**Mẹ kế tôi đã cho bà rất nhiều cơ hội để sửa sai, nhưng lần này ngay cả vợ của tôi bà cũng dám động đến, thì xem như bà không muốn sống nữa rồi…**
Vũ Liên Hách vô cùng tức giận cầm lấy điện thoại gọi ngay cho trợ lý Mã…
Mà trợ lý Mã lúc này vừa về đến phòng làm việc của mình, liền nhận được điện thoại của Vũ Liên Hách, cậu không hiểu chuyện gì nhưng rất nhanh đã nhắc máy ngay…
**Tôi nghe đây thưa chủ tịch…**
**Đẩy nhanh kế hoạch lên một chút, lần này tôi sẽ người chỉ huy trận chiến này, cậu mau chóng chuẩn bị đi…**
**Vâng tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm ngay đây thưa chủ tịch…**
Ở bên này Vũ Liên Hách sau khi căn dặn trợ lý Mã xong, liền xoay người cầm lấy áo khoác rời đi…
Về phía trợ lý Mã lúc đầu cũng không hiểu chuyện gì, nhưng sau khi nghe Vũ Liên Hách nói vậy thì vui vẻ không thôi…
Gánh nặng trên vai cậu cuối cùng cũng đã giảm bớt đi rất nhiều, nhớ đến cái tên Mặc Thiên kia khiến trợ lý Mã liền tức điên lên…
Cậu ở đây làm sấp mặt, chẳng có lấy một ngày nghỉ phép, còn Mặc Thiên hắn ta lại rảnh rỗi, suốt ngày đến tìm Vũ Liên Nguyệt tiểu thư nói chuyện yêu đương…
Lần này có Vũ Liên Hách hỗ trợ, trợ lý Mã cũng như được xoa dịu phần nào…
Vũ Liên Hách tự mình lái xe đến bệnh viện đón Kiều Uyển Đình…
Nhìn thấy hôm nay trời nắng đẹp, mà người phụ nữ của mình lại đang rất khó chịu, Vũ Liên Hách liền lái xe đưa cô đi đến công viên giải trí để giải tỏ…
Ngay lúc đầu đến đây Kiều Uyển Đình cũng có chút ngạc nhiên, quay sang nhìn anh đầy ý hỏi…
Vũ Liên Hách là người hiểu rất rõ Kiều Uyển Đình, mỗi khi có chuyện gì đó cô đều giữ trong lòng, không muốn mọi người xung quanh lo lắng…
Chỉ những khi gặp phải những chuyện khó nhằn thì cô mới nói với anh, nhưng trước khi đến bệnh viện đón Kiều Uyển Đình, anh đã hỏi qua viện trưởng…
Sau khi nghe ông ấy nói cô đã nộp đơn thôi việc, chắc có lẽ bây giờ cô đang rất khó chịu, bởi đây là công việc mà cô rất yêu thích…
**Hôm nay không làm việc nữa, anh sẽ đưa em đi chơi thỏa thích, giải tỏ hết phiền muộn trong lòng…**
**Đừng lo lắng gì cả, phía sau luôn có anh dõi theo em, dù em làm đúng hay sai, anh đều sẽ đứng ra bảo vệ em đến cùng, vợ à anh yêu em…**
Lời vừa nói xong, Vũ Liên Hách liền cầm lấy bàn tay của cô lên hôn nhẹ một cái, ánh mắt đầy cưng chiều nhìn cô…
Có lẽ đây là lần đầu tiên Kiều Uyển Đình cảm nhận được tình yêu sâu sắc, mà Vũ Liên Hách dành cho mình…
Bởi từ trước đến nay, Kiều Uyển Đình chỉ nghĩ anh yêu cô, vì cô khác với những cô gái khác mà thôi…
Nhưng không ngờ tình cảm anh dành cho cô lại sâu đậm như vậy, ngay lúc này cô thật sự có thể toàn tâm toàn ý dựa vào anh, cũng không cần phải cất giấu hết vào lòng như trước đây…
Ánh mắt Kiều Uyển Đình lúc này cũng đã rưng rưng nước nơi khóe mắt, Vũ Liên Hách thấy vậy liền kéo cô ôm vào lòng, xoa dịu…
**Vợ à đừng khóc anh sẽ đau lòng lắm đấy…**
**Chồng à, có anh bên cạnh thật tốt…**
Kiều Uyển Đình càng lúc khóc càng to hơn, bao nhiêu uất ức từ mấy ngày nay đều được bộc phát hết ra ngoại…
Ngay lúc này Vũ Liên Hách cũng chỉ có thể ngồi yên lặng ôm cô vào lòng thật chặt…
Nhưng không ai hiểu được rằng bây giờ trong lòng anh đang không ngừng dậy sóng, đã có lúc anh không kiềm được nước mắt mà rơi xuống…
Nhưng rất nhanh đã bị anh lau đi, trước mặt cô anh không thể yếu đuối, bởi vì anh còn phải che chở cho cô, bảo vệ cô đến hết đời…
Qua một lúc lâu, nước mắt cũng như đã sắp cạn, Kiều Uyển Đình dường như đã ngừng khóc, chỉ còn lại vài tiếng nấc nhẹ…
Cũng may là xe này cách âm tốt, chứ nếu không người bên ngoài mà nghe thấy, lại nói Vũ Liên Hách đang ức hiếp con gái nhà người ta rồi…<code> ***Được rồi, không buồn nữa*...** ***Chúng ta đi chơi thôi nào*..** </code>Vũ Liên Hách đẩy nhẹ người Kiều Uyển Đình ngồi thẳng dậy, dùng tay lau sạch nước mắt trên mặt cô…
Sau đó lại hôn nhẹ một cái lên trán cô, rồi mới mỉm cười lên tiếng…<code> ***Ừm*....** </code>Sau trận khóc vừa rồi có lẽ Kiều Uyển Đình cũng đã lấy lại được bình tĩnh, mặc dù vẫn còn vài tiếng nấc nghẹn, nhưng sau đó vẫn mỉm cười gật đầu nói với anh…
Cả hai bắt đầu càn quét tất cả các trò chơi trong công viên giải trí, bắt đầu từ trò chơi cảm giác mạnh trước…
Sau khi chơi một loạt hết những trò cảm giác mạnh, bọn họ sẽ chơi những trò chơi nhẹ nhàng hơn…
Hai người bọn họ quyết định hôm nay sẽ cùng nhau chơi hết tất cả trò chơi trong công viên giải trí này…
Cả khu vui chơi lúc này, tất cả mọi thứ đều như ngưng đọng lại, chỉ còn khoảnh khắc cười đùa hạnh phúc cũng như la hét khi tham gia trò chơi của hai người bọn họ…
Vài tiếng sau như đã thấm mệt, cả hai đi đến chỗ gốc cây to bên cạnh quầy nước nhỏ ngồi xuống nghỉ mệt…