Cả nhà sau khi nhìn thấy vẻ mặt này của Vũ Liên Nguyệt liền bật cười lớn, ông nội vẫn là không chịu được mà lên tiếng nói cho cháu gái biết…
**Cháu gái ngốc à, anh trai cháu đang ghẹo cháu đấy, Đình Đình mới là chị dâu của cháu đấy…**
Ngay lúc này Vũ Liên Nguyệt không khỏi bất ngờ, cô liền nhìn qua nhìn lại giữa anh trai và cô bạn thân của mình…
**Những gì vừa rồi ông nội nói là thật chứ, cậu thật sự là chị dâu của mình…**
Mặc dù vẫn rất tin tưởng những gì ông nội vừa nói, nhưng Vũ Liên Nguyệt vẫn muốn nghe chính miệng Kiều Uyển xác nhận lại…
Lo lắng Vũ Liên Nguyệt sẽ vì chuyện này mà giận dỗi mình, Kiều Uyển Đình vội vàng lên tiếng giải thích…
**Chuyện này thật ra Nguyệt Nguyệt mình cũng vừa mới biết thôi…**
**Mình không có ý giấu cậu đâu, cậu đừng giận mình được không…**
Kiều Uyển Đình liền quay sang nhìn Vũ Liên Hách cầu cứu, anh ngay lập tức đã hiểu ra vội lên tiếng ngay…
**Thật ra thì tụi anh cũng chỉ vừa biết hôm nay thôi, không có ý che giấu em đâu, em đừng giận cô ấy…**
**Haha, em làm sao giận được chứ, em vui còn không kịp đây này…**
**Đình Đình cuối cùng cậu cũng làm chị dâu của mình rồi…**
Ngay tức khắc Vũ Liên Nguyệt liền thay đổi sắc mặt, vui vẻ đứng bật dậy cười tít mắt…
Mọi người sau đó cũng được một phen bật cười vui vẻ…
Một tháng sau đó…
**Chủ tịch, mẹ kế của ngài đã bắt đầu hành động rồi…**
**Không chịu được nữa rồi sao, đã báo cho ba tôi biết chưa…**
Ngay lúc này bên trong phòng chủ tịch, Vũ Liên Hách hai tay đút vào túi quần âu, nhìn về phía cửa sổ ngắm nhìn cả thành phố…
Sau khi nghe thấy trợ lý Mã nói vậy chỉ cười khiển một cái, chậm rãi lên tiếng…
**Dạ Vũ lão gia đã biết rồi ạ, phía ngài ấy cũng đã bắt đầu hành động rồi ạ…**
Trợ lý Mã nhanh chóng báo cáo lại tình hình của mẹ kế cho Vũ Liên Hách biết…
**Vậy chúng ta cũng bắt đầu hành động được rồi, để xem lần này bà ta có còn tính kế hại người nữa được hay không…**
**Vâng chủ tịch…**
Ở bên này công việc của Kiều Uyển Đình không ngừng gặp khó khăn, theo như ngày trước cô rất được bệnh viện trọng dụng…
Thì bây giờ cô lại chẳng có lấy một ca phẫu thuật nào cả, cả ngày chỉ quanh quẩn với việc tiêm thuốc, truyền dịch cho bệnh nhân…
Trong khi Kiều Uyển Đình là bác sĩ khoa nội, chuyên về phẫu thuật, nhưng công việc hiện tại cô đang làm chẳng khác gì một y tá…
Biết rõ có người đang muốn làm khó mình, Kiều Uyển Đình không muốn nhờ đến sự giúp đỡ của Vũ Liên Hách, mà tự mình giải quyết…
Vài ngày sau lá đơn thôi việc của Kiều Uyển Đình, được đặt trên bàn làm việc của viện trưởng bệnh viện…
Viện trưởng sau khi nhìn thấy lá đơn thôi việc của Kiều Uyển Đình, thì cũng vô cùng bất ngờ, ông liền gọi cô lên phòng ngay…
Cả bệnh viện này ai chẳng biết Kiều Uyển Đình là một bác sĩ giỏi thực thụ, chỉ với vài tháng thực tập, bằng sự nỗ lực cũng như lòng yêu nghề của mình, cô đã được cả bệnh viện công nhận…
Rất nhanh trở thành bác sĩ, được rất nhiều bệnh nhân tin tưởng và yêu mến, nhưng không vì vậy mà Kiều Uyển Đình tỏ ra kiêu ngạo…
Ngược lại rất được lòng mọi người, nhưng mấy tuần trước mẹ kế của Vũ Liên Hách đã đến đây, gây sức ép với viện trưởng…
Mẹ kế yêu cầu viện trưởng phải ngưng hết công việc bác sĩ của Kiều Uyển Đình lại, chỉ giao lại cho cô những công việc mà y tá hay làm hằng ngày…
Viện trưởng lại không thể không làm theo, nhưng ông ấy không hề biết rằng Kiều Uyển Đình chính là vợ của Vũ Liên Hách…
Nếu biết có cho ông ấy cả cái bệnh viện này, viện trưởng cũng không dám làm…
**Bác sĩ Kiều đến rồi đấy à, mời cô ngồi xuống…**
Viện trưởng vừa nhìn thấy Kiều Uyển Đình bước vào thì lập tức đứng dậy, đi về chỗ phía ghế sofa trong phòng ngồi xuống nói…
**Viện trưởng gọi tôi lên đây là vì đơn thôi việc đúng không…**
Hai tuần nay ra sức chèn ép cô, cũng chẳng thấy gọi, vừa đưa đơn thôi việc là gọi ngay…
**Đúng vậy, chuyện này bác sĩ Kiều có thể suy nghĩ lại được không…**
**Cô là một bác sĩ giỏi, với điều kiện ở đây có thể giúp tiến bộ nhiều hơn nữa, mà cả Giang Thành này cũng chỉ có bệnh viện này là đầy đủ cơ sở vật chất nhất thôi…**
**Chẳng lẽ bác sĩ Kiều muốn đến bệnh viện nhỏ, thiếu rất nhiều điều kiện làm sao…**
Viện trưởng ra sức giữ Kiều Uyển Đình ở lại, một là vì lời hứa với thầy Jack, hai là vì cô là một bác sĩ giỏi…
**Viện trưởng nói cũng đúng…**
**Nhưng tôi thân là một bác sĩ, nhưng ngày ngày lại phải làm công việc của một y tá, viện trưởng thấy có hợp lý không…**
**Nếu như ở đây đã không coi trọng tôi nữa, thì tôi xin phép nghỉ việc…**
**Những bệnh viện kia tuy nhỏ nhưng chắc chắn họ sẽ xem trọng tai nghề của tôi…**
**Cũng chẳng ai để cho một bác sĩ cả ngày ngồi không đến tháng phát lương như vậy cả…**
**Tôi là một người có trách nhiệm, những chuyện ngồi không ăn bát vàng như vậy tôi không cần…**