Độc Sủng Kiều Thê...Một Đời Yêu Em

Chương 17:




  Trong khi đó Kiều Uyển Đình lại có rất nhiều suy nghĩ, không biết vì sao Vũ Liên Hách lại quyết định chọn mình, vội lên tiếng hỏi...
        **Ở Giang Thành này có biết bao nhiêu cô gái trẻ đẹp, tại sao Vũ tổng không chọn người nào khác, mà lại là tôi chứ...**
   Vũ Liên Hách liền bật cười nhẹ một cái, vẫn dùng giọng nhẹ nhàng nhìn Kiều Uyển Đình nói...
        **Kiều tiểu thư cũng biết rồi đó, ở Giang Thành ai cũng sợ hãi khi nhìn thấy chiếc mặt nạ này trên mặt của tôi..**
        **Cô nghĩ xem sẽ có cô gái nào đồng ý chứ, vả lại tôi cần một người mạnh mẽ, không sợ hãi trước khó khăn trước mặt...**
       **Mà việc tôi sắp làm đây e là rất nguy hiểm, ở Giang Thành này không ai phù hợp ngoại trừ cô cả...**
   Ngay từ khoảnh khắc quay đầu lại, Vũ Liên Hách có thể nhìn thấy vẻ mặt không một chút run sợ của Kiều Uyển Đình, khi nhìn thấy mình...
  Đúng ngay lúc đó Vũ Liên Hách có thể chắc chắn rằng mình đã chọn đúng người...
       **Nhưng chuyện này khá bất ngờ, tôi vẫn cần thời gian để suy nghĩ...**
  Chuyện kết hôn là chuyện khá quan trọng, lại còn là hôn nhân hợp đồng, Kiều Uyển Đình lo lắng mẹ Kiều sẽ không đồng ý...
  Còn nếu không đồng ý thì Kiều thị e là không thể vực dậy được, ngay lúc này Kiều Uyển Đình thật sự đang rất phân vân...
  Mà Vũ Liên Hách liền nhìn đã có thể nhận ra Kiều Uyển Đình vẫn đang do dự, liền lên tiếng nói thêm....
      **Kiều tiểu thư đang do dự đúng không...**
      **Cô yên tâm phúc lợi mà cô sắp nhận được cũng không hề nhỏ đâu...**
      **Trong vòng mười năm tiếp theo đây, tập đoàn Khuynh Thế sẽ theo định kỳ đầu tư thêm vốn vào Kiều thị...**
      **Từng bước giúp cho Kiều thị ngày một lớn mạnh, vượt xa một số công ty lớn hiện nay...**
  Ngay lúc này Kiều Uyển Đình cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, đâu thể tự nhiên có chuyện tốt như vậy chứ, chắc chắn phía sau có âm mưu gì đây....
  Sau đó Kiều Uyển Đình liền dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía Vũ Liên Hách nói...
      **Làm gì có điều kiện tốt như vậy, tôi có phải vẫn nên nghi ngờ một chút không vậy...**
  Ngược lại Vũ Liên Hách lại vô cùng bình tĩnh, mỉm cười một cách cưng chiều nhìn Kiều Uyển Đình, khiến cô có chút không thoải mái...
      **Kiều tiểu thư nghĩ nhiều rồi, tôi chọn cô bởi vì cô khác với những cô gái ngoài kia, cô có võ, lại rất can đảm, còn là một bác sĩ trong tương lai...**
      **Vì vậy việc chọn cô là thích hợp nhất, vả lại tôi rất cần một người thông minh, không dễ dàng bị lợi dụng, tránh sau này lại bị đâm sau lưng...**
Đến lúc này Kiều Uyển Đình mới biết hóa ra mình bị người ta điều tra, nhưng lại chẳng hề hay biết gì, mà còn tự dâng mình vào bẫy...
  Thái độ nể trọng lúc nãy của Kiều Uyển Đình cũng đã thay đổi, thay vào đó giọng nói có phần hơi tức giận...
       **Hoá ra là ngài cho người điều tra tôi...**
   Biết rõ Kiều Uyển Đình đang rất tức giận, nhưng Vũ Liên Hách lại giả vờ như không có chuyện gì, thái độ vô cùng bình tĩnh lên tiếng...
       **Đúng là tôi có cho người điều tra Kiều tiểu thư đây, nhưng cô nghĩ xem là một người làm ăn lớn, tôi bắt buộc phải làm như vậy..**
      **Nếu đổi lại người ấy là ông Kiều, ông ấy chắc chắn cũng sẽ làm như tôi thôi....**
  Ngay khi dứt lời, Vũ Liên Hách nhìn chằm chằm vào Kiều Uyển Đình, muốn biết xem sức chịu đựng, cũng như suy nghĩ của cô như thế nào...
  Sau một hồi ngẫm nghĩ, Kiều Uyển Đình cũng cảm thấy những gì Vũ Liên Hách nói cũng đúng, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu...
      **Đúng là ngài nói cũng rất có lý, nhưng riêng tôi thì vẫn cần một lời xin lỗi chân thành từ Vũ tổng đây...**
  Kiều Uyển Đình vừa nói vừa đá mắt về phía Vũ Liên Hách, chỉ một nụ cười nhẹ nhàng lướt trên môi cũng đủ khiến cho anh say nắng...
   Ngay cả Vũ Liên Hách cũng không hiểu vì sao mình lại say mê Kiều Uyển Đình đến như vậy...
   Nhưng ngay khoảnh khắc này, Vũ Liên Hách có thể chắc chắn rằng anh đã uống nhầm ánh mắt, cùng với nụ cười tỏa nắng của Kiều Uyển Đình, cũng có thể nói cách khác là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên....
   Đã mấy giây trôi qua, Vũ Liên Hách cứ như người thẩn thờ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho Kiều Uyển Đình có chút mất tự nhiên..
   Sau đó cô liền giả vờ ho một tiếng, đảo mắt sang phía khác, giọng nói có phần hơi ngại ngùng...
        **Hựu hựu....không phải ngài nói tôi không giống với những cô gái khác hay sao, giờ sao lại làm ra vẻ mặt như vậy chứ...**
        **Ai bảo ngài tự ý điều tra tôi trước làm gì, tôi cũng rất khó chịu chứ bộ...**
  Mà Vũ Liên Hách sau khi nghe thấy vậy liền bật cười một tiếng đầy thích thú...
  Nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy, cúi gập người xuống, chân thành lên tiếng xin lỗi Kiều Uyển Đình...
       **Vũ Liên Hách tôi ở đây xin chân thành xin lỗi Kiều tiểu thư, là do tôi không đúng không nên tự ý cho người điều tra cô như vậy, mong cô rộng lượng tha thứ cho tôi lần này...**
       **Vậy đã được chưa, thưa Kiều tiểu thư...**
   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.