tự bảo vệ chính mình, từ công phu tuyệt đỉnh, cho đến cách bắn súng chuẩn xác đến từng mili...
  Mãi cho đến năm Kiều Uyển Đình vừa tròn mười tám tuổi, ông đã mang khẩu súng, vật bất ly thân với mình, món đồ đã đồng hành với ông suốt thời gian qua tặng lại cho cô...
  Hi vọng Kiều Uyển Đình sẽ dùng khẩu súng này để giúp đỡ mọi người thoát khỏi nguy hiểm, thay ông ấy chuộc lại một phần lỗi lầm ngày xưa...
  Còn ông ấy sau đó cũng lui về ở ẩn, tìm một nơi xa xôi yên tĩnh để dưỡng già, nơi có cây cối xanh tươi, hoa nở đua sắc tận hưởng khoảng đời còn lại...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.