Độc Sủng Kiều Thê...Một Đời Yêu Em

Chương 71:




Mà Vũ lão gia sau chuyện lần này, có lẽ cũng đã hiểu ra mọi chuyện, ngài ấy vội vàng chạy đến nhà Liễu Nhi…
Nhưng vừa đến nơi đã cửa đã khóa chặt, Vũ lão gia không ngừng bấm chuông, gọi lớn hi vọng Liễu Nhi nghe thấy mà mở cửa cho ngài ấy vào…
**Liễu Nhi, ra mở cửa cho anh đi Liễu Nhi, anh là Vũ Thần đây…**
**Liễu Nhi…**
Mặc kệ những người đi ngang qua không ngừng bàn tán, Vũ lão gia vẫn không ngừng hét lớn…
**Liễu Nhi em nghe thấy anh gọi không, Liễu Nhi…**
Có lẽ cảm thấy quá ồn ào, cũng có thể là thương xót cho Vũ lão gia, người hàng xóm bên cạnh cũng đã bước đến, vỗ vai ngài ấy lên tiếng…
**Liễu Nhi con bé đi rồi, cậu đừng gọi nữa…**
**Đi rồi sao, nhưng cô ấy đi đâu chứ, dì có biết cô ấy đi đâu không vậy…**
Vũ lão gia nghe thấy Liễu Nhi đã đi rồi, trong lòng vô cùng bất an, lo sợ cô ấy sẽ rời xa mình…
**Tôi cũng không biết, chỉ thấy con bé và bà vú kéo theo một cái vali thật to, rồi lên taxi rời khỏi…**
**Mà này cậu đừng đứng đây làm ồn nữa, kẻo mọi người gọi cảnh sát đến bắt cậu đấy…**
Người hàng xóm sau khi nói ra những gì mình biết thì lập tức rời khỏi, trước khi đi không quên nhắc nhở Vũ lão gia…
Đây là khu nhà giàu, cảnh sát rất nhanh sẽ đến đấy, cho nên nhắc nhở ngài ấy nên rời đi nhanh đi…
Biết Liễu Nhi đã rời đi, Vũ lão gia vô cùng đau khổ, đứng một mình thẩn thờ một lúc, không biết đang suy nghĩ điều gì mà vội vàng leo lên xe taxi…
Vừa đến sân bay, Vũ lão gia đã tức tốc chạy vào trong tìm Liễu Nhi, không những vậy ngài ấy còn nhờ trợ lý của ba mình…
Điều tra xem chuyến bay của Liễu Nhi cất cánh lúc mấy giờ, chưa đầy năm phút trợ lý đã gọi lại, ông ấy bảo rằng chuyến bay ấy đã cất cánh khoảng nửa tiếng đồng hồ trước…
Lúc này Vũ lão gia vô cùng suy sụp, bất lực quỳ hai chân xuống đất, ánh mắt vô hồn nhìn về phía cửa…
Có lẽ sau này Vũ lão gia sẽ không thể gặp lại Liễu Nhi được nữa, cô ấy chắc chắn sẽ tìm cách tránh mặt ngài ấy, dù cho ngài ấy có đi tìm cô ấy cũng vậy thôi…
Duyên nợ là như vậy đấy, nếu đã vô tình bỏ qua nhau, thì rất khó có thể tìm lại được nhau thêm lần nữa…
Lúc này Vũ lão gia không thể kiềm chế được nữa, cảm giác mất đi người mình yêu thật sự rất đau, ngài ấy đã khóc, khóc như một đứa trẻ…
Những người đi qua đi lại đều đang nhìn chằm chằm về phía Vũ lão gia, có một số người còn quay lại phát trực tiếp…
Nhưng ngay lúc này Vũ lão gia chẳng còn quan tâm đến những việc đó nữa, cứ khóc một lần cho cho đáng, khóc cho sự ngu ngốc của mình…
Ở bên này, Liễu Nhi đang ngồi ở một góc trong sân bay, do chuyến bay xảy ra chút vấn đề nên đã hoãn lại một tiếng…
Trong lúc ngồi chờ đợi, Liễu Nhi buồn bã không biết làm gì, cô ấy liền lấy điện thoại mở máy, điện thoại lập tức gửi đến rất nhiều tin nhắn…
Tất cả đều là thông báo cuộc gọi đến của Vũ lão gia, và rất vô số lời nhắn thoại kèm theo…
Đắn đo một lúc cuối cùng Liễu Nhi vẫn bấm vào để nghe lời nhắn thoại, mặc dù rất đau lòng với lời từ chối của Vũ lão gia, nhưng Liễu Nhi vẫn rất để tâm đến Vũ lão gia…
**Liễu Nhi em đừng đi có được không…**
**Đừng lên máy bay, anh đang đến đây…**
**Liễu Nhi nghe mở máy đi em…**
**Liễu Nhi ở lại với anh đi được không, anh biết anh sai rồi, anh không thể sống nếu thiếu em…**
**Liễu Nhi anh thật sự rất yêu em, ở lại được không em…**
Khoảnh khắc này Liễu Nhi có thể nghe rõ tiếng nấc nghẹn ngào của Vũ lão gia, biết rõ ngài ấy đang khóc…
Mà Liễu Nhi lúc này cũng đã khóc, bởi vì người cô ấy yêu, cuối cùng cũng đã thừa nhận yêu cô ấy…
Nhưng lúc này cô ấy không biết phải làm sao, liền nhìn sang bà vú hỏi ý, bởi vì từ nãy đến giờ bà vú luôn ở bên cạnh Liễu Nhi, cũng đã nghe hết toàn bộ…
Bà vú không chần chừ mà gật đầu ngay, bởi vì bà vú cũng muốn tiểu thư được hạnh phúc, nhất là hạnh phúc bên người cô ấy yêu…
Ngay lập tức Liễu Nhi đứng dậy đi tìm Vũ Thần, bởi vì sân bay này thật sự rất lớn, nên cô ấy tìm mãi vẫn không nhìn thấy ngài ấy…
Liễu Nhi không ngừng gọi điện cho Vũ Thần, nhưng đầu dây bên kia không có dấu hiệu nghe máy…
Lúc đi ngang qua một số người, nghe bọn họ nói phía trước có một cậu trai trẻ, đang khóc lóc thảm thiết vì người yêu bỏ đi…
Liễu Nhi không chần chừ mà chạy ngay đến đó xem, đúng thật sự là Vũ Thần, lúc này ngài ấy đang khóc lóc thảm thiết như một đứa trẻ đòi quà…
Khiến cho Liễu Nhi không kìm được đau lòng mà nức nở gọi Vũ lão gia…
**Vũ Thần…**
Ngay thời khắc thất bại nhất của cuộc đời, thì bất ngờ phía sau vang lên giọng nói quen thuộc, khiến cho Vũ lão gia vô cùng bất ngờ…
Khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Nhi, Vũ lão gia đã không kiềm được mà vội vàng chạy đến ôm chặt lấy cô ấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.